Bác Sĩ Thiên Tài

Rate this post

Vũ Huyền Trâm đi đến bên đó, chăm chú nhìn chiếc bình thủy tinh trước mặt, không chút đắn đo rồi cầm lên.

Trần Quốc Tùng ngước mắt nhìn sang, thấy cô đến gần. Chờ Vũ Huyền Trâm ngồi xuống mới mở miệng hỏi: “Bạn muốn mua à?”

Vũ Huyền Trâm gật đầu.

Chẳng mấy chốc hai người ra khỏi quán, trên tay cũng cầm mấy thành quả nho nhỏ để vào cốp xe đã chất đầy đồ rồi về nhà.

Trần Quốc Tùng cảm thấy đi hẹn hò là phải ra nhà hàng với bông hoa và ánh nến nhưng Vũ Huyền Trâm không muốn. Cô cảm thấy ăn cơm ở nhà vẫn có không khí hơn.

Hai người để đồ hôm nay mua lên bàn khách rồi Trần Quốc Tùng lại xuống siêu thị dưới nhà mua thêm rau dưa, trong tủ chỉ còn một ít, không đủ cho hai người.

Vũ Huyền Trâm cũng không vội lấy mấy đồ đó ra, chỉ cầm chiếc lọ thủy tinh kia lên rồi ra tủ đặt tivi. Hai bên còn có hai chậu hoa sen đá nhỏ. Phía sau hoa sen đá ở cạnh ban công là một hộp gỗ như một chiếc rương hình ngôi nhà, bên trong đựng ngôi sao vài màu cơ bản.

Vũ Huyền Trâm mở nắp hộp gỗ rồi đổ những ngôi sao đó vào. Vài tờ giấy được gấp cũng bị trôn vùi bên trong, một lần nữa bị che lấp.

Cất hộp gỗ vào lại tủ quần áo cô mới đi nấu cơm và chuẩn bị nấu thức ăn.

Trần Quốc Tùng đi một lát rồi về. Gian bếp nhỏ chẳng mấy chốc mà thoang thoảng mùi cơm chín và thức ăn nóng hổi.

Tối còn một tiết mục cuối cùng nên ăn xong thì hai người lại đi tắm.

Trần Quốc Tùng mua vé xem phim, cậu chọn một bộ phim hoạt hình tình cảm, trải qua vô vàn thách thức và băn khoăn để hai nhân vật chính đến với nhau, bên cạnh đó cũng tồn tại rất nhiều yếu tố gây hài khác. Bộ phim được đề cử là bộ phim đáng xem nhất tháng này, rất nhiều rạp chiếu cũng cháy vé.

Vì đã tối nên không cần tránh nắng, thời tiết cũng oi bức nên Vũ Huyền Trâm mặc một chiếc áo hai dây dài quá eo màu đen, khoác một chiếc áo sơ mi ngắn tay trắng với một chiếc quần short jean đen, chân đi sandal màu be.

Trần Quốc Tùng vẫn như cũ mặc một thân toàn màu đen bước ra. Vừa thấy Vũ Huyền Trâm thì nói: “Đợi tớ một tí.” Lúc ra thì trên tay cầm một cái áo khoác mỏng và một chiếc khăn quàng bằng len sợi cashmere xám.

/hình ảnh/

Vũ Huyền Trâm hơi khó hiểu nhưng cũng không hỏi gì, Trần Quốc Tùng cười cười rồi dắt tay cô ra khỏi nhà.

9 giờ phim bắt đầu chiếu. Lúc hai người ngồi xuống ghế của mình thì còn 5 phút nữa mới bắt đầu. Căn phòng cũng gần như kín người, tiếng nói chuyện khá to nhưng không hẳn là quá ồn ào. Trần Quốc Tùng cúi đầu, lấy khăn gấp lại rồi đặt lên đùi cô.

Phim bắt đầu chiếu, mọi người cũng tập trung xem hăng say. Điều hoà vẫn chạy hết công suất, người xem cũng chăm chú về phía trước. Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười, cũng có những cảnh làm người ta đau lòng và cảm động.

Bên cạnh Vũ Huyền Trâm là hai cô gái nhỏ, có lẽ vẫn còn đang học cấp ba cũng đang đỏ hoe rưng rưng nước mắt dựa đầu vào nhau.

Cô ngước mắt nhìn về phía Trần Quốc Tùng, ánh đèn chớp nhoáng phản chiếu lên mặt và đôi mắt cậu như vụn sáng lướt qua, sống động như thật.

Trần Quốc Tùng cũng cảm nhận được, nghiêng mặt nhìn cô.

Trong mắt hai người không còn là bộ phim đang chiếu nữa mà là bóng dáng đối phương.

