Khó Dỗ Dành

Rate this post

Bầu trời hôm nay nặng trĩu, mây xám phủ khắp lối, chẳng khác nào tấm màn che lên tâm hồn Văn Thành, lòng anh như chất chứa bao nỗi lo âu. Bác Minh Quang gọi anh đến, và dù không nói rõ, Văn Thành mơ hồ cảm thấy sự việc sắp tới vừa là điều tốt lành, vừa là dấu hiệu của tai ương.

Như mọi khi, người cận vệ trung thành dẫn anh vào căn phòng nhỏ, nơi ánh sáng từ khung cửa sổ mờ ảo khiến không gian trở nên u tối hơn. Văn Thành ngồi xuống, đối diện bác Minh Quang, người đang ngồi trầm ngâm, dường như đang suy tư về những điều sâu xa hơn cả nhân thế.

“Cháu vừa đến,” Văn Thành lên tiếng, nhưng giọng nói của anh nghe như đang nặng trĩu một điều gì đó không dễ dàng thốt ra.

Bác Minh Quảng từ tn quay lại, đôi mắt hiển từ của ng vẫn giữ v điềmnhinnhư bao lần, nhưng ẩn chứa bên trong là một sự thấu hiểu thầm lặng, giống như không điều gì trên đời có thể làm ông chùn bước.

“Ta gọi cháu đến đột ngột như thế này, chắc cháu cũng hiểu phần nào chuyện rồi chứ?” Bác nói, giọng điềm tĩnh, không vội vã.

Văn Thành gật đầu, lòng anh dường như đã hiểu được hết mọi chuyện, nhưng vẫn hỏi để chắc chắn.

“Là tin tức về người đó, phải không bác?”

Bác Minh Quang khẽ gật đầu, giọng nói của ông không đổi sắc.

“Đã bắt được rồi.”

Văn Thành giật mình, một thoáng kinh ngạc thoáng qua trên khuôn mặt anh.

“Tốt quá… Vậy giờ chúng ta phải làm sao, thưa bác?”

Bác Minh Quang nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, như muốn xoa dịu.

“Từ giờ, cháu cần ở bên Gia Hân, an ủi và động viên cô ấy. Bác chỉ lo, liệu cô ấy có thể vượt qua được cú sốc này không.”

Văn Thành thở dài, lòng nặng nề, anh cố gắng hỏi một cách dè dặt.

“Liệu có cách nào để Gia Hân không biết chuyện này không, thưa bác? Cháu sợ rằng cô ấy sẽ không chịu nổi nếu biết sự thật.”

Bác Minh Quang lắc đầu, lần này ông thở dài, một tiếng thở sâu và nặng nề hơn.

“Không có cách nào che giấu được nữa đâu, cháu à. Trước sau gì cô ấy cũng sẽ biết. Tin này sẽ được công khai trên báo chí và truyền thông. Không có cách nào tránh được.”

Văn Thành ngước mắt nhìn lên trần nhà, đôi mắt anh dần ướt nhòa, những giọt nước mắt như muốn rơi xuống nhưng anh cố gắng kìm nén.

“Thế còn cha Gia Hân, ông ấy sẽ phải chịu hình phạt gì? Mẹ cô ấy liệu có liên quan không, thưa bác?”

Bác Minh Quang im lặng một lúc, giọng ông khi cất lên trở nên trầm buồn, cố gắng xoa dịu nỗi lo của Văn Thành.

“Cơ quan điều tra đang làm rõ tất cả. Những ai có liên quan sẽ phải chịu trách nhiệm, nhưng bác sẽ cố gắng hết sức để những người vô tội không bị liên lụy. Cháu cứ yên tâm. Nhưng bác nói trước, những kẻ đứng đằng sau, dù là ai, cũng sẽ phải trả giá.”

Văn Thành gật đầu, anh biết rằng khi bác Minh Quang đã quyết định thì không ai có thể lay chuyển được.

