Đường Chuyên

Rate this post

(*Chương chỉ có nhân vật phụ)

Do chưa thân quen cũng như có dự cảm bất thường, Thời Duyệt không tán thành việc hai NPC xa lạ này đi cùng với đồng đội của mình. Nhưng cô không phải người quyết đoán như Miêu Anh, cũng không có cá tính mạnh mẽ nên lưỡng lự không lên tiếng.

Có vẻ nhận ra sự do dự của Thời Duyệt nên sau khi nhận được ánh nhìn nhắc nhở của Berlusconi, Della âm thầm hít một hơi thật sâu, cố nặn ra nụ cười chuẩn Hà Chi Châu, nói: “Tôi thấy không vấn đề. Cũng không phải lần đầu. Với cả mục đích của mọi người đều giống nhau thì thêm người cũng là thêm sức mà.”

Thời Duyệt hơi ngập ngừng. Thực ra đồng hành với NPC trong phó bản là chuyện bình thường vì trong đa số trường hợp thì lập trường của hai bên đều tương đồng. Có thể mượn sức của NPC để hoàn thành nhiệm vụ, giảm thiểu tổn thất cho bản thân là điều tốt không thể tốt hơn. Lùi lại một bước thì dù có xảy ra tình huống bất ngờ, bên mình bốn người so ra vẫn chiếm ưu thế. Huống hồ Hà Chi Châu đã nói vậy rồi, quan hệ giữa mình với anh ta cũng không tồi, đúng là không nhất thiết phải phản đối.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng những ưu và nhược điểm, Thời Duyệt gật đầu: “Vậy cũng được. Hai anh đi cùng đi.”

Năm phút sau, Dịch Văn Văn, Minh Tu, Trần Thương, “Hà Chi Châu” cùng với Tóc Mohican Andrew và Berlusconi cùng nhau đi tới căn nhà số 139. Hiện tại đang là rạng sáng 1 giờ 24 phút, nguyên cả khu dân cư lặng yên như tờ, đến cả ánh đèn chiếu trong nhà cũng im ắng, duy chỉ có tiếng bước chân của vài người nhẹ nhàng di chuyển trên lối đi lát đá cuội.

“Anh Tiểu Châu, con quỷ lúc nãy anh giết như thế nào vậy?”

Đang đi, Minh Tu đột nhiên lên tiếng. So với những người chơi kiểu chiến đấu thường thấy trên tàu, người mới Minh Tu vừa được bổ sung thêm ở phó bản vòng trước hiển nhiên thiên về kiểu trí tuệ hơn. Chỉ là người chơi hệ này thường có tỷ lệ tử vong cao vì mới đầu khả năng tự bảo vệ còn thấp.

“Là một nữ quỷ.” Della nói.

Thực tế là ban nãy bọn họ mới chỉ giết được Hà Chi Châu ở trước cửa nhà ông Edward rồi nóng lòng đi tìm kiếm những boss khác nên đến cửa nhà ông Edward còn chưa bước vào nữa chứ đừng nói là giết con quỷ bên trong. Nhưng Della là nhân viên tình báo của tiểu đội Black Swan, cô ta đã sớm tìm hiểu rõ ràng hết về mấy con tiểu quỷ trong phó bản này rồi.

“Hồi còn trẻ, ông Edward đã giết một cô gái điếm nên giờ cô ta quay về báo thù. Cứ hễ có người tới gần căn 140 là cô ta sẽ đứng ở ban công liếc mắt đưa tình, đồng thời bật tắt công tắc đèn hai lần để dụ dỗ người ta vào đó. Có điều là con quỷ đấy yếu xìu, chỉ cần không bị nó lừa lên giường là giải quyết được nó rất nhanh.” Della cười, nói.

Dịch Văn Văn lại phát hiện ra một lỗ hổng, tò mò hoi: “Thế nếu là nữ đi vào thì không phải nó sẽ rất buồn sao?”

“Nữ cũng không phải không được… Ai bảo nữ quỷ thì không có hứng thú với con gái chứ?” Tóc Mohican đi bên cạnh bật cười. Khi đọc về cách tấn công phó bản này, gã ta cũng khá sốc vì kiểu chẳng cấm thứ gì trong hoạch định của trò chơi.

