Tiên Ma Biến
Chiếc tàu của Hải quân Việt Nam lướt sóng trên biển cả mênh mông, những làn sóng bạc đầu như tiếng gọi mãnh liệt và xa xôi của đại dương, một tiếng gọi khiến mỗi con người phải chạm mặt với những giá trị cốt lõi của chính mình. Văn Thành đứng trên boong tàu, ngước mắt nhìn về phía trước, nơi hòn đảo Phú Lâm thuộc quần đảo
Hoàng Sa dần dần hiện ra trên đường chân trời, thấp thoáng như một lời hứa hẹn bí ẩn. Không khí mặn mòi hòa cùng sự bền bỉ và kiên cường của những người lính, mang đến cho anh cảm giác như đang tiến bước vào một thế giới mà ở đó, tình yêu quê hương và sự hy sinh là nền tảng của tất cả mọi thứ.
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước, biến đại dương thành một tấm thảm lấp lánh, như thể bức tranh thiên nhiên đang được vẽ bởi một bàn tay kỳ diệu, hiện lên sống động và mơ màng. Càng đến gần, Văn Thành càng nhận rõ hình dáng của đảo Phú Lâm – một hòn đảo xanh tươi, với những hàng cây phong ba rắn rỏi, đứng vững giữa những cơn gió dữ dội. Sự mạnh mẽ đó gợi lên trong anh những suy nghĩ về con người – những sinh linh nhỏ bé nhưng không bao giờ chịu khuất phục trước thiên nhiên khắc nghiệt. Anh thấy những căn nhà đơn sơ nằm rải rác dưới tán cây, những người lính trên đảo bận rộn làm việc, không khí nơi đây thật thanh bình nhưng cũng đầy trách nhiệm – một trách nhiệm gánh vác lên vai cả giá trị của sự sống và danh dự dân tộc.
Khi tàu cập bến, Văn Thành bước xuống, hít một hơi thật sâu bầu không khí mặn mà của đảo. Trong khoảnh khắc đó, anh nhận ra rằng lòng mình tràn ngập những cảm xúc đan xen – vừa phấn khởi, vừa lo âu. Đây là mảnh đất mà cha mẹ và em gái anh đã chọn để nương náu, nơi họ đã sống qua những năm tháng dài xa cách anh. Cảm xúc ấy giống như những cơn sóng đang rì rào vỗ vào bờ đá – vừa dịu dàng, vừa dữ dội, mang trong mình cả nỗi nhớ nhung lần sự khao khát.
Văn Thành được một người lính trẻ dẫn đi quanh đảo, trước khi anh đi tìm gia đình mình. Hòn đảo hiện lên trước mắt anh với vẻ đẹp hoang sơ, giản dị nhưng cũng mạnh mẽ, giống như tâm hồn của những người đang sinh sống tại đây. Anh thấy những căn nhà gỗ nhỏ dựng lên chắc chắn, những khu vườn rau xanh được chăm sóc tỉ mỉ, và những con đường mòn dẫn ra bờ biển, nơi sóng biển không ngừng vỗ về – như một sự an ủi vĩnh cửu mà thiên nhiên dành cho những con người xa xứ.
Đang bước đi, anh bắt gặp một cô gái đang cặm cụi chăm sóc khu vườn rau. Cô mặc chiếc áo xanh lục, đôi tay nhỏ nhắn nhưng chắc khỏe đang chăm chút từng luống rau, dáng vẻ cần cù và bình dị. Nhìn thấy Văn Thành, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng như ánh nắng sớm mai phản chiếu trên mặt biển.
“Anh là người từ đất liền ra phải không?” Giọng nói của cô vang lên, trong trẻo và nhẹ nhàng như làn gió thoảng qua giữa bầu không khí yên bình của đảo.
Văn Thành gật đầu, nở một nụ cười hiền hậu. “Đúng vậy, tôi từ đất liền ra.”