“Dạ, cháu hiểu rồi. Nhưng cháu chỉ xin bác một điều, mẹ của Gia Hân, bà ấy chẳng may bị cuốn vào, hoàn toàn vô tình. Cháu mong bác có thể giảm nhẹ hình phạt cho bà ấy. Cháu lo rằng nếu cả cha lẫn mẹ đều bị trừng phạt, Gia Hân sẽ không chịu nổi.”

Bác Minh Quang nhìn Văn Thành, rồi khẽ vỗ vai anh.

“Ta hiểu cháu lo lắng điều gì. Chuyện này, ta sẽ cố gắng hết sức.”

Ngoài trời bắt đầu mưa, những giọt nước nặng hạt rơi xuống như lời than khóc của trời đất cho số phận của Văn Thành và Gia Hân, từng cơn mưa trút xuống như làm nặng thêm những tâm hồn đã quá đổi khổ đau.

Bác Minh Quang, người đã dành cả cuộc đời để phục vụ đất nước, ngồi trầm ngâm, đôi mắt ông ánh lên sự hiểu biết và từng trải. Sau khi trao đổi xong những vấn đề chính sự, ông quay sang nhìn Văn Thành, giọng nói của ông nhẹ nhàng nhưng uy lực.

“Cháu biết không, trên con đường lãnh đạo, điều khó nhất không phải là đưa ra quyết định đúng hay sai, mà là giữ được lòng mình vững vàng trước mọi biến đổi.”

Văn Thành lặng lẽ gật đầu, biết rằng những lời nói này chứa đựng cả một bể kinh nghiệm của người đã đi qua bao thăng trầm. Anh trầm ngâm một lát, rồi băn khoăn hỏi:

“Bác à, trong cuộc sống và trong chính trị, liệu sự công bằng thực sự có tồn tại không? Cháu thấy nhiều lúc người vô tội phải chịu khổ, còn kẻ ác thì lại nhởn nhơ.”

Bác Minh Quang khẽ mỉm cười, nụ cười ấm áp và đầy thấu hiểu.

“Cháu hỏi một câu rất hay. Thực tế, không có sự công bằng tuyệt đối. Công bằng là một mục tiêu, một lý tưởng mà ta phải phấn đấu, nhưng không phải lúc nào cũng đạt được. Công bằng không chỉ là chia đều cho tất cả, mà còn là tạo điều kiện để mọi người phát triển theo khả năng của mình. Như Bác Hổ từng nói: Chúng ta phải thực hiện chí công vô tư, quyết làm gương trong mọi việc. Vì dân ta là dân lao động, rất trung thành với cách mạng, chỉ cần Đảng lãnh đạo đúng đắn là nhất định dân ta sẽ thành công.”

Văn Thành ngẫm nghĩ về lời của Chủ tịch Hồ Chí Minh mà bác vừa nhắc đến. Trong đó, anh hiểu rằng công bằng không phải là sự phân chia giống nhau, mà là sự tận tâm, sự tận lực để đảm bảo rằng mọi người đều có cơ hội phát triển.

“Bác đã từng đối diện với nhiều quyết định khó khăn,” Văn Thành tiếp tục, “bác có bao giờ cảm thấy mệt mỏi hay băn khoăn về những gì mình đã làm không?”

Bác Minh Quang nhìn anh một cách đầy trìu mến, như một người cha nhìn đứa con trai đầy suy tư.

“Có chứ, làm người lãnh đạo mà không mệt mỏi thì không phải là người lãnh đạo thực sự. Nhưng mệt mỏi không có nghĩa là từ bỏ. Chủ tịch Hồ Chí Minh từng dạy: Việc gì có lợi cho dân, ta phải hết sức làm. Việc gì có hại cho dân, ta phải hết sức tránh. Lời dạy đó là kim chỉ nam cho mọi quyết định của bác. Dù có khó khăn, dù phải đánh đổi nhiều thứ, nhưng nếu mục tiêu là phục vụ lợi ích của nhân dân, bác sẽ không bao giờ lùi bước.”

