Khí Trùng Tinh Hà

Rate this post

“Em định làm gì?” Văn Thành khẽ hỏi, ánh mắt anh rơi vào tờ đơn ly hôn mà Gia Hân lặng lẽ đặt trước mặt.

Gia Hân muốn trả lời, nhưng cảm giác nghẹn ngào trào lên trong cô. Cô đã định nổi giận, định hỏi anh tại sao ngay từ đầu anh không nói ra sự thật anh là ai. Chắng lẽ cô không đủ tin tưởng để anh có thể mở lòng với cô?

Nhưng rồi ý nghĩ về những tội lỗi cha mình đã gây ra cho gia đình anh lại ngăn cô lại. Cô còn tư cách gì để hỏi anh điều gì bây giờ? Văn Thành quá lớn lao, quá bao dung, anh chưa một lần tỏ ra ghét bỏ cô, dù chỉ trong thoáng chốc. Sự bao dung ấy, thay vì mang lại niềm an ủi, lại khiến cô dằn vặt. Chính sự cao thượng của anh làm cô cảm thấy mình càng không xứng đáng.

Nước mắt Gia Hân rơi lã chã, lặng lẽ như chính những suy nghĩ hỗn loạn trong tâm hồn cô. Cô khóc vì điều gì?

Chính cô cũng không biết. Nếu chuyện này xảy ra mười năm trước, có lẽ cô đã chẳng đủ sức chịu đựng nữa.

“Em xin lỗi,” cô thốt ra trong nghẹn ngào, như thể đó là tất cả những gì cô còn có thể nói, như thể lời xin lỗi ấy có thể gột rửa mọi nỗi đau.

Văn Thành vẫn vậy, dịu dàng và đầy kiên nhẫn. Anh ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt đang run rẩy. Giọng anh trầm ấm, như tiếng thì thầm từ một cõi sâu lắng.

“Em có thể coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra không? Em có thể ngừng dằn vặt mình. Dù em trách móc hay tự giày vò, cha mẹ và em gái anh cũng không thể sống lại. Mọi chuyện đã qua rồi, và những kẻ phải chịu trách nhiệm đã bị pháp luật trừng phạt. Em đâu có làm gì sai. Đừng tự trách mình nữa, Gia Hân. Dưới suối vàng, cha mẹ và em gái anh cũng không mong em phải chịu khổ đau như thế này đâu.”

Lời nói của anh lặng lẽ, nhưng thấm vào lòng cô như những giọt mưa mùa thu, mát lạnh mà buồn bã. Trong giây phút đó, cô nhận ra rằng sự bao dung của anh không chỉ là lòng trắc ẩn, mà còn là một sự tha thứ mà cô chưa từng nghĩ mình xứng đáng có được.

Gia Hân ngồi lặng bên cạnh Văn Thành, những lời anh nói vang vọng trong đầu cô như tiếng chuông xa vắng. Sự dịu dàng của anh, lòng bao dung rộng lớn ấy, chỉ càng làm cô thêm nặng trĩu. Cô không thế chịu đựng được cái cảm giác rằng anh, người đã mất đi tất cả vì gia đình cô, lại ngồi đây an ủi cô như thể cô là người bị tốn thương.

Từng giọt nước mắt rơi xuống, nhưng trong lòng cô chỉ còn là sự trống rỗng và bế tắc. Cô cảm thấy mình như một tảng đá nặng đè lên trái tim, mỗi nhịp đập như bị chặn lại bởi sự xấu hố, ân hận. Cô đã tự nhủ hàng ngàn lần rằng cô không có lỗi gì, rằng cô không phải người gây ra thảm kịch ấy, nhưng những lời tự bào chữa đó chẳng còn chút sức mạnh nào khi đứng trước anh. Làm sao cô có thể sống bên một người đã mất đi cả gia đình vì cha cô? Làm sao cô có thể tiếp tục nhìn anh, trong khi chính sự tồn tại của cô lại là lời nhắc nhở về nỗi đau không thể nguôi ngoai đó?