Phim đến cảnh những người bạn đang cho nhân vật chính lời khuyên, những ý kiến lần lượt được đưa ra, mọi người đều phản đối nhau, còn không quên khịa người kia vài thứ. Căn phòng lại thấp thoáng tiếng cười vì một câu nói nào đó.

Trần Quốc Tùng vẫn im lặng nhìn cô như vậy, khoé môi cũng từ từ cong lên. Vũ Huyền Trâm nhìn một hồi, một xúc cảm nào đó dâng lên, cô rướn người về phía cậu, đặt trên xương quai hàm một nụ hôn nhẹ rồi rút về.

Trần Quốc Tùng hoàn toàn có thể phối hợp với cô cúi xuống, cô sẽ thành công hôn má cậu nhưng Trần Quốc Tùng không làm theo mong muốn của cô.

Vũ Huyền Trâm đạt được mục đích dù hơi lệch một chút nhưng cũng thoả mãn. Đôi mắt cong cong thành hình trăng khuyết nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ tay cậu đang đặt ở thành ghế nhắc nhở: “Xem phim tiếp đi.”

Ánh mắt cậu khẽ loé lên một tia sáng sau đó lậy tay nắm lấy tay cô, tay còn lại giữ cằm cô nâng lên. Cậu cúi đầu nghiêng người đến.

Một nụ hôn tiêu chuẩn được đáp xuống, rất nhanh lại tách ra.

Trần Quốc Tùng mở mắt, nhìn khuôn mặt ngơ ngác lại kinh ngạc của Vũ Huyền Trâm thì bật cười. Nhưng ngại mọi người để ý nên phải đè giọng xuống. Trầm mà không khàn, rung động mà không thấy chán.

Vũ Huyền Trâm giả bộ tức giận, tay còn lại của cô đánh nhẹ vào vai cậu dỗi: “Bạn ăn gian.”

Trần Quốc Tùng ngồi thẳng ngay ngắn. Cậu nhướn mày nhếch miệng cười, đôi mắt hoa đào sâu thẳm như muốn lòng người mê muội hỏi: “Bạn thì không à?”

Vũ Huyền Trâm quay mặt lại về phía màn hình, phim lại chiến đến khung cảnh buổi sáng, bọn họ hợp sức làm theo kế hoạch để giúp hai nhân vật chính gặp nhau. Hai má cô phồng phồng, hơi nhíu mày, bộ dáng được chiều mà kiêu hết sức lý lẽ nói: “Tớ là công khai mà!”

Trần Quốc Tùng cười cười, không tiếp tục so đo nữa. Bàn tay đang nắm khẽ siết chặt.

Phim chiếu được một nửa, căn phòng cũng trở nên lạnh hơn. Vũ Huyền Trâm cực kì nhạy bén với nhiệt độ, chẳng mấy chốc bàn tay đã lạnh ngắt. Không cần nhìn cũng đoán ra giờ lòng bàn tay cô đã trắng bệch hiện đầy tơ máu xanh. Đây là trạng thái khi lạnh hoặc quá căng thẳng của cô.

Trần Quốc Tùng cũng nhận ra. Cậu lập tức buông tay, mở áo khoác được gập đôi trên đùi mình đắp lên người Vũ Huyền Trâm. Che từ cổ xuống chiếc khăn.

Giò thì cô đã hiểu công dụng của mấy đồ này. Giận dỗi cũng sớm bay sạch, giờ thấy cậu còn tỉ mỉ nhét áo vào từng góc để chặn gió cho cô thì càng cảm thấy ngọt lịm.

Trần Quốc Tùng cúi đến sát người cô, vài sợi tóc còn như có như không lướt qua cằm. Lúc cậu đang lui người về, Vũ Huyền Trâm lại nhanh tay nhanh mắt cằm cằm cậu nâng lên, lần này quyền chủ động lại bị đảo ngược.

Vũ Huyền Trâm nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, cô cam chịu nhảy vào vực thẳm này, đắm chìm trong ánh mắt ấy.

Trần Quốc Tùng thấy cô nhẹ nhàng nở nụ cười dịu dàng lại chân thành thì giật mình, con ngươi khẽ động. Trước mặt càng lúc càng tối bị cô che lấp.

Môi hai người tách ra một lần nữa, Vũ Huyền Trâm vẫn còn cười, nhẹ nhàng nói: “Phần thưởng cho sự chu đáo của bạn trai.”

Ở đâu đó vang lên tiếng vỗ tay, Vũ Huyền Trâm ngước nhìn, cặp đôi chính gặp được nhau. Một cảnh táo bạo làm những người khác ngơ ngác. Hai nhân vật chính bỏ chốn, được đồng bọn đợi từ trước lai đi. Cô gái từ sợ hãi thành an tâm, nằm trong vòng tay của người yêu mình, kiệt sức ngủ thiếp đi.