Văn Thành cúi đầu, lòng trĩu nặng những suy nghĩ. Anh hiểu rằng vị trí của một người lãnh đạo không chỉ là quyền lực, mà còn là sự hy sinh, là việc gánh vác trách nhiệm của bao nhiêu con người. Anh nhớ lại những lúc anh cảm thấy mệt mỏi, những lúc anh hoài nghi về con đường mình đi, nhưng qua lời của bác Minh Quang và những câu nói của Chủ tịch Hồ Chí Minh, anh nhận ra rằng điều quan trọng không phải là sự công nhận hay quyền lợi cá nhân, mà là sự phụng sự cao cả.

“Bác à,” Văn Thành khẽ nói, “vậy trong những thời khắc khó khăn nhất, điều gì giúp bác giữ vững được lòng mình?”

Bác Minh Quang nhìn ra cửa sổ, nơi cơn mưa vẫn tí tách rơi xuống, rồi ông quay lại, giọng nói ông nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự kiên định.

“Cháu phải luôn nhớ rằng người lãnh đạo, người phục vụ đất nước, phải có một niềm tin vững chắc vào lý tưởng.

Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Đào núi và lấp biến, quyết chí ăt làm nên. Điều giúp bác đứng vững chính là niềm tin vào dân tộc, vào nhân dân. Mọi thử thách đều có thể vượt qua nếu chúng ta có lòng kiên trì và mục tiêu rõ ràng.”

Lời của bác Minh Quang như những giọt nước mưa rơi vào lòng Văn Thành, từng chút thấm dần, khiến lòng anh trở nên thanh thản hơn. Anh hiểu rằng con đường phía trước sẽ không bao giờ dễ dàng, nhưng với niềm tin vào lý tưởng và lòng kiên định, anh có thể vượt qua mọi chông gai.

Ngoài trời, mưa vẫn rơi, nhưng không còn nặng nề nữa. Trong lòng Văn Thành, một ngọn lửa nhỏ của ý chí và lòng quyết tâm đã được thắp sáng lên, khiến anh cảm thấy mình sẵn sàng đối diện với những thử thách phía trước.

Rời khỏi căn nhà số 5 Phố Th. Quang quen thuộc. Văn Thành cảm thấy trong lòng như vừa trút bỏ được một phần gánh nặng, nhưng nỗi lo sợ vẫn còn đeo bám. Ánh mắt anh hướng về phía xa, nơi mà trong giây lát, mọi cảnh vật dường như trở nên nhạt nhòa. Gia Hân – người vợ của anh, liệu có thể đương đầu với sự thật phũ phàng sẽ đến vào ngày mai? Tâm trí anh không ngừng quay cuồng trong những dự cảm đen tối, giữa tình yêu dành cho vợ và nghĩa vụ của cuộc đời mà anh không thể trốn tránh.

Khi bước chân về nhà, anh không ngờ sẽ gặp Gia Hân sớm đến vậy. Cô đứng trước mặt anh, đôi mắt trong veo ánh lên sự hồn nhiên như mọi ngày.

“Nhìn anh có vẻ mệt mỏi, anh vừa đi đâu về thế?” Gia Hân hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đủ làm Văn Thành giật mình. Anh không thể để lộ sự rối bời trong lòng mình.

Anh khựng lại một chút, cố gắng giấu đi cơn bão trong tim, rồi nở một nụ cười nhẹ.

“À, anh chỉ đi dạo quanh thành phố, nhưng chẳng may mắc mưa nên tâm trạng hơi buồn. Còn em, sao hôm nay về sớm thế?”

Gia Hân cười tươi, đôi mắt lấp lánh sự tinh nghịch. Bỗng cô bước tới, bịt mắt Văn Thành từ phía sau và kéo anh đi.

“Đi theo em, em có bất ngờ cho anh!”

Văn Thành khẽ nhún vai, rồi để mặc cho cô dẫn lối, cảm giác ngờ vực và lo âu dần lắng xuống. Cô kéo anh vào căn phòng ấm cúng mà cô đã sắp đặt, với hoa và quả tươi, một không gian ngập tràn sắc màu yêu thương. Trên bàn, một chiếc bánh kem giản dị nhưng đầy ý nghĩa hiện ra trước mắt anh, dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật chồng yêu” hiện lên rõ ràng

Gia Hân thả tay ra, để Văn Thành ngắm nhìn sự chu đáo mà cô đã dành cho anh. “Chúc mừng sinh nhật chồng yêu! Chúc anh tuổi mới thật nhiều sức khỏe và hạnh phúc.” Giọng cô ấm áp như thấm sâu vào tim anh, một niềm vui thuần khiết mà anh không nỡ phá vỡ.