Cô đã từng mơ về một cuộc sống hạnh phúc, về tương lai giữa hai người. Nhưng bây giờ, mọi ước mơ đó tan võ trước hiện thực tàn khốc mà cô không thể nào tránh khỏi. Mỗi khi nhìn vào mắt anh, cô chỉ thấy sự bao dung, và chính điều đó lại càng làm cô thêm tê tái. Văn Thành không ghét cô, không oán trách cô, nhưng cô lại không thế tha thứ cho bản thân mình.

“Em không thể…” Gia Hân thốt lên, giọng cô run rẩy và nhỏ bé. “Em không thể sống tiếp như thế này. Mỗi lần nhìn anh, em lại thấy mình là một kẻ phản bội, một kẻ không xứng đáng với sự tha thứ của anh. Em… em không thể đối mặt với anh nữa.”

Văn Thành lặng im nhìn cô, trong ánh mắt anh không có sự phán xét, chỉ có nỗi buồn sâu thằm. Nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến cô càng thêm đau đớn. Nó như một khoảng trống vô tận, nơi mọi lý lẽ cô bám víu đều rơi vào, và cô không thể tìm được lối thoát.

“Em sẽ đi,” Gia Hân nghẹn ngào. “Em phải đi. Em không thể ở lại bên anh, không thể nhìn anh mỗi ngày mà không cảm thấy nỗi đau này càng lớn dần trong tim. Chúng ta… không thể tiếp tục được nữa đâu.”

Văn Thành nhìn sâu vào mắt Gia Hân, như muốn tìm kiếm nơi đáy mắt ấy một tia hy vọng. Anh hiểu sự dằn vặt của cô, nỗi đau mà cô đang gánh chịu. Chính anh cũng đã trải qua những thời khắc như thế, thời khắc mà sự bất công của số phận khiến người ta phải nghi hoặc về giá trị của chính mình. Nhưng anh đã vượt qua, vì anh hiểu rằng cuộc đời con người không chỉ được quyết định bởi những điều đã xảy ra, mà bởi cách ta lựa chọn đối mặt với chúng.

“Gia Hân,” anh khẽ gọi tên cô, giọng nói nhẹ nhàng như làn gió sớm mai, “em nghĩ rằng em không thể ở bên anh vì em cảm thấy có lỗi, nhưng hãy thử nghĩ khác đi. Chúng ta đều là những con người đang phải đối mặt với hệ quả của những điều mình không kiểm soát được. Cuộc sống vốn dĩ là sự chồng chéo của những niềm vui và bi kịch, và đôi khi, người ta phải chịu đựng những đau đớn mà chính mình không gây ra. Nhưng ý nghĩa của cuộc sống không nằm ở việc tránh né nỗi đau, mà nằm ở cách chúng ta đối diện với nó, chia sẻ và vượt qua nó.”

Anh ngừng lại, nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Gia Hân, như muốn chuyển tải tất cả những gì trong lòng anh vào ánh mắt ấy.

“Anh không muốn em đi. Anh không cần em phải chuộc lỗi, không cần em phải đền bù cho những mất mát của anh. Điều anh cần là em chính con người em, sự chân thành, sự yếu đuối, và cả tình yêu mà em đã dành cho anh.

Nếu chúng ta cứ để quá khứ trói buộc, nếu chúng ta để cho những gì đã xảy ra định đoạt cả cuộc đời này, thì chẳng phải chúng ta đang tự hủy hoại mình sao?”

Gia Hân cúi đầu, nước mắt rơi xuống không ngừng. Lời nói của Văn Thành chạm vào tim cô, nhưng lại chỉ khiến cô cảm thấy mình càng nhỏ bé và yếu đuối hơn. Anh quá cao thượng, quá tốt đẹp, và điều đó chỉ khiến khoảng cách giữa họ ngày càng lớn hơn.