Dịch Văn Văn trề môi, không để tâm nói: “Nhưng mà con gái thì không có hứng thú với nữ quỷ nhé. Ý kiến cá nhân!”

Đi thêm một lúc đến chỗ rẽ, căn nhà số 139 hiện ra trước mắt đám người. Đây là một căn nhà gỗ hai tầng. So với mấy căn nhà liền kề thì nó là một căn nhà gỗ vô cùng thô sơ, mỗi mảnh gỗ thô ráp, chưa được đánh bóng đều toát lên một sức sống nham hiểm, man rợ.

Tóc Mohican hít sâu một hơi, nói: “Trông thật giống một căn nhà bảo vệ môi trường của phái cực đoan. Vào thôi.”

Cánh cửa “kẽo kẹt” mở ra. Tóc Mohican mò mẫm trên tường bật đèn, giả vờ xem đồng hồ nhưng thực chất là đang mở bảng trò chơi ra và liếc nhìn thông tin trên hệ thống.

Gã ta hắng giọng nói: “Mười phút nữa quỷ mới xuất hiện. Chúng ta đi tìm xem có manh mối nào không trước đi.”

Nhóm người chơi không hề phản đối, lục tục đi vào trong nhà.

Minh Tu đi sau cùng. Lúc sắp vào trong thì vô tình liếc về phía lầu hai căn nhà bên cạnh. Cậu ta chợt thấy ánh đèn nơi đó sáng lên rồi vụt tắt, rồi lại sáng lên, một dáng người mảnh khảnh và yêu kiều xuất hiện ngoài ban công, dường như còn nghe thấy cả tiếng cười vang trong gió. Minh Tu nhất thời sững người. Đây là căn 139, theo thiết kế trong khu dân cư này thì căn bên cạnh hẳn là số 140. Bật tắt điện hai lần, nữ quỷ xuất hiện ở ban công quyến rũ người ta vào mây mưa. Nhưng… Hà Chi Châu nói là đã giết con quỷ trong căn 140 rồi cơ mà?

“Tiểu Minh? Sao thế?” Trần Thương thấy bạn thân đột nhiên dừng lại, vẻ mặt sửng sốt thì ngoái lại lay lay cậu ta.

Minh Tu bừng tỉnh, chớp chớp mắt, nhìn lại thì chỉ thấy bóng tối bao trùm căn nhà bên cạnh. Mình nhìn nhầm sao? Hay là ảo giác? Minh Tu thầm nghi hoặc.

Đột nhiên thấy Berlusconi đang đứng trong bóng tối, trầm ngâm nhìn mình, cậu ta đột nhiên dâng lên cảnh giác nhưng lại không biểu hiện ra mà chỉ lắc đầu với Trần Thương: “Không có gì. Lúc nãy tự nhiên thấy có cái gì chạy qua, chắc là một con chó.”

Cậu ta vừa nói vừa làm như không có chuyện gì xảy ra mà bước vào nhà, dò xét chung quanh cùng với mọi người.

“Phụt…! Tiểu Minh, bao năm rồi mà cậu vẫn chưa hết sợ chó à?” Trần Thương bật cười, lén nói xấu.

Minh Tu trợn trừng mắt nói với cậu ta: “Cậu còn nói. Nếu lúc nhỏ cậu không trêu con chó ở cổng trường để bị nó đuổi chạy ba con phố thì tôi đã không bị ám ảnh tâm lý thế rồi!”

“Ầy… Thực ra lúc nó đuổi tôi, chỉ cần cậu không chạy…”

“Tôi muốn chạy lắm à? Là đứa nào cứ túm tay tôi bảo “thoát chết” cùng nhau hả?”

Trần Thương sờ mũi đầu hàng: “Ờm… Lỗi tại tôi. Tôi sai rồi. Tôi biết lỗi rồi!”

Thực ra Minh Tu cũng không có ý muốn lôi chuyện cũ để chì chiết cậu ta. Thấy Berlusconi và Tóc Mohican nối gót nhau lên tầng, tâm lý căng thẳng của cậu ta mới được thả lỏng, nói: “Cái “khóa cửa cơ học” của cậu đâu?”