Văn Thành ngập tràn cảm xúc, đôi mắt anh bỗng rưng rưng. Đây là sinh nhật mà anh không bao giờ nghĩ đến, thậm chí chính anh đã lãng quên. Nhưng Gia Hân, với trái tim yêu thương, đã lưu giữ và biến nó thành một khoảnh khắc khó quên. Anh ôm chặt vợ vào lòng, nước mắt anh lặng lẽ rơi, không chỉ vì niềm hạnh phúc hiện tại mà còn vì nỗi lo sợ cho ngày mai.

“Cảm ơn em, vợ yêu,” Văn Thành thì thầm rồi đặt một nụ hôn sâu lên trán Gia Hân. Trong khoảnh khắc ấy, anh chỉ mong thời gian ngừng trôi, để họ mãi mãi ở lại trong phút giây bình yên này. Nhưng anh biết, những cơn sóng lớn của cuộc đời sẽ sớm ập tới.

Họ ngồi xuống bên nhau, thắp nến, cầu nguyện và cắt bánh. Mỗi khoảnh khắc đều được Văn Thành ghi khắc sâu trong tâm trí, vì anh hiếu rằng, có thể ngày mai Gia Hân sẽ không còn giữ được nụ cười trong trẻo ấy nữa. Nhưng đêm nay, anh sẽ tận hưởng từng phút giây, bởi anh biết, những ngày sắp tới sẽ không còn dễ dàng.

Trong cơn tĩnh lặng của đêm tối, một sự ngẫm ngợi trầm mặc bao trùm lên tất cả. Văn Thành nhìn vào ánh nến lung linh, lòng anh cảm thấy nặng nề hơn bao giờ hết, nhưng cùng lúc, anh cũng nhận ra rằng cuộc đời này là chuỗi những khoảnh khắc vô thường. Anh lặng thầm cầu nguyện cho Gia Hân, cho tình yêu và sự bình an, dù anh biết rằng ngày mai, tất cả sẽ thay đổi mãi mãi.

Rạng sáng hôm sau, báo chí và truyền thông đồng loạt đưa tin về vụ án chấn động. Vụ hỏa hoạn năm xưa tại căn biệt thự cổ, khiến bốn người thiệt mạng, không phải chỉ là một tai nạn ngẫu nhiên. Nó là một tội ác, được dàn dựng tỉ mỉ và có chủ đích, tất cả chỉ để che giấu sự tham nhũng và lừa đảo. Và người chủ mưu chính là cha của

Gia Hân, ông Lý Hải Sơn, Tổng Giám đốc công ty cổ phần nhựa Hải Sơn.

Theo điều tra ban đầu, nạn nhân của vụ án đã phát hiện ra những dấu hiệu bất minh trong các dự án “ma” mà ông Lý Hải Sơn đã tạo dựng nhằm lừa đảo và trục lợi từ nhiều nguồn tài chính. Để che giấu hành vi phạm tội của mình, ông đã ra tay tàn độc, dàn dựng vụ hỏa hoạn để giết chết những người đã biết quá nhiều. Dù người đó là bạn tâm giao của mình đi chăng nữa.

Văn Thành đọc qua từng dòng tin tức, cảm giác như máu đông lại trong mạch. Những chi tiết về những dự án ma, những cái chết vô tội, tất cả đột ngột kết nối lại với nhau trong một mớ hỗn độn không thể tháo gỡ. Anh biết rằng điều này không những hủy hoại anh, mà còn hủy hoại cả Gia Hân.

Gia Hân không chỉ đối diện với sự thật tàn nhẫn về cha mình, mà còn phải đón nhận sự phũ phàng rằng gia đình bốn người bị hại là gia đình của Gia Hào, người mà cô từng yêu thương nhất. Một sự thật mà khi phơi bày sẽ đẩy

Gia Hân vào vực thẳm của nỗi đau không thể nào hàn gắn.