Dần dần có nhiều người hưởng ứng theo. Hai cô bé bên cạnh sớm đã tách nhau ra cũng khẽ cười.

Trần Quốc Tùng hơi thất thần rồi khôi phục lại tinh thần. Cậu ngước mắt, khuôn mặt nghiêm túc suy nghĩ gì đó rồi nở nụ cười gian xảo: “Cái này gọi là quà tặng kèm. Cảm ơn thì phải để tớ chọn quà chứ.”

Thấy cậu từ từ ngồi lại trên ghế mình, Vũ Huyền Trâm bất lực nói: “Giúp là đến từ tâm, quà là từ thành ý. Ai lại đòi quà như bạn!”

Trần Quốc Tùng nhìn cô một cái rồi nhún vai: “Tớ giúp đều là có lý do nên muốn tặng quà thì phải hợp ý tớ chứ.”

Vũ Huyền Trâm không nói nổi lại cậu: “Thế bạn muốn gì?”

Trần Quốc Tùng thầm mở cờ trong lòng khi cá đã cắn câu, cậu ẩn ý nói: “Về nhà rồi nói với bạn.”

Vũ Huyền Trâm nghi ngờ liếc cậu một cái, chắc chắn người này chẳng bao giờ đòi thứ gì đơn giản cả.

Đáp lại sự nghi ngờ của cô là một khuôn mặt đậm ý cười trêu chọc lòng người.

Hơn 11 giờ về đến nhà, cả hai thay quần áo đơn giản thoải mái ở nhà rồi lên giường ngủ. Trong ánh sáng vàng ấm áp của đèn ngủ trên tủ, Trần Quốc Tùng lại chẳng ngoan ngoãn chút nào.

Cậu ôm Vũ Huyền Trâm dán chặt vào người mình, cọ  cọ cổ cô đòi quà: “Bây giờ tớ đòi quà. Bạn hôn tớ một cái. Nhé?”

Cô nhìn xuống cái đầu rối tung của cậu khẽ thở dài.

Trước khi ngủ, hai người lại làm loạn một trận. Trần Quốc Tùng nói hôn chính là hôn thật, hôn sâu chính hiệu.

Vũ Huyền Trâm không theo kịp mà phải đẩy Trần Quốc Tùng ra lấy hơi, lại bị cậu nắm cằm ép quay mặt về.

Âm thanh ái muội vang lên trong không gian yên tĩnh càng làm cho xúc cảm dâng lên ở một chỗ nào đó. Mỗi lúc tách ra một lát ngắn ngủi, Trần Quốc Tùng trầm giọng khẽ gọi một tiếng: “Trâm à”, “chanh ơi”. Đáp lại là âm thanh trước khi biến mất khi nãy.

Chẳng biết qua bao lâu Trần Quốc Tùng mới dừng lại. Cậu giam Vũ Huyền Trâm dưới thân mình, từ môi chuyển xuống cổ, xuống một chút là xương quai xanh.

Vũ Huyền Trâm liên tục thở dốc, hai tay bám vào bả vai Trần Quốc Tùng muốn đẩy cậu ra nhưng một cúc áo trên cùng bị cạy mở, lộ ra một nốt ruồi trước ngực trái. Đây cũng chỉ là vô tình bị bật mở trong lúc cọ sát nhưng lại càng làm cho cậu mất khống chế.

Hai người mua cùng một kiểu bộ đồ ngủ cài cúc. Của Vũ Huyền Trâm màu trắng kẻ đen, Trần Quốc Tùng là màu xanh lam tối màu.

Hai tay giữ eo cô đột ngột cầm hay cổ tay muốn đẩy cậu ra đưa lên phía trên. Hai tay cô chỉ cần một tay của Trần Quốc Tùng cũng có thể bị giam cầm lại. Tay kia của cậu lại tiếp tục xoa nắn eo cô, hai bên vạt áo bị nâng lên qua bụng.

Vũ Huyền Trâm thấy Trần Quốc Tùng càng ngày càng xuống sâu, cô nắm chặt tay, lặp đi lại lại lời kháng cự. Cuối cùng nghẹn ngào nói ra một câu: “Tùng, không muốn…”

Trần Quốc Tùng như bừng tỉnh, cậu nâng người mình lên, nhìn khuôn mặt thấm mồ hôi mỏng đỏ bừng của Vũ Huyền Trâm rồi đưa mắt nhìn xuống. Hỗn loạn đầy dấu vết của dục vọng.

Lúc này cậu mới buông tay đang giữ eo và hai tay Vũ Huyền Trâm ra chống ở hai bên giường rồi nghiêng người trả lại tự do cho cô.

Cậu hết sức hối hận, nhưng vẫn vén áo cô xuống, cài lại cúc áo, sửa sang lại chỉnh tề như cũ. Làm xong, cậu mới thu tay lại, hơi cúi đầu rũ mắt nhìn tay mình, cảm xúc trong đôi mắt bị mái tóc che kín.

Vũ Huyền Trâm chống tay ngồi dậy, thấy Trần Quốc Tùng như vậy thì đưa tay về phía cậu. Vừa chạm đến gò má thì Trần Quốc Tùng lại bất ngờ nắm tay cô, nhưng lần này không còn mạnh mẽ nữa mà nhẹ nhàng vô cùng, như nâng niu một món đồ dễ vỡ.

Lúc tay cô đưa đến, Trần Quốc Tùng liếc mắt sang, thấy cổ tay cô in vết đỏ chói mắt thì giật mình.

Trần Quốc Tùng nắm tay cô, ngón cái xoa xoa cổ tay như nhận lỗi, giọng cậu cũng lạc đi vài phần, rất lâu sau mới mấp máy môi: “Xin lỗi. Làm bạn đau rồi.”

Vũ Huyền Trâm quỳ gối tiến đến chỗ cậu, vòng hai tay ra sau cổ Trần Quốc Tùng áp mặt cậu vào lòng nhẹ nhàng nói: “Tớ không sao.” Nhưng với việc vừa rồi thì cô không muốn lặp lại chút nào nên vẫn thẳng thắn nói: “Nhưng tớ không muốn việc như vừa rồi lặp lại. Tớ không thích.”

Đồng tử Trần Quốc Tùng co rút, gắt gao ôm Vũ Huyền Trâm lắc đầu đảm bảo: “Không có chuyện đó nữa đâu. Bạn không thích thì tớ sẽ không làm nữa.”

Bỗng cô cảm thấy buồn cười, tiếng cười nhỏ mà trong trẻo vang lên hỏi: “Thế nếu tớ đồng ý thì bạn làm nữa à?”

Trần Quốc Tùng không nói gì, chỉ ôm cô chặt hơn.

Bỗng tay cô lại bị cầm lấy. Trần Quốc Tùng mở hai cúc áo dưới cùng kéo tay cô trượt xuống.

Vũ Huyền Trâm suýt thì ch.ết vì ngại tới nơi. Chạm vào một chỗ cứng rắn gồ lên mà tay như muốn bỏng.

Vì tay cô không với tới nên Trần Quốc Tùng kéo eo cô ngồi xuống. Thấy thứ tay mình đang sờ thì bỏng tay lại bỏng mắt.

Trần Quốc Tùng nhìn vẻ mặt ngượng ngùng đỏ bừng của cô thì cười nói: “Vậy thì cho bạn sờ lại nhé?”

Cơ bụng lồi lõm cứng rắn, đẹp mắt như tạc tượng ẩn hiện qua lớp áo. Tay Trần Quốc Tùng phủ lên tay cô đều bị giấu trong lớp áo ngủ kia.

Thấy cô không nói gì mà quay mặt sang chỗ khác, tay cũng đang giằng co muốn thoát ra thì Trần Quốc Tùng đã đem cánh tay cô trượt xuống.

Vũ Huyền Trâm chạm vào vải quần thì quay mặt sang chấn động nhìn cậu rồi nhìn xuống tay hai người.

Cô nghĩ ngay tại giờ phút này mình sẽ ch.ết vì bệnh tim.

Trần Quốc Tùng thì lại vô cùng bình thản, còn không biết ngại là gì hỏi: “Thế tớ cho bạn sờ chỗ khác được không?”

Vũ Huyền Trâm không chịu nổi nữa, tay kia của cô nắm lấy tay Trần Quốc Tùng muốn thoát ra khỏi sự điều khiển xấu hổ này, thẹn quá hoá giận lớn tiếng nói: “Không muốn! Không thích! Bạn thích thì tự đi mà sờ ấy!”

Nhìn Vũ Huyền Trâm sắp khóc đến nơi, Trần Quốc Tùng buông tay cô ra rồi cúi người hôn lên trán cô: “Được rồi, mau ngủ đi. Tớ vào phòng tắm.” rồi xuống giường mở cửa ra phòng tắm riêng bên ngoài.

Nằm lại xuống giường, cô chùm chăn kín người chỉ lộ nửa mặt ra ngoài.

Nhớ lại chuyện khi nãy, đúng là Trần Quốc Tùng có hơi quá đáng nhưng cũng không thể trách được. Cảm xúc khi đó của cô cũng không phải là né tránh và chán ghét. Chỉ là cô không muốn.

Có thể nói cô cổ hủ nhưng trước khi kết hôn cô không muốn phát sinh quan hệ quá sâu với người khác. Duy nhất điều này trước giờ vẫn luôn được cô duy trì đến cố chấp.

Vũ Huyền Trâm thở dài trong lòng lén nhìn ra phía cửa phòng. Cái này thì vất vả cho cậu rồi.