“Em hiểu điều anh nói, Văn Thành. Em biết anh đã luôn bao dung với em, đã luôn cố gắng giữ em lại. Nhưng… em không thể làm được.” Giọng cô đứt quãng, từng từ phát ra như xé toạc lòng mình. “Em không thể sống với anh mà mỗi ngày đều nhìn thấy hình bóng của những người đã mất. Anh có thể tha thứ cho em, nhưng em không thể tha thứ cho bản thân mình. Em sợ rằng mình sẽ làm anh tổn thương thêm một lần nữa, và điều đó là điều em không bao giờ muốn.”

Văn Thành nhìn theo bóng dáng Gia Hân đang rời xa, sự bất lực và tức giận dâng lên trong lòng anh. Anh đã cố gắng giữ cô lại, đã dùng tất cả những lời lẽ chân thành nhất, nhưng cuối cùng cô vẫn không thay đổi. Sự giận dữ cuộn lên, không còn kìm nén được nữa, anh bật dậy, tiếng gọi của anh vang lên, vỡ ra trong không gian im lặng.

“Gia Hân! Em có biết mình đang làm gì không?” Giọng anh lớn lên, đôi mắt anh bừng lên những tia nhìn mà cô chưa bao giờ thấy trước đây. “Em nghĩ rằng chạy trốn sẽ làm cho mọi chuyện tốt đẹp hơn sao? Em nghĩ rằng bỏ đi là cách để gột rửa mọi lỗi lầm à? Em quá yếu đuối, Gia Hân! Em quá ích kỷ, em chỉ nghĩ đến cảm giác tội lỗi của mình mà không hề nghĩ đến anh!

Cô đứng khựng lại, những lời anh nói như một cú đánh vào tâm trí cô. Gia Hân quay lại, nhìn thấy Văn Thành với khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, đôi mắt cháy lên nỗi đau và thất vọng. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh như vậy.

giận dữ, mất kiểm soát, và đầy phần nộ.

“Em đang từ bỏ tất cả, từ bỏ tình yêu mà chúng ta đã có, chỉ vì nỗi sợ của em. Em không muốn đối diện với quá khứ, em không muốn ở lại để cùng anh vượt qua nổi đau. Đó không phải là sự hy sinh cao cả gì cả, Gia Hân, đó chỉ là sự trốn chạy hèn nhát!”

Gia Hân cảm thấy trái tim mình rung lên theo từng lời anh nói. Cô đã mong anh sẽ bao dung, sẽ dịu dàng, nhưng chính những lời quát tháo này, sự tức giận của anh lại khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô đã luôn sợ rằng anh quá tốt đẹp, quá vĩ đại để cô có thể xứng đáng. Nhưng giờ đây, nhìn anh bộc lộ sự giận dữ, nhìn thấy anh cũng có những khoảnh khắc yếu đuối, cô chợt nhận ra rằng anh cũng chỉ là con người, với những cảm xúc tự nhiên như bao người khác.

“Nếu em muốn đi, thì hãy đi!” Giọng anh lạc đi, nhưng vẫn đầy mạnh mẽ. “Nhưng hãy nhớ rằng anh đã từng nói với em, rằng tình yêu không phải là thứ mà em có thể từ bỏ dễ dàng như thế. Em không thể chỉ vì nỗi sợ mà đạp đổ tất cả những gì chúng ta đã cùng xây dựng.”

Văn Thành nhìn quanh căn nhà quen thuộc mà giờ đây bỗng trở nên xa lạ, nơi đã từng chứa đựng biết bao kỷ niệm, và anh cảm thấy lòng mình vỡ vụn.

“Anh sẽ đi, vì có lẽ chỉ khi anh đi, em mới thực sự hiểu được điều mà em đang từ bỏ.”

Gia Hân im lặng, không nói lời nào, nhưng trong lòng cô cảm thấy một sự nhẹ nhàng kỳ lạ. Có lẽ đó là sự nhẹ nhõm khi nhận ra rằng anh cũng giận dữ, rằng anh cũng đau khổ vì cô. Điều đó làm cô cảm thấy mình không còn cách xa anh như trước, như thể nỗi đau của anh đã nối kết họ lại, dù cho khoảng cách giữa họ đang lớn dần lên.