Gia Hân nhận được tin, nhưng cô không thể thốt lên một lời. Cô không còn nhận thức rõ những gì diễn ra xung quanh mình, chỉ cảm thấy cơn lạnh dần dâng lên từ đáy tim, như thể mọi sức sống trong cô đang bị rút cạn. Đôi mắt cô, từng rực rỡ niềm tin và tình yêu, giờ đây trống rỗng. Sự thật này quá đỗi tàn khốc. Cha mẹ cô, những người cô từng tự hào và kính trọng, giờ bị biến thành những kẻ sát nhân tàn ác. Làm sao cô có thể chấp nhận được?

Trong khoảnh khắc ấy, những suy nghĩ của cô quay về quá khứ, nơi mà cô còn tin tưởng vào tình yêu và sự công bằng. Những kỷ niệm bên Gia Hào chợt hiện lên, như một cuốn phim cũ đang tua lại. Làm sao cô có thể đối diện với sự thật rằng, người yêu thương nhất đời mình đã bị giết bởi chính cha mẹ ruột? Cảm giác tội lỗi, đau đớn, và sự bất lực đan xen như những mũi dao đâm vào tâm hồn cô.

Ngày hôm sau, khi ánh mặt trời vừa mới lên, Gia Hân không thể ngồi yên trong căn nhà trống trải nữa. Cô vẫn nuôi hy vọng rằng cha mẹ mình vô tội, rằng tất cả chỉ là một sự hiểu lầm. Cô quyết định cùng Văn Thành đến trại tạm giam để gặp cha mẹ, để hỏi cho ra lẽ. Trong lòng cô là một mớ hỗn độn những cảm xúc đau đớn và khổ sở, nhưng hơn tất cả là khát vọng muốn hiểu sự thật từ chính miệng cha cô.

Khi bước vào phòng thăm nuôi, Gia Hân nhìn thấy cha mình, ông Lý Hải Sơn, ngồi đó với vẻ mặt điềm tĩnh. Ông vẫn giữ dáng vẻ ân cần như xưa, đôi mắt hiền từ nhìn con gái, như thể mọi chuyện vẫn bình thường, như thể ông vẫn là người cha mà cô từng kính trọng. Nhưng có gì đó đã thay đối. Không còn ánh sáng của sự tự tin trong ánh mắt ông nữa, thay vào đó là sự cam chịu. Mẹ cô không có mặt, và điều đó khiến cô lo lắng thêm.

“Cha…” Gia Hân khẽ gọi, giọng run rẩy. “Cha có thật là người đã làm tất cả chuyện này không?”

Ông Lý Hải Sơn nhìn cô, rồi nhẹ nhàng gật đầu. “Phải, là cha. Mẹ con không liên quan gì. Tất cả là do cha. Đừng trách bà ấy, Gia Hân, bà chỉ là người ngoài cuộc, không biết gì cả.”

Lời thú nhận của ông khiến Gia Hân như chết lặng. Cô cảm thấy như mặt đất dưới chân mình sụp đổ. Sự thật này quá tàn nhẫn, quá phũ phàng. Cô nhìn cha mình, trong lòng tràn đầy nỗi uất hận và bất lực. Tại sao? Tại sao lại như vậy?

“Nhưng… tại sao cha lại làm vậy?” Giọng cô nghẹn lại, đôi mắt đỏ hoe. “Cha không nghĩ đến con sao? Không nghĩ đến Gia Hào, người mà cha cũng rất quý mến? Tại sao cha có thể làm như vậy với gia đình anh ấy?”

Nghe đến tên Gia Hào, gương mặt ông Lý Hải Sơn trở nên căng thẳng. Ông cúi đầu, đôi vai ông khẽ rung lên như thể chịu đựng một nỗi đau không thể nói thành lời. Rồi ông thở dài, giọng trầm đục nhưng kiên quyết.

“Hân, cha không mong con hiểu. Nhưng hôm đó… tại sao con không giữ Gia Hào ở lại Hà Giang?” Ông ngước lên nhìn cô, đôi mắt đẫm nỗi day dứt. “Cha đã sắp xếp cho hai đứa đến đó, cha đã hy vọng mọi thứ sẽ khác.”