Cô gái mỉm cười, và Văn Thành nhận thấy trong ánh mắt ấy có một cái gì đó dịu dàng, một sự tiếp nhận tự nhiên và không chút xa cách.
“Anh không đi theo đoàn à? Cẩn thận kẻo bị lạc đấy.”
Lời nói của cô gái mang theo sự quan tâm chân thành, một sự quan tâm không chỉ bắt nguồn từ sự tò mò đối với một người lạ, mà còn từ sự gắn kết vô hình giữa những con người sống trên đảo này – nơi mà mỗi sinh linh đều phụ thuộc vào nhau để tồn tại.
“Em sống ở đây cùng gia đình sao?” Văn Thành tò mò hỏi.
Cô gái lắc đầu, ánh mắt thoáng chút ưu tư, nhưng lại nhanh chóng trở nên kiên quyết.
“Không, cha mẹ tôi mất từ lâu rồi. Tôi sống ở đây cùng các anh em trong đội lính đảo. Hòn đảo này là nhà của tôi, và mọi người nơi đây là gia đình của tôi.”
Trong lời nói của cô, Văn Thành nghe được sự chấp nhận số phận, nhưng không hề có sự buồn bã hay oán trách.
Đó là sự chấp nhận một cách dũng cảm, như cây phong ba trên đảo – dù gió bão có mạnh đến đâu, cũng không bao giờ khuất phục. Cô gái trẻ này đã tìm thấy sức mạnh trong nỗi đau của chính mình, và điều đó khiến Văn Thành không khỏi thấy lòng mình xót xa, nhưng cũng đầy cảm phục.
“Anh ở đây lâu không?” Cô hỏi, đôi mắt nhìn anh với một chút hy vọng.
Văn Thành nhìn sâu vào đôi mắt ấy, cảm nhận được sự kết nối kỳ lạ – như thể hai tâm hồn đã bị tổn thương nhưng vẫn tìm cách chạm vào nhau, để chia sẻ và thấu hiểu.
“Tôi không biết nữa,” anh đáp nhẹ nhàng, “có lẽ đủ lâu để hiểu hết mọi điều về nơi này.”
Cô gái mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng, như ánh sáng xuyên qua màn sương sớm, khiến Văn Thành cảm thấy một sự bình yên lạ thường. “Nếu anh cần gì, cứ tìm em. Ở đây chúng em không có nhiều thứ, nhưng mọi người đều luôn sẵn lòng giúp đỡ.
Văn Thành gật đầu cảm ơn, lòng anh dường như đã tìm thấy một niềm vui mới mẻ, như thể anh đã tìm thấy thêm một điều đáng quý trên hòn đảo này – không chỉ là gia đình, mà còn là những con người giản dị, chất phác, như cô gái, như những người lính đảo vẫn ngày đêm giữ gìn mảnh đất thiêng liêng.
Anh bước đi trên con đường mòn dẫn vào sâu trong đảo, lòng rối bời như những cơn sóng ngoài khơi xa. Gió từ biển thối vào, mang theo mùi hương mặn mòi, như phảng phất một lời nhắn nhủ âm thầm, một sự chờ đợi dai dẳng của thời gian. Anh dừng lại trước căn nhà nhỏ nằm dưới bóng cây phong ba – mái tôn đã bạc màu, bức tường gỗ đơn sơ, mọi thứ đều giản dị, nhưng đối với Văn Thành, đây chính là nơi ấm áp nhất thế gian – nơi mà anh có thể tìm lại những mảnh ký ức đã mất, và cũng là nơi mà anh có thể bắt đầu lại từ đầu.
Trái tim Văn Thành thắt lại khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của cha mình trước ngôi nhà. Người đàn ông với mái tóc đã bạc, dáng người gầy gò bởi năm tháng nhọc nhằn. Ông ngẩng đầu nhìn Văn Thành, đôi mắt nheo lại vì ánh sáng. Ánh mắt ấy vừa tò mò vừa đề phòng, như thể ông đang cố nhận ra một người xa lạ.