Văn Thành bước vào phòng, bắt đầu thu dọn những món đồ của mình, từng động tác đều dứt khoát. Gia Hân chỉ đứng nhìn, nước mắt chảy dài, nhưng cô không ngăn cản anh. Cô biết rằng quyết định này đã vượt khỏi tầm kiểm soát của cô, rằng giữa họ giờ đây chỉ còn lại sự chia ly không thể tránh khỏi.

“Em hiểu rồi, Văn Thành. Anh có quyền tức giận với em, có quyền nói em hèn nhát. Nhưng em không thể thay đổi quyết định của mình. Em không thể tiếp tục sống bên anh, khi mà em luôn cảm thấy mình không xứng đáng với tình yêu đó.” Giọng cô đứt quãng, từng từ phát ra như xé toạc lòng mình. “Em không thể ở bên anh, không phải vì em không yêu anh, mà vì em yêu anh quá nhiều, đến mức không thể chịu đựng được nỗi đau mà em đang gây ra cho anh.”

Văn Thành đứng lặng một lúc, rồi quay lại nhìn cô lần cuối. Anh thở dài, như muốn buông bỏ tất cả những nỗi đau, sự tức giận trong lòng.

“Anh hy vọng em sẽ tìm thấy sự bình yên, Gia Hân. Nhưng em cũng cần hiểu rằng, sự bình yên ấy không đến từ việc chạy trốn, mà đến từ việc đối diện và vượt qua.”

Anh bước ra khỏi căn nhà, để lại sau lưng tất cả, và chỉ còn lại Gia Hân đứng đó, trong sự cô đơn và nỗi đau.

Nhưng những lời anh nói, sự giận dữ của anh, đã làm lòng cô nhẹ nhàng hơn đôi chút.

Gia Hân ngồi xuống trên chiếc ghế sô pha, ánh mắt vô hồn nhìn ra khung cửa sổ, nơi bầu trời dường như cũng đang chìm trong sắc xám. Trong đầu cô, những lời nói của Văn Thành vẫn vang vọng, tiếng anh quát tháo, những ánh mắt giận dữ, và cả nỗi đau hiện rõ trên gương mặt anh. Liệu cô đã làm đúng chưa? Liệu việc cô từ bỏ tất cả, rời xa người đàn ông ấy có phải là cách tốt nhất để giải thoát cho cả hai? Hay chỉ là một hành động tàn nhẫn khiến Văn Thành đau khổ hơn?

Gia Hân cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt, cố gắng tìm kiếm câu trả lời từ những cảm xúc đang đan xen, rối bời trong lòng. Cô đã từng tin rằng mình làm như vậy là để anh được sống hạnh phúc hơn, để anh không phải chịu đựng sự hiện diện của cô – người mà cha mình đã gây ra tội ác khủng khiếp với gia đình anh. Nhưng giờ đây, cô không còn chắc chắn nữa. Văn Thành không muốn cô bỏ đi, anh đã nói rõ ràng điều đó. Vậy thì tại sao cô lại cứ cố chấp làm theo ý mình, mặc cho những gì anh cần?

Những giọt nước mắt rơi xuống, lạnh lẽo và buốt nhói. Gia Hân cảm thấy mình giống như một người đang đứng trước ngã ba đường mà không thể nhìn thấy lối ra. Cô không biết nên đi tiếp hay quay đầu lại, chỉ cảm thấy một nỗi cô đơn vô cùng, vô tận.

Trong khi đó, Văn Thành đã ra khỏi nhà, anh bước đi trong đêm tối với trái tim nặng trĩu. Anh không biết mình đang đi đâu, chỉ biết răng phải rời khỏi nơi đó, nơi mà tình yêu và những ký niệm đẹp đã trở thành gánh nặng.

Anh đã cố gắng thuyết phục Gia Hân, đã dùng cả trái tim mình, nhưng vẫn không thể giữ cô ở lại. Sự bất lực và giận dữ trộn lẫn với nỗi đau, như một cơn sóng ngầm kéo anh xuống.