Lời nói của cha cô như một nhát dao đâm vào tim cô. Hóa ra cha cô đề xuất cho hai người đi du lịch là vì chuyện đó, đã dàn xếp từ trước. Nhưng tại sao? Điều này chỉ khiến nỗi đau trong lòng Gia Hân càng thêm sâu sắc. Mọi sự dối trá, sự thật tàn nhẫn, tất cả đều bủa vây lấy cô. Gia Hân lắc đầu, không muốn tin vào những gì mình vừa nghe.

“Nhưng… cha, tại sao?” Cô cố gắng thốt lên. “Con không hiểu. Cha đã lên kế hoạch, đã toan tính… mà không nghĩ đến hậu quả sao? Không nghĩ đến con, đến Gia Hào, đến tất cả mọi người sao?”

Ông Lâm Hải không trả lời, chỉ nhìn con gái với ánh mắt đầy thương xót. Ông biết rằng, bất kể ông nói gì, ông cũng không thể bào chữa cho mình. Ông đã gây ra tội lỗi không thể tha thứ, và giờ đây, ông chỉ có thể hy vọng rằng Gia Hân sẽ tha thứ cho mẹ cô, cho những gì bà đã phải chịu đựng.

“Cha xin lỗi, Hân,” ông nói khẽ, giọng ông đượm nỗi ân hận. “Cha biết là không thể quay lại, không thể thay đổi được gì. Nhưng mong con đừng trách mẹ. Bà ấy vô tội.”

Gia Hân đứng đó, nước mắt lăn dài trên má, không biết phải nói gì nữa. Cô nhìn cha mình, người từng là biểu tượng của sự mạnh mẽ và tin cậy, giờ đây lại chỉ còn là một con người đầy yếu đuối và tội lỗi. Cô không thể tha thứ ngay lúc này, không thể nào. Nhưng sâu trong lòng, cô biết rằng những câu hỏi của cô sẽ mãi không có câu trả lời trọn vẹn.

Khi Gia Hân rời khỏi phòng, ông Lý Hải Sơn với vẻ mặt già nua tiều tụy, đôi mắt đượm buồn nhìn theo bóng dáng con gái. Ông quay sang Văn Thành, giọng nói yếu ớt nhưng khẩn thiết:

“Văn Thành, con có thể nán lại một chút không? Ta muốn nói vài lời.”

Văn Thành ngồi xuống, ánh mắt anh không còn nặng nề như trước. Nhưng trong thâm tâm, những nỗi đau cứ như dồn nén, làm anh không thể thở nổi. Lần cuối gặp ông Lý Hải Sơn, anh tràn đầy phẫn nộ. Nhưng giờ đây, chỉ còn lại cảm giác trống rỗng và bất lực, như số phận đã cười nhạo anh từ lâu.

“Bác muốn nói gì với cháu?” Anh hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng chất chứa nhiều tầng suy nghĩ.

Lý Hải Sơn cúi đầu, giọng ông run rẩy, đầy hối hận:

“Bác đã làm sai quá nhiều… Nhưng ta cầu xin con, hãy bảo vệ Gia Hân. Con bé không đáng chịu đựng tội lỗi của ta.”

Văn Thành nghe thấy những lời ấy, lòng anh nổi lên cơn bão cảm xúc. Anh nghiến răng, giọng nói trở nên gay gắt:

“Ngày bác làm chuyện ấy, bác có nghĩ đến hôm nay không? Bác có nghĩ Gia Hân sẽ đau khổ thế nào khi biết sự thật không?”

Lý Hải Sơn không đáp ngay, ông run rẩy, đôi tay già yếu cố với lấy tay Văn Thành, như một nỗ lực tuyệt vọng để tìm sự tha thứ:

“Ta đã sai, Gia Hào… Nhưng Gia Hân vô tội. Con bé không biết gì về những tội lỗi ta đã gây ra. Ta chỉ mong con có thể tha thứ cho nó, đừng để nó gánh chịu hậu quả vì những việc làm của ta.”

