Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế
Ván đã đóng thuyền, rõ ràng Lục lão gia và Lục phu nhân đã quyết tâm bắt hai người thành thân, dù trong lòng Lục Vân Đình không muốn nhưng thấy mẹ mình rưng rưng nước mắt cũng nói không nên lời.
Lục phu nhân và Lục lão gia lo cho sức khỏe Lục Vân Đình nên không dám chọc tức hắn nữa, việc này cứ quyết định như vậy.
Lục Vân Đình bỗng dưng có vợ, mặc dù hai người chưa thành thân nhưng đã có hôn thư nên xem như danh chính ngôn thuận, chờ Giang Vu Thanh lớn thêm mấy tuổi sẽ tổ chức hôn lễ. Dân phong Đại Chu cởi mở, người mê Long Dương rất nhiều, đặc biệt quan lại quyền quý càng xem đây là trào lưu, nhưng chưa ai lấy nam thê cả, mà dù có lấy cũng sẽ cưới vợ chính hoặc nạp thiếp để sinh con nối dõi.
Lục Vân Đình còn trẻ, sức khỏe yếu nên không bao giờ nghĩ tới chuyện phong nguyệt, nhưng cũng chưa từng nghĩ mình sẽ cưới nam thê.
Còn là một nam thê như thế nữa.
Lục Vân Đình có một thói quen hơi gàn dở—— Hắn thích người có nhan sắc, đừng nói nha hoàn Lãm Phương Các mà ngay cả người hầu quét dọn cũng phải vừa mắt hắn. Lục Vân Đình kết bạn cũng vậy, người có bề ngoài kém cỏi đừng hòng lọt vào mắt thiếu gia này.
Giang Vu Thanh vừa thấp vừa gầy, mặt vàng như nến, bộ dạng khúm núm sợ hãi, nếu là bình thường Lục Vân Đình còn lâu mới ngó tới, nhưng một người như vậy lại trở thành vợ hắn. Lục Vân Đình chỉ nghĩ thôi đã thấy nhức đầu.
Giang Vu Thanh chưa từng đi học nên không hiểu “rắn chuột một ổ” mà Lục Vân Đình nói là gì, nhưng y biết rắn và chuột đều không phải thứ tốt, Lục Vân Đình cũng không hề che giấu vẻ ghét bỏ, trong lòng y hiểu ra Lục Vân Đình ghét mình.
Giang Vu Thanh mím môi nhìn trộm Lục Vân Đình, y nghĩ Lục Vân Đình ghét mình…… cũng đúng thôi.
Ai lại muốn cưới nam thê chứ? Giang Vu Thanh nghĩ thoáng nên cũng không giận, Lục phu nhân và Lục lão gia mua mình về, còn bảo mình gả cho Lục Vân Đình, tin rằng Lục Vân Đình kết hôn với y sẽ có thể sống sót. Giờ không hiểu sao Lục Vân Đình sống tiếp, biết đâu mấy ngày nữa hôn thư kia sẽ vô hiệu thôi.
Bỗng nhiên y nghe Lục Vân Đình lạnh lùng nói: “Ngươi mà nhìn nữa thì không còn mắt đâu đấy.”
Hắn mới bệnh nặng một trận, giọng còn khàn khàn nhưng lên xuống trầm bổng, Giang Vu Thanh rùng mình một cái, do dự chốc lát rồi ngập ngừng nói: “Ta không phải kẻ lừa đảo……”
“Cũng không phải người xấu đâu.”
Lục Vân Đình không ngờ y dám mở miệng, ánh mắt soi mói dán vào Giang Vu Thanh làm toàn thân y cứng đờ, y cúi đầu xuống để lộ ra cần cổ mảnh khảnh.
Lục Vân Đình nói: “Đừng tưởng lừa bịp cha mẹ ta để vào Lục gia là xong chuyện.”
“Ta muốn hại chết ngươi,” Lục Vân Đình thản nhiên nói, “Dễ như trở bàn tay.”
Giang Vu Thanh rùng mình.
Lục Vân Đình không muốn thấy Giang Vu Thanh nữa nên bảo y cút xéo, Giang Vu Thanh ra khỏi phòng, không còn mùi thuốc nồng nặc, ánh nắng bên ngoài rực rỡ khiến y có cảm giác ấm áp như vừa thoát khỏi giá rét.
Lúc này Giang Vu Thanh mới nhận ra lưng mình ướt đẫm.
Y chậm chạp nghĩ Lục đại thiếu gia này đẹp như ngọc nhưng lại đáng sợ cực kỳ.
Theo bản năng Giang Vu Thanh nhận ra Lục Vân Đình nói muốn hại chết mình không phải dọa suông, khác với người trong thôn rủa xả nhau, Lục Vân Đình sẽ hại chết y thật.
Giang Vu Thanh không biết phải hình dung thế nào, hai năm sau, Giang Vu Thanh đọc sách biết chữ nhớ lại chuyện hôm nay, trong lòng hiện ra mấy chữ: Mặt như Bồ Tát, lòng dạ rắn rết.