Văn Thành bất giác tìm đến nhà bác Minh Quang, người mà anh luôn coi như một người thầy, một người có thể giúp anh nhìn thấu những khúc mắc trong lòng. Đến trước cửa nhà, anh dừng lại một lúc, trước căn nhà số 5 phố

Th. Quang, hít một hơi sâu trước khi gõ cửa.

Người cận vệ quen thuộc của bác Minh Quang ra mở cửa, thấy Văn Thành với vẻ mặt u ám, bác không hỏi gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng mời anh vào trong.

Vào trong căn phòng quen thuộc Văn Thành ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ, trà đã được rót ra nhưng Văn Thành chỉ nhìn cốc trà mà không nói gì. Bác Minh Quang bước ra nhìn anh, ánh mắt trầm tư và thấu hiểu.

“Cháu có chuyện gì vậy, Văn Thành?” Bác hỏi, giọng trầm ấm.

Văn Thành ngẩng đầu, đôi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi. “Cháu không biết mình nên làm gì nữa, bác ạ. Gia Hân đã biết cháu là ai, cháu đã cố giữ cô ấy lại, nhưng cô ấy vẫn muốn rời đi. Cháu đã nói với cô ấy rằng quá khứ đã qua, rằng cháu không muốn mất cô ấy. Nhưng cuối cùng, cháu vẫn không thể thay đổi được quyết định của cô ấy.”

Bác Minh Quang im lặng một lúc, như đang suy nghĩ. “Cháu biết không, Văn Thành, đôi khi tình yêu không phải là việc chúng ta giữ một người ở lại, mà là để người ấy tự tìm thấy con đường của mình. Gia Hân có lẽ đang mang trong mình nỗi đau, một nỗi đau mà cháu không thể nào chạm tới. Cô ấy cần thời gian để đối diện với chính mình, để vượt qua những gánh nặng mà cô ấy đang mang theo.”

Văn Thành lắc đầu, giọng đầy cay đắng. “Nhưng cháu không muốn mất cô ấy, bác ạ. Cháu đã mất gia đình, đã mất tất cả, và giờ cháu lại phải mất đi người mà cháu yêu thương nhất. Điều đó thật quá khó để chấp nhận.

Bác Minh Quang nhìn cháu trai, đôi mắt ông dịu dàng và đầy thấu hiểu. “Cuộc sống không phải lúc nào cũng như chúng ta mong muốn, cháu à. Đôi khi, chúng ta phải chấp nhận mất mát để có thể tiếp tục bước đi. Mất đi Gia Hân lúc này không có nghĩa là mất cô ấy mãi mãi. Nếu tình yêu của cháu đủ mạnh mẽ, thì dù xa cách, cháu và cô ấy vẫn sẽ tìm thấy nhau. Nhưng cháu cần phải để cô ấy tự quyết định, vì chỉ có chính cô ấy mới biết điều gì là tốt nhất cho bản thân.”

Văn Thành lặng đi, những lời của bác Minh Quang vang lên trong tâm trí anh, như một dòng suối nhẹ nhàng chảy qua, xoa dịu phần nào nỗi đau trong lòng. Anh biết rằng những gì bác nói là đúng, rằng anh không thể ép buộc

Gia Hân ở lại nếu cô không sẵn sàng. Nhưng chấp nhận điều đó vẫn là một thử thách lớn đối với anh.

“Cảm ơn bác,” Văn Thành nói, giọng trầm xuống, “Cháu sẽ cố gắng hiểu và chấp nhận. Có lẽ cháu cần học cách buông bỏ, để cô ấy có thể tìm thấy hạnh phúc thực sự.”

Bác Minh Quang gật đầu, nụ cười thoáng trên môi. “Đúng vậy, Văn Thành. Đôi khi, buông bỏ không phải là từ bỏ, mà là để cho cả hai có cơ hội được tự do, được tìm thấy chính mình. Và rồi, nếu duyên phận còn đó, cháu và Gia Hân sẽ lại gặp nhau.