“Khóa cửa cơ học” là đạo cụ loại phụ trợ Trần Thương đã đổi ở cổng giao dịch sau khi phó bản vòng trước kết thúc. Tác dụng của nó là sau khi đặt vật tượng trưng cho ổ khóa vào lối ra vào của một không gian bất kỳ thì không gian đó sẽ ngay lập tức bị khóa lại và dù là người hay quỷ cũng đều không thể ra vào trong vòng ba phút. Điều kiện là người giữ chìa khóa không được ở trong không gian bị khóa vì thường thì ra khỏi nhà xong người ta mới khóa cửa.

“Đây. Sao thế?” Trần Thương chẳng hiểu gì, vừa nói vừa cầm gậy bóng chày chọc tới chọc lui bên trong lò sưởi xem có gì hữu dụng không mà lại chẳng có gì hết.

“Đưa tôi đi.” Minh Tu thở dài, bổ sung: “Tôi e là lát sẽ cần dùng.”

Hai người lớn lên cùng nhau, trừ bàn chải đánh răng, quần lót và mối tình đầu của Trần Thương, cô nàng mà Trần Thương chỉ hẹn hò được trong vẻn vẹn một tháng ra thì cơ bản là chẳng có gì mà hai người họ không dùng chung cả, ngay cả khi cả hai lên tàu thì điều này cũng chẳng hề thay đổi.

Lúc này Minh Tu mở miệng đòi đạo cụ, Trần Thương không hề do dự mà lấy ra đưa cho cậu ta, lại còn nhắc nhở: “Cả chìa khóa nữa.”

“Không cần. Cậu giữ đi.” Minh Tu nói. Cậu ta cụp mắt nhìn ổ khóa nhỏ trong tay, chỉ cảm thấy nó nặng tựa ngàn cân.

Hi vọng là do mình nghĩ nhiều.

Sau khi xét xong tầng một, dán mấy tấm bùa phòng quỷ mà vẫn không có phát hiện gì, Minh Tu ngước lên tầng hai, liếc nhìn Tóc Mohican đang nằm trên tay vịn cầu thang, nhìn xuống dưới với vẻ mặt chán nản. Hai người chạm mắt nhau, Tóc Mohican mỉm cười thân thiện.

“Có phát hiện gì trên đấy không?” Dịch Văn Văn hỏi.

“Tạm thời vẫn chưa. Nhưng mà trên này có một căn gác xép, lão đại đang kiểm tra. chúng ta đợi thêm chút đi.” Tóc Mohican nói.

“Anh Tiểu Châu đâu?” Minh Tu hỏi.

Cậu ta nhìn một lượt. Không biết tự khi nào mà lầu dưới chỉ còn mỗi mình, Trần Thương với Dịch Văn Văn, Hà Chi Châu không biết đâu mất rồi.

“Đi WC.” Tóc Mohican mỉm cười liếc nhìn phía nhà vệ sinh, cố ý nói to: “Tôi nói chứ anh ta bị thận hư hay sao á. Vừa vào nhà đã đòi đi vệ sinh, mãi không thấy ra.”

“Hay là có quỷ trốn trong bồn cầu, anh Tiểu Châu vào đi vệ sinh xong bị nó kéo xuống rồi?!” Trần Thương đột nhiên nói.

“Hahahaha… Xin lỗi… Tôi không cố ý đâu nhưng mà cậu đang nghĩ cái gì thế hả?” Tóc Mohican phá lên cười. Gã ta chơi Địa đàng cuồng hoan lâu thế rồi nhưng đây là lần đầu tiên bị boss chọc cười như vậy, không nhịn được nói: “Yên tâm đi, trong WC không có quỷ.”

“Sao anh biết?” Minh Tu hỏi.

“Ờ…”

Tóc Mohican đứng hình. Đương nhiên là gã ta biết vì trên hệ thống ghi như thế. Trong căn nhà số 139 của Monroe chỉ có một con quỷ trốn trong chiếc đồng hồ báo thức trên gác mái, mỗi lần đồng hồ báo thức kêu thì nó sẽ chui ra giết một người.

Mẹ! Bất cẩn quá! Đối diện với ba cặp mắt tò mò ở tầng dưới, Tóc Mohican chỉ ước có thể quay ngược về mấy giây trước để bịt cái mõm mình lại.

May sao đúng lúc này, Della bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cô ta vừa lau tay vừa học theo Hà Chi Châu cười nói với mấy người ở tầng dưới: “Vì trước khi vào thì tôi đã kiểm tra rồi.”

Sau đó, cô ta nhân lúc không ai để ý, quay qua lườm Tóc Mohican một cái. Tóc Mohican tự biết mình sai. Gã ta rụt cổ lại, làm một động tác kéo khóa ở trước miệng.

“Vậy à? Thế thì tôi an tâm đi vệ sinh rồi.” Minh Tu gật đầu.

Cánh cửa đóng lại ngăn cách ánh mắt của Della cùng với Tóc Mohican, Minh Tu tựa vào ván cửa, nhắm hờ mắt, thở dài thườn thượt.

Tâm trí cậu ta xoay chuyển, nhớ lại những gì cậu ta nhìn thấy trước khi bước vào cửa. Điện trong căn 140 thực sự đã được bật lên, hơn nữa còn bật tắt hai lần, cậu ta dám khẳng định rằng mình không hề hoa mắt. Chứng tỏ con quỷ trong căn 140 chưa hề bị giết. Chẳng lẽ Hà Chí Châu đã sơ suất? Không thể nào. Sau khi quỷ bị giết thì đều sẽ xuất hiện một con số và một mô hình người bằng nhựa. Chuyện rõ ràng như vậy thì không thể có chuyện người chơi cho rằng quỷ đã chết nhưng thực ra không phải được, lúc ở trong nhà ông Alpha, cậu ta cũng đã tận mắt thấy Hà Chi Châu đưa cho Thời Duyệt một mô hình người bằng nhựa. Vậy thì chỉ có một loại khả năng, đó là Hà Chi Châu đang nói dối. Anh ta không hề giết con quỷ trong căn 140 và tất nhiên hai NPC kia cũng chẳng phải pháp sư trừ tà đã giúp anh ta giết quỷ. Có điều gì đó không ổn trong lời nói của bọn họ, như là đang giúp nhau che giấu thân phận… Không, thân phận pháp sư trừ tà chắc là thật. Dịch Văn Văn đã dùng đạo cụ kiểm tra rồi, đây không thể nào là giả được. Vậy thứ có thể làm giả chỉ có là…Minh Tu giật mình, thân phận của Hà Chi Châu! Nếu người bên ngoài thực sự là Hà Chi Châu thì chẳng việc gì phải nói dối cả. Thế nếu không phải thì sao?

Vô số ý nghĩ lướt qua, Minh Tu cố gắng lắp ghép chúng lại với nhau nhằm nắm bắt được sự kỳ lạ ẩn chứa trong đó. Từ sau khi vào trong phó bản, những thông tin người chơi có được tương tối hữu hạn. Trừ việc tìm thấy ông Alpha đã thiết kế mô hình toán học và ông thị trưởng Daivd trên bảng thông báo ra thì người chơi gần như không hề biết những người khác họ gì tên gì, quỷ trong nhà họ có xuất thân ra sao. Thế nên lúc nói chuyện họ cũng chỉ đọc số nhà như căn 135 có quỷ chứ không nói nhà ai có quỷ. Vậy mà Hà Chi Châu lại biết chủ nhân căn số 140 tên là Edward, nữ quỷ trong nhà ông ta trước kia là gái điếm.

Nhưng nếu Hà Chi Châu bên ngoài là giả thì Hà Chi Châu thật đâu? Minh Tu chợt nghĩ tới mô hình người bằng nhựa kia, lòng cậu ta giật nảy. Sau khi người chơi giết quỷ xong thì có một mô hình người bằng nhựa xuất hiện. Thế giả dụ người chơi bị quỷ giết chết thì thế nào? Vậy thì… Quỷ rốt cuộc là ai? Người chơi đóng vai trò gì trong phó bản này? Thực sự chỉ đơn thuần là pháp sư trừ tà thôi sao?

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

“Tiểu Minh! Cậu ổn không? Sắp đến giờ rồi.”

Minh Tu nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm của Hà Chi Châu vang lên.