“Cậu tìm ai?” Giọng cha Văn Thành vang lên, khàn khàn và xa lạ. Những năm tháng qua đã biến người cha mạnh mẽ của anh trở thành một hình bóng khác, yếu đuối và khắc khổ hơn nhiều.
Văn Thành mở miệng định trả lời, nhưng lời nói như nghẹn lại trong cổ họng. Cha anh không nhận ra anh. Những đau khổ, mất mát và nỗi nhớ suốt bao năm qua khiến lòng anh trĩu nặng. Anh đã thay đổi quá nhiều, gương mặt anh khắc ghi dấu ấn của những tháng ngày lưu lạc, chất chứa căm hận và dằn vặt. Anh không còn là đứa con trai bé bỏng ngày nào, người đã từng ở bên cha mẹ, cùng họ trải qua những giây phút hạnh phúc bình dị.
“Con… là Gia Hào… đây là con, cha.” Anh nói, giọng vỡ òa nhưng chỉ đủ để thốt ra những âm thanh yếu ớt. Đôi mắt anh nhòe đi, nước mắt đã tuôn từ lúc nào không hay.
Cha anh khựng lại, đôi mắt mở to, ngạc nhiên, như không tin vào tai mình. “Gia Hào?” Ông lẩm bẩm, giọng run rẩy. Ánh mắt ông lướt nhanh từ trên xuống dưới người Văn Thành, cố tìm kiếm chút gì đó quen thuộc, chút hình bóng của đứa con trai mà ông đã mất.
Người mẹ từ trong nhà bước ra, trên tay cầm chiếc khăn lau. Bà nhìn thấy Văn Thành, bước chân khựng lại.
“Ai vậy ông?” Bà hỏi, đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Văn Thành nhìn mẹ, khuôn mặt gầy gò và những nếp nhăn trên má bà khiến tim anh thêm quặn thắt. Anh cố mỉm cười, nhưng nụ cười không thể trọn vẹn khi nước mắt đã tràn ngập khuôn mặt.
“Mẹ… là con đây… Gia Hào.”
Người mẹ sững sờ, chiếc khăn trên tay rơi xuống đất. Đôi mắt bà mở to, rồi nheo lại, rồi lại mở to. Bà tiến lại gần, đôi bàn tay run rẩy chạm nhẹ vào má anh, như để chắc chắn rằng đó không phải là ảo ảnh.
“Gia Hào… có phải là con không?” Giọng bà run run, vừa như hỏi anh, vừa như hỏi chính mình.
“Phải, là con đây, mẹ.” Văn Thành thì thầm, rồi anh gục xuống, ôm lấy mẹ mình, nước mắt tràn ra không ngăn nổi.
Anh cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay mẹ, cảm nhận được những ngón tay gầy guộc của bà vuốt ve mái tóc anh. Bao nhiêu nỗi nhớ, bao nhiêu lần anh ước ao được ôm lấy mẹ, giờ phút này tất cả đều vỡ òa.
Cha anh đứng bên cạnh, đôi mắt đã nhòe đi vì nước mắt. Ông bước đến, đặt tay lên vai con trai, giọng nói lạc đi.
“Con trai… thật sự là con… sao?”
Văn Thành ôm lấy cha mẹ, cảm giác ấm áp, yêu thương mà đã lâu rồi anh không còn cảm nhận được. Bao nhiêu năm xa cách, bao nhiêu năm đau đớn và nhớ mong, cuối cùng anh cũng đã trở về với gia đình. Cha mẹ anh giờ đây gầy gò hơn, yếu đuối hơn, nhưng tình yêu của họ dành cho anh vẫn nguyên vẹn như ngày nào.
Trong giây phút ấy, cô gái mà Văn Thành gặp lúc nãy xuất hiện từ phía xa. Cô đứng lại khi thấy cảnh tượng gia đình đoàn tụ, không tiến lại gần, chỉ đứng đó mỉm cười, đôi mắt dõi theo họ với niềm vui thẩm lặng. Cô gái đó tên
Hà, đã sống cùng cha mẹ Văn Thành suốt thời gian qua, chăm sóc và giúp đỡ họ trong những ngày khó khăn. Cô hiểu rõ hơn ai hết nỗi nhớ thương của họ dành cho đứa con trai mà cô thường nghe họ kể.
Mẹ Văn Thành đã nhìn thấy Hà. Bà quay sang, mỉm cười với cô.
“Hà, lại đây đi con. Đây là Gia Hào, con trai cô.”
Hà bước tới, cúi đầu chào cha mẹ Văn Thành, rồi nhìn anh với nụ cười dịu dàng.
“Chào anh, cuối cùng cũng được gặp anh.”
Văn Thành nhìn Hà, đôi mắt vẫn còn ướt lệ, nhưng anh có thể thấy rõ sự ấm áp và gần gũi từ cô. Hà không chỉ là người đã chăm sóc cho cha mẹ anh, mà còn là một phần của cuộc sống của họ, như một người con trong gia đình.
Anh cảm thấy biết ơn Hà, vì tất cả những gì cô đã làm, và trong lòng, một cảm giác lạ lẫm nhưng đầy hứa hẹn đã nhen nhóm.
Văn Thành ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ kỹ trong căn nhà nhỏ, ánh mắt anh lấp lánh niềm vui đoàn tụ nhưng không khỏi thoáng nét ưu tư. Anh quay sang cha mẹ, giọng nhẹ nhàng:
“Em gái đâu rồi ạ? Sao con không thấy nó?”
Cha anh thở dài, nụ cười hiền từ nhưng nét mặt pha chút mệt mỏi vì năm tháng:
“Em con giờ là giáo viên tiểu học, nó đang đi dạy, tối mới về.”
Mẹ Văn Thành gật đầu, nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương nhưng cũng không giấu nổi sự đau đớn:
“Bác Minh Quang có nói rằng con đã thay đổi cả dung mạo lẫn dáng vẻ. Nhưng dù đã chuẩn bị tâm lý, mẹ vẫn không thể ngờ con trai của mẹ lại có thể biến thành một người khác đến thế này.” Đôi mắt bà long lanh, những nếp nhăn hiện rõ hơn. “Nhìn con như thế này, mẹ chỉ có thể tưởng tượng được bao nhiêu đau khổ mà con đã phải chịu đựng.”
Văn Thành nắm lấy tay mẹ, ánh mắt dịu dàng mà chất chứa nỗi niềm khó tả:
“Con xin lỗi, vì đã để cha mẹ phải lo lắng. Nhưng giờ con đã về rồi, con hứa sẽ không bao giờ xa rời cha mẹ nữa.”
Trong giây phút ấy, Hà đứng lặng lẽ một bên, nụ cười ấm áp nhưng đôi mắt chất chứa lắng đọng. Cô đã trở thành một phần của gia đình này trong những năm tháng vừa qua, và với cô, nhìn thấy gia đình Văn Thành đoàn tụ là một niềm vui thầm lặng nhưng sâu sắc.
Văn Thành quay sang cha, giọng như vỡ ra trong không gian:
“Cha, con muốn biết… chuyện hỏa hoạn năm xưa, làm sao cha mẹ có thể thoát khỏi đó?”
Cha anh nhíu mày, cố lục lại ký ức về đêm định mệnh ấy. Ông hít sâu một hơi rồi nhìn thẳng vào mắt con trai:
“Bác Minh Quang đã cứu chúng ta. Bác ấy đoán trước được sự việc, nên đã lên kế hoạch để đưa cả gia đình ra khỏi đó. Khi lửa bắt đầu bùng lên, chúng ta đã được đưa đến nơi an toàn.”
Mẹ anh tiếp lời, giọng bà run rẩy khi nhắc lại ký ức đau thương:
“Đêm đó, mọi thứ diễn ra quá nhanh. Mẹ chỉ nhớ là khi cả nhà đang ngủ, người của bác Minh Quang đã tới và hối thúc chúng ta ra khỏi nhà. Chúng ta rời đi trên chiếc xe vừa kịp lúc, ngay trước khi ngọn lửa bao trùm. Nếu không có bác Minh Quang, có lẽ… chúng ta đã không còn được ngồi đây với con như hôm nay.”
Văn Thành lặng đi, trái tim anh đập thình thịch, những lời của cha mẹ làm anh cảm nhận sâu sắc hơn sự hy sinh và tình yêu thương của bác Minh Quang dành cho gia đình mình. Anh nhận ra rằng nếu không có bác, có lẽ anh đã mất tất cả.
Hà lắng nghe câu chuyện, ánh mắt cô tràn đầy sự cảm phục, khẽ nói:
“Em đã nghe kể về đêm đó, nhưng không ngờ mọi chuyện lại đau đớn đến vậy. Thật may mắn khi có bác Minh Quang giúp đỡ.”
Mẹ Văn Thành quay sang Hà, ánh mắt tràn đầy biết ơn:
“Hà à, nhờ có con mà cô chú mới có thể an lòng suốt những năm qua. Cô chú cảm ơn con rất nhiều.”
Hà mỉm cười dịu dàng, đôi mắt hướng về phía Văn Thành:
“Cháu chỉ làm những gì có thể thôi ạ. Giờ thì gia đình đã đoàn tụ, cháu tin mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp hơn.”
Văn Thành ngồi cạnh cha mẹ, câu chuyện tiếp tục với những tiếng thở dài và ánh mắt yêu thương nhưng đượm chút buồn. Cha anh nhìn thẳng vào mắt con, giọng chậm rãi:
“Còn Gia Hân thì sao, con có dự định đưa cô ấy ra đây để gặp chúng ta không?”
Văn Thành im lặng, một thoáng buồn thoáng qua trên khuôn mặt. Giọng anh trầm xuống, lẫn vào đó chút bối rối:
“Chúng con… vẫn chưa ổn lắm. Gia Hân cần thêm thời gian để suy nghĩ và có lẽ… cô ấy cần một khoảng trống riêng.”
Mẹ anh nhìn con trai, ánh mắt tràn đầy cảm thông:
“Mẹ hiểu rằng những tổn thương không dễ dàng gì vượt qua. Nhưng con à, nếu hai đứa thực sự yêu thương nhau, mẹ tin rằng rồi cả hai sẽ tìm được cách để đi tiếp.
Đúng lúc ấy, cánh cửa bỗng mở ra. Một dáng người nhỏ nhắn bước vào, gió từ ngoài thổi mang theo hương vị biến cả và chút lạnh lẽo của vùng đảo xa. Văn Thành quay sang, mắt anh mở to, tim anh như ngừng đập trong giây lát.
Đó là Thanh Mai, em gái của anh. Cô đã trưởng thành, khuôn mặt mang những nét chín chăn khác xưa, nhưng đôi mắt trong veo vẫn không thay đổi. Thanh Mai đứng đó, nhìn người đàn ông trước mặt với chút ngập ngừng, ngờ
VนC:
“Anh… Gia Hào?” Giọng cô lắp bắp, không dám tin vào những gì trước mắt.
Văn Thành bước nhanh tới, ôm chặt lấy em gái. Cảm giác ấm áp từ quá khứ bỗng quay trở lại, như thể một phần linh hồn anh đã tìm thấy lại chốn yên bình của nó. Thanh Mai cũng ôm lấy anh, nước mắt trào ra không kiềm chế nối. Cả hai không nói gì, chỉ để những giọt nước mắt và vòng tay ôm chặt nhau thay cho lời nói. Bao nhiêu tháng ngày xa cách, khổ đau, nhớ nhung, tất cả dường như biến mất trong vòng tay gia đình đoàn tụ.
Cha mẹ Văn Thành nhìn cảnh tượng ấy, cả hai không khỏi xúc động. Cha anh vội lên tiếng, giọng khẽ run:
“Thanh Mai, sao con về sớm vậy? Hôm nay không có tiết dạy à?”
Thanh Mai buông tay anh trai ra, quay sang nhìn cha mẹ, ánh mắt cô lấp lánh niềm vui xen lẫn chút ngại ngùng.
“Con nghe tin có một chiếc tàu từ đất liền đến, trong lòng không yên nên xin nghỉ buổi dạy để về sớm. Suốt bao nhiêu năm nay, con đã luôn mong chờ có một chuyến tàu sẽ đưa anh Gia Hào trở về. Và hôm nay… con không thể không trở lại để kiểm chứng.”
Văn Thành nắm lấy bàn tay em gái, cảm giác ấm áp tràn ngập lòng anh. “Anh xin lỗi đã để em và mọi người phải đợi lâu như vậy. Giờ anh đã về, anh hứa sẽ không bao giờ để em phải lo lắng thêm nữa.”
Thanh Mai mỉm cười, ánh mắt cô tràn đầy hạnh phúc.
“Anh à, em biết dù thế nào anh cũng sẽ trở về. Em luôn tin tưởng vào điều đó.”
Sau bữa cơm ấm cúng, cả gia đình cùng ngồi lại trong căn phòng nhỏ. Ánh đèn dầu le lói chiếu sáng không gian, tạo nên bầu không khí yên bình mà thân thương. Khi mọi người đã ổn định, Văn Thành nhìn cha mẹ và em gái, đôi mắt sáng lên niềm mong chờ.
“Cha mẹ, Thanh Mai, khi nào mọi người định trở về đất liền? Con muốn cả nhà lại sống cùng nhau, như những ngày trước kia.”
Cha anh trầm ngâm một lúc, rồi khẽ lắc đầu.
“Con trai, cha mẹ và Thanh Mai vẫn còn nhiều việc ở đây. Người dân trên đảo đã quen với sự có mặt của gia đình mình, họ cần sự giúp đỡ. Ở lại đây, chúng ta có thể mang lại cuộc sống dễ dàng hơn cho họ giữa thiên nhiên khắc nghiệt này.”
Mẹ Văn Thành tiếp lời, ánh mắt bà dịu dàng và thấu hiểu:
“Con à, cha mẹ biết con mong muốn đoàn tụ, nhưng hòn đảo này đã trở thành ngôi nhà thứ hai của chúng ta.
Chúng ta không chỉ sống cho mình mà còn giúp đỡ những người dân trên đảo. Con hãy hiếu cho cha mẹ.”
Thanh Mai cũng gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định.
“Anh, em có nhiệm vụ với những đứa trẻ ở đây. Chúng cần em, và em cảm thấy cuộc sống của mình ý nghĩa khi ở bên chúng.”
Văn Thành im lặng, lòng anh dâng trào cảm xúc khó tả. Anh hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của cha mẹ và em gái, nhưng không thể ngăn nỗi khao khát được sống cùng gia đình, bù đắp những năm tháng chia xa.
“Nếu mọi người muốn ở lại, con cũng sẽ ở lại,” Văn Thành nói, giọng anh đầy quyết tâm.
Cha mẹ anh ngạc nhiên nhìn anh. Cha anh lắc đầu.
“Không được, con trai. Con còn sự nghiệp, còn tương lai. Con đã nỗ lực rất nhiều, không thể từ bỏ tất cả để ở lại đây được.”
Mẹ anh thêm vào, giọng bà trầm ấm nhưng đầy lo lắng:
“Con à, cuộc sống của con không thể bị ràng buộc ở nơi này. Con có những ước mơ và lý tưởng, con phải sống với chúng.”
Văn Thành nhìn thẳng vào mắt cha mẹ, đôi mắt anh kiên định không gì lay chuyển được.
“Nhưng con cũng có gia đình, và gia đình là điều quan trọng nhất. Con đã xa cha mẹ và Thanh Mai quá lâu, con không thể lại để mọi người sống trong cảnh chia ly. Sự nghiