12 Nữ Thần

Rate this post

Tối hôm sau, Vũ Huyền Trâm gọi cho Bùi Mạnh Hùng để đến lấy thuốc của mình.

Bùi Mạnh Hùng có việc gấp, nói cũng vội vàng: “À, bây giờ tao có việc. Tao nhờ Tùng đưa cho mày được không?”

Vũ Huyền Trâm bước ra khỏi công ty, đi đến khu gửi xe: “Được. Nhưng chỉ sợ nó không tiện thôi.”

Bùi Mạnh Hùng cài dây an toàn, lùi xe ra sau rồi đánh tay lái, giọng nói thêm vài phần chắc chắn: “Nó không phiền đâu. Thế nhé, tao cúp đây!”

Vũ Huyền Trâm dừng bước, định nói thêm nhưng nghe thấy tiếng kết thúc cuộc gọi làm cô cũng bối rối. Vừa đến chỗ lấy xe của mình thì điện thoại cô đổ chuông. Hiện lên chữ “Tùng” thì cô bấm nghe.

Tiếng cậu từ đầu dây bên kia truyền qua mang theo sự mệt mỏi: “Alo? Trâm đúng không?”

Vũ Huyền Trâm ngồi vào xe, cài dây an toàn rồi khởi động: “Ừ.”

Trần Quốc Tùng bước ra khỏi thang máy, vội bước đến chỗ để xe của mình: “Tan làm chưa? Tớ về lấy thuốc cho bạn.”

Vũ Huyền Trâm đặt điện thoại sang ghế phụ, tập trung lái xe ra khỏi công ty, hôm nay là lịch bảo dưỡng xe nên bây giờ cô cần đem xe ra quán: “Tớ vừa tan. Bây giờ tớ phải đem xe đi bảo dưỡng. Không cần gấp đâu.”

Trần Quốc Tùng đáng tay lái, xe từ từ rời khỏi nơi làm việc: “Ừm. Gửi địa chỉ cho tớ. Con gái đi một mình không an toàn đâu. Tớ lấy thuốc cho bạn rồi đón bạn luôn.”

Vũ Huyền Trâm định đợi Trần Quốc Tùng ở quán bảo dưỡng rồi sẽ bắt taxi về, nghe vậy thì cảm giác làm phiền cậu quá: “Hả? Vậy có phiền bạn quá không?”

Trần Quốc Tùng cười cười: “Có gì mà phiền với chả không ở đây. Đến đấy thì tìm quán nào ngồi đi. Bạn ăn gì chưa?”

Vũ Huyền Trâm lắc đầu, nửa thật nửa đùa: “Chưa có gì trong bụng hết. Đói sắp lả rồi đây.”

Trần Quốc Tùng nghe ra điệu bộ giả vờ của cô, chỉ biết thở dài chiều theo: “Ừm. Tìm quán ăn gần đấy rồi đợi tớ. Tớ cũng chưa ăn.”

Vũ Huyền Trâm nghĩ một lát liền đồng ý: “OK. Đến nơi thì gọi cho tớ. Tạm biệt.”

Trần Quốc Tùng vừa nhích xe lên được một chút vì tắc đường vì đang là giờ cao điểm: “Lát nữa gặp.” rồi kết thúc cuộc gọi.

Vũ Huyền Trâm mơ màng nghịch điện thoại xoay trên mặt bàn, được giữ bởi ngón trỏ của cô thì Trần Quốc Tùng lúc này mới bước vào quán. Cô vẫy tay ra hiệu cho cậu đến đây ngồi.

Trần Quốc Tùng cầm túi thuốc đưa cho cô, ngồi xuống ghế đối diện. Cậu hơi cúi đầu tránh ra hướng khác vẩy bớt những hạt mưa bụi trên đầu và vai: “Bạn đến lâu chưa?”

Vũ Huyền Trâm lắc đầu, lúc này mới để ý bên ngoài, hỏi: “Lại mưa nữa à?”

Trần Quốc Tùng làm xong thì ngồi ngay ngắn lại, cũng nhìn ra ngoài qua tấm kính bên cạnh gật đầu: “Ừ. Vừa mưa phùn thôi.”

Vũ Huyền Trâm cụp mắt, tâm trạng thoáng chốc ảm đạm mất hứng thú làm Trần Quốc Tùng hiện lên vẻ thắc mắc. Nhưng vừa định hỏi thì phục vụ đã đen đồ ăn lên.

Một bữa cơm đơn giản nhưng vì quán khá đông nên cũng phải chờ một lúc thì đồ ăn mới được đem lên đầy đủ.

Trần Quốc Tùng cầm bát đũa, lấy khăn giấy bắt đầu lau qua rồi để đến chỗ cô. Vũ Huyền Trâm khá ngạc nhiên vì hành động này nhưng cũng không từ chối.

Trần Quốc Tùng mở lời trước: “Bạn đang làm ở đâu vậy?”

Vũ Huyền Trâm lấy đũa gắp một miếng thịt vào trong bát mình: “Tớ làm ở công ty về game. Cũng không xa đây lắm.”

Trần Quốc Tùng dừng lại, ngước mắt nhìn cô đầy bất ngờ: “Công ty game nào vậy?”

Vũ Huyền Trâm thấy vẻ mặt của cậu có chút buồn cười, cảm giác chán nản vừa rồi khi thấy mưa cũng bay sạch: “VADR.”

Trần Quốc Tùng gật đầu: “À, người quen của tớ cũng làm streamer ở đấy.”

Vũ Huyền Trâm trước giờ không quan tâm những thứ thay đổi của công ty, là người có tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến. Một phần còn là để tránh thị phi thiên hạ. Cô bỗng chốc có hứng thú hỏi: “Ơ, thật luôn hả? Là ai vậy?”

Trần Quốc Tùng liếc cô, nhàn nhạt nói ra một cái tên: “Leo.XM”

Vũ Huyền Trâm mơ hồ về cái tên này, trong trí nhớ của cô có vẻ như chưa từng xuất hiện. Cô lắc đầu: “Tớ không biết người này. Chắc không phải streamer trải nghiệm game của các dự án tớ tham gia.”

Trần Quốc Tùng thở nhẹ nhõm hơn nhiều: “Ăn cơm xong đi đã. Tớ đưa bạn về.”

Vũ Huyền Trâm ngoan ngoãn nghe lời, nở nụ cười lộ ra hai chiếc răng khểnh xinh xắn: “Cảm ơn nha. Vậy tối nay làm phiền bác tài rồi haha.”

Trần Quốc Tùng nhìn theo cũng vô thức cười, gắp một miếng thịt vào bát cô: “Rồi. Tiểu thư ăn cơm đi kìa.”

Mưa dường như không có dấu hiệu ngừng mà mỗi lúc một nặng hạt hơn. Không khí ảm đạm u buồn này đã bao trùm nơi này cũng đã được một tuần liền.

Ăn tối xong, Vũ Huyền Trâm ra bên ngoài đợi Trần Quốc Tùng thanh toán. Nhìn dòng ngước tấp nập với những ánh đèn lập loè làm cô thất thần.

Có những cơn gió thổi qua hắt đến một lớp mưa mỏng. Vũ Huyền Trâm vừa quay người tránh mưa thì cả cơ thể được bao bọc trong một cái ôm ấm áp.

Trần Quốc Tùng thấy mưa hắt đến chỗ Vũ Huyền Trâm thì cơ thể theo phản xạ che cho cô. Nhưng không ngờ Vũ Huyền Trâm lại quay người sang, cứ vậy mà tựa vào ngực cậu.

Vũ Huyền Trâm giật mình ngước mắt lên, thấy được chiếc cằm và sườn mặt góc cạnh của Trần Quốc Tùng, tay cô đặt vào ngực cậu, cảm nhận được nhịp tim đang đập qua lớp áo: “Xong rồi à?”

Trần Quốc Tùng cúi đầu nhìn, khuôn mặt nóng lên nhưng phải cố tỏ ra tự nhiên mà buông tay đang ôm Vũ Huyền Trâm ra: “Ừ. Bạn đứng sát vào trong không lại bị hắt mưa. Chờ tớ ở đây, tớ đi lấy ô.”

Vũ Huyền Trâm thấy ở phía sau vẫn còn một khoảng nhỏ thì ngoan ngoãn lùi lại, mỉm cười gật đầu: “Hôm nay làm phiền bạn rồi.”

Trần Quốc Tùng vội quay mặt đi đến chỗ để xe của mình: “Không phiền.”

Vũ Huyền Trâm nghe xong thì nhìn bộ dáng vội vàng của Trần Quốc Tùng thì bật cười. Cô thấy tai cậu đỏ lên rồi nha.

Trần Quốc Tùng vẫn luôn đem theo ô để ở trong xe, cậu lấy ô xong thì lại vội đi đón Vũ Huyền Trâm đang đứng nép trong một góc chắn mưa.

10 năm trước cũng là như vậy. Cô dường như có cảm giác mình đang quay ngược lại quá khứ nhưng bây giờ đã khác khi ấy. Vũ Huyền Trâm của bây giờ thích Trần Quốc Tùng, thích đến mức nhịp tim cũng tăng lên, thình thịch liên tục. Hốc mắt cô chợt dâng nước rồi phải cố quay mặt ra chỗ khác nuốt nước mắt vào trong lòng. Cô không dám tưởng tượng Trần Quốc Tùng một lần nữa biến mất thì cô phải làm sao.

Trần Quốc Tùng rẽ mưa đến chỗ Vũ Huyền Trâm, thấy cô đang lau nước mắt lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

Vũ Huyền Trâm lắc đầu xua tay: “Không sao đâu. Tớ bị khô mắt thôi.”

Trần Quốc Tùng gật đầu. Vũ Huyền Trâm không muốn bị cậu phát hiện ra chỗ nào không ổn nên đứng vào trong ô, nhẹ cười: “Được rồi. Về thôi!”

Trần Quốc Tùng vững vàng cầm ô, chậm rãi sải bước để Vũ Huyền Trâm theo kịp. Thấy cô không để ý đến khoảng cách của hai người nữa mới bớt căng thẳng.

Vũ Huyền Trâm cố ý đi sát vào Trần Quốc Tùng, vai của cô thỉnh thoảng còn chạm qua cánh tay đang nghiêng ô của cậu. Vũ Huyền Trâm nhớ nhớ ra gì đó, vội tránh xa ra, hoảng hốt hỏi: “Khoan đã! Bạn có người yêu chưa?”

Trần Quốc Tùng phản xạ kịp, vội đưa ô về bên Vũ Huyền Trâm đồng thời ôm eo kéo cô trở lại, cũng vì vậy mà cậu bị mưa rơi chúng: “Chưa. Đừng tự dưng nhảy ra như thế, dính mưa bây giờ.” rồi buông tay ra.

Vũ Huyền Trâm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nở nụ cười rạng rỡ: “Vâng, vâng.”

Ngồi vào trong xe, Vũ Huyền Trâm để túi thuốc của mình lên đùi, thắt dây an toàn thì đầu cô lại loé lên một câu hỏi. Cô quay sang hỏi Trần Quốc Tùng đang chuẩn bị khởi động xe: “Ơ đúng rồi, tớ còn chưa có biết tài khoản Facebook của bạn nữa. Tài khoản của bạn là gì vậy?”

Trần Quốc Tùng hơi khựng người rồi nhướn mày nhìn Vũ Huyền Trâm. Cô không hiểu vẻ mặt này của cậu, chỉ có thể đưa điện thoại của mình sang.

Trần Quốc Tùng nhận máy, trên thanh tìm kiếm nhập tên tài khoản của mình rồi đưa cho Vũ Huyền Trâm. Cô cầm máy, cúi đầu nhìn tài khoản của Trần Quốc Tùng thì đập ngay vào mắt cô là dòng chữ “Chấp nhận kết bạn.”

Cô mơ màng nhìn Trần Quốc Tùng mà như lọt vào trong sương mù: “Cái này… bạn kết bạn với tớ từ khi nào vậy?”

Trần Quốc Tùng híp mắt nhếch miệng cười, tựa má lên tay đang chống trên vô lăng, lời nói đầy ẩn ý: “Lâu rồi. Chắc là từ mấy năm trước.”

Vũ Huyền Trâm hoảng loạn cực kì mà không biết phải thể hiện cảm xúc nào với Trần Quốc Tùng. Có bất ngờ vì điều này, nhưng cũng sợ hãi cứ như cậu là tên đeo bám vậy.

Trần Quốc Tùng nhìn thấy biểu cảm của Vũ Huyền Trâm thì bậy cười giải thích: “Tớ gửi kết bạn cho bạn từ lâu rồi nhưng bạn không chấp nhận lời mời. Tớ cũng quên mất chuyện này.”

Cậu nhìn Vũ Huyền Trâm, quên việc kết bạn trên mạng xã hội nhưng không có nghĩa là không theo dõi để tìm hiểu cuộc sống những năm qua của cô ra sao.

Vũ Huyền Trâm gật đầu, chưa kịp nghĩ xem nên hỏi gì thì miệng đã tranh nói trước não: “Tớ nhớ là lúc ấy thi chuyển cấp xong thì tớ bị mất tài khoản. Phải lập lại cái mới dùng đến bây giờ. Bạn tìm thấy hay ai nói cho bạn biết (nick Facebook) của tớ vậy?”

Trần Quốc Tùng nhớ lại một chút: “Hùng tìm ra đấy.”

Vũ Huyền Trâm gật đầu, bây giờ mới xem kĩ hơn tài khoản mạng của cậu. Tên tài khoản là “Trần Phong” với tên đi kèm là “Tùng” bên cạnh. Trước giờ cô không kết bạn với tài khoản mình không biết, nhìn vào thời gian gửi kết bạn cũng là từ 8 năm trước thì cô ngây người nhìn Trần Quốc Tùng.

Cậu làm như không có gì mà khởi động xe, bình tĩnh nhìn đường lăn bánh ra khỏi nơi này. Nhưng Vũ Huyền Trâm cứ nhìn không rời mắt như muốn cậu giải thích về việc này.

Trần Quốc Tùng mất tự nhiên mà ho một tiếng: “Sao vậy?”

Vũ Huyền Trâm vẫn nhìn Trần Quốc Tùng: “Tớ phải hỏi bạn câu này đấy.”

Trần Quốc Tùng nghiêng đầu nhìn cô, cong miệng cười: “Cái này thì có gì để hỏi đâu?”

Vũ Huyền Trâm trầm mặc nhìn điện thoại, cảm xúc trở nên rối bời: “Tớ không biết bạn đã tìm được tài khoản của tớ lâu như vậy rồi.”

Trần Quốc Tùng lại nhìn đường, khuôn mặt cậu trở nên ấm áp hơn khi được ánh đèn đường vàng chiếu vào: “Cũng không hẳn là tớ tìm ra Facebook của bạn. Hùng tìm ra rồi nói cho tớ biết.”

Vũ Huyền Trâm ngạc nhiên: “Thế Hùng cũng gửi kết bạn cho tớ luôn rồi hả?”

Trần Quốc Tùng lắc đầu không biết: “Tớ không biết. Bạn thử tìm xem. Trong tài khoản của tớ có bạn chung ấy.”

Vũ Huyền Trâm gật đầu tìm theo, cũng không khó để tìm ra. Bùi Mạnh Hùng cũng có gửi lời mời kết bạn cho cô từ lúc nào luôn rồi. Vũ Huyền Trâm muộn màng ấn chấp nhận. Một lúc sau khi mưa cũng vừa dứt thì Bùi Mạnh Hùng nhắn tin đến.

Bùi Mạnh Hùng: [Tao cũng quên luôn vụ này đấy. Tùng nói à?]

Vũ Huyền Trâm nhìn Trần Quốc Tùng đang lái xe bên cạnh: [Ừ.]

Cô rời mắt khỏi điện thoại, muốn nhìn cảnh đêm của nơi đây khi tạnh mưa thì thấy phía trước có người bán móc len tự làm. Chiếc xe nhỏ còn được cuốn đèn nháy xung quanh trông bắt mắt cực kì.

Vũ Huyền Trâm hứng khởi kéo nhẹ góc tay áo Trần Quốc Tùng chỉ về phía trước: “Lên kia thì dừng xe nha, tớ muốn mua cái kia.”

Trần Quốc Tùng liếc mắt nhìn một chiếc xe trở đồ gì đó với những ánh đèn nhấp nháy rực rỡ cả góc đường. Bên cạnh còn có một vài xe dừng lại để mua.

Cậu giảm tốc độ, cho xe chạy gần sang lề đường hỏi: “Đấy là gì vậy?”

Vũ Huyền Trâm hạ cửa kính, từng làn gió nhẹ thổi qua mang theo hơi mát làm lòng người sảng khoái. Cô cười rộ lên, ánh mắt mang theo sự thích thú: “Móc len tự làm. Xinh lắm “

Trần Quốc Tùng vừa dừng xe thì Vũ Huyền Trâm đã vội mở cửa chạy ra. Cậu nhìn xe phía sau đi qua thì mới mở cửa đi ra theo sau Vũ Huyền Trâm.

Hai người đứng cạnh nhau cực kì bắt mắt. Cô cao 1M55, Trần Quốc Tùng cao 1M88 với ngoại hình ưa nhìn nên một vài cô gái nhìn đến ngây người rồi bị bạn trai ép quay mặt nhìn họ. Vũ Huyền Trâm thì chỉ chăm chú nhìn những bông hoa, con vật bé xinh trên kệ bày. Trần Quốc Tùng lặng lẽ đứng gần Vũ Huyền Trâm từ phía sau.

Những cô gái đi cùng bạn mình, định mua xong sẽ xin info thấy vậy thì đơ người rồi ngại ngùng tránh mặt. Người bị đem ra làm lá chắn- Vũ Huyền Trâm thì chẳng biết chuyện gì đang diễn ra xung quanh mà chỉ tập chung ngắm các món đồ được bày bán. Trần Quốc Tùng đỏ mặt mất tự nhiên, phải quay sang nhìn những bụi cây bên cạnh để bình tĩnh lại vì đã “lợi dụng” cô như vậy. Cậu thực sự có cảm giác như hai người là một đôi đang đi hẹn hò. Càng nghĩ thì lại càng đỏ mặt, lan xuống hẳn cổ.

Vũ Huyền Trâm hơi cúi xuống, nhìn những con vật được bày phía dưới. Bỗng ngạc nhiên khi thấy có chú cá heo xanh trắng, trên lưng có gắn móc cài. Vũ Huyền Trâm không chút do dự mà cầm lên luôn, hỏi bạn chủ hàng: “Cái này là bao nhiêu ạ?”

Cô gái với chất giọng như trộn mật, lúc cười lên sẽ hiện ra một chiếc má lúm ngọt ngào: “Cái đấy của em làm là 50 nghìn ạ.”

Vũ Huyền Trâm gật đầu, vừa mở ví tiền ra thì Trần Quốc Tùng đã đưa tay trả tiền cho bạn chủ hàng. Vũ Huyền Trâm ngẩng mặt nhìn, cậu lại thản nhiên cất ví, giọng nói trầm ổn như làm một việc quen thuộc: “Đi với tớ thì bạn không cần phải trả tiền đâu.”

Vũ Huyền Trâm đối diện với đôi mắt sâu thẳm của cậu, không thấy mất tự nhiên mà ngược lại nhoẻn cười lấy lòng: “Vậy lúc nào đi đâu tớ cũng kéo bạn đi theo nhé?”

Ánh mắt Trần Quốc Tùng tràn ra sự yêu thương ngọt ngào. Không tự chủ được mà đưa tay xoa tóc cô: “Vậy tại sao bạn không mua luôn tớ đi? Lời nhiều hơn lỗ đấy. Tớ cũng không đắt đâu.”

Tim Vũ Huyền Trâm khi thấy nụ cười của cậu, không tránh bàn tay đang đặt trên đầu mình. Cô khẽ siết chặt chú cá bằng len trong tay, cảm nhận sự lạnh lẽo của móc sắt đang được bàn tay cô sưởi ấm.

Cô là kiểu người không thích hơn thua nhưng thua thì không chịu nên cố gắng luôn ở thế chủ động: “Vậy mời bạn đây ra giá đi. Nếu hợp lí thì tớ sẽ mua.”

Mấy người xung quanh ai ai cũng có đôi có cặp, chủ quán nhìn hai người nói chuyện với nhau mà cũng thấy ngọt ê cả răng, chỉ biết nín cười vì sự dễ thương này mà quyết định nhìn ra chỗ khác.

Trần Quốc Tùng nắm cổ tay Vũ Huyền Trâm đến chỗ xe, rất lịch sự mở cửa rồi cho cô ngồi vào: “Lần sau đừng tự đi ra như vậy nữa, nguy hiểm đấy.”

Vũ Huyền Trâm ngước mắt bĩu môi: “Tớ cũng có phải trẻ con nữa đâu.”

Trần Quốc Tùng bất lực cười: “Ừ. Em bé 25 tuổi.”

Vũ Huyền Trâm đánh nhẹ vào tay cậu sửa lại lời: “Người ta mới 24 thôi nha!”

Trần Quốc Tùng chiều theo, nói lại: “Vậy thì là em bé 24 tuổi.”

Vũ Huyền Trâm cảm thấy không nên nói chuyện với cậu nữa, quyết định ngồi ngay ngắn lại. Trần Quốc Tùng đóng cửa xe, đi vòng sang để về ghế lái.

—————-

Tác giả có lời muốn nói:

Làm tôi nhớ lại lúc trời mưa ấy, Tùng cũng gọi Trâm là em bé và bây giờ cũng vậy. Cảm giác như họ đang bù đắp lại những chuyện không thành thời thanh xuân đã bỏ lỡ. Day dứt mãi khoảnh khắc Trâm không thích Tùng làm gì cho mình mà giờ khi Tùng che ô bước đến lại bước đến bên Tùng đứng chung một chiếc ô.

Huhu, tôi khóc đây…❤️