Nghe ông ta nhắc đến Gia Hào, Văn Thành cảm thấy như bị đánh thức. Đôi mắt anh thoáng lay động, nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

“Bác nói gì về Gia Hào? Sao bác lại nhắc đến cậu ấy?” Văn Thành hỏi, giọng lắp bắp.

Lý Hải Sơn hạ thấp giọng, đôi mắt ông ánh lên nỗi đau không thể diễn tả. Cuối cùng, ông thở dài và nói ra điều ông đã giấu kín bao lâu nay:

“Từ khi lần đầu gặp con, ta đã biết con là Gia Hào. Dù con có thay đổi thế nào, ta vẫn nhận ra con từ ánh mắt đến tính cách. Con vẫn là đứa trẻ ngày xưa, điềm đạm, ôn hòa… nhưng mang trong lòng một nỗi đau sâu kín.”

Văn Thành run lên, cảm thấy thế giới xung quanh mình đang sụp đố. Tất cả những bí mật anh cố giấu, giờ đây đều bị phơi bày. Anh gượng hỏi:

“Vậy sao bác không nói sớm? Tại sao bác không vạch trần cháu?”

Lý Hải Sơn cúi đầu, giọng ông đầy buồn khổ:

“Ta đã mắc quá nhiều sai lầm, và không muốn sai thêm nữa. Ta hy vọng con và Gia Hân có thể tìm thấy chút bình yên bên nhau, để phần nào nguôi ngoai những gì đã mất.”

Văn Thành ngồi im lặng một lúc, ánh mắt anh lạc lõng, nhưng những suy nghĩ trong đầu đã trở nên rõ ràng. Cuối cùng, anh hít một hơi sâu, rồi nhìn thẳng vào Lý Hải Sơn, giọng anh trầm ấm nhưng kiên quyết:

“Bác không cần lo lắng cho Gia Hân. Cháu yêu thương cô ấy, và điều đó sẽ không bao giờ thay đổi, bất kể quá khứ có ra sao. Cháu biết Gia Hân vô tội và cô ấy không đáng phải gánh chịu bất kỳ hậu quả nào vì những gì đã xảy ra. Cháu sẽ ở bên cạnh cô ấy, chăm sóc và bảo vệ cô ấy.”

Lý Hải Sơn ngước mắt nhìn Văn Thành, đôi mắt ông ngấn nước, nhưng không còn tia hy vọng nào nữa. Văn Thành thấy rõ trong ánh mắt ấy không chỉ là sự hối hận mà còn là một nỗi tuyệt vọng không thể diễn tả bằng lời.

Nhưng thay vì trách móc thêm, Văn Thành nhẹ giọng, như thể đang giải thoát cho cả hai:

“Còn về phần bác… Cháu đã tha thứ cho bác rồi. Những gì bác đã làm không thể thay đổi, nhưng giờ đây, điều duy nhất bác cần phải làm là đối mặt với sự trừng phạt của pháp luật. Bác hãy chấp nhận điều đó, để lòng mình được thanh thản.”

Lý Hải Sơn khẽ cúi đầu, đôi vai ông run rẩy như một tảng đá khổng lồ đã đè nặng suốt bao năm cuối cùng cũng đã được nhấc đi. Ông không nói gì thêm, chỉ ngồi đó, lặng lẽ, như một kẻ đang đối diện với bản án của chính lương tâm mình.

Văn Thành đứng dậy, ánh mắt anh một lần cuối lướt qua căn phòng. Anh không nói thêm lời nào, chỉ bước đi, để lại sau lưng tất cả những oán trách, đau khổ và những ký ức u ám. Anh không quay đầu nhìn lại, bởi vì giờ đây, trong lòng anh, điều quan trọng nhất là tương lai của anh và Gia Hân, và không gì có thể thay đổi điều đó.

Cánh cửa trại tạm giam khép lại sau lưng Văn Thành, mang theo những gió lùa lạnh lẽo của cuộc đời, nhưng trong trái tim anh, một thứ ấm áp lạ kỳ bắt đầu nhen nhóm, đó là hy vọng về sự chữa một tương lai tươi sáng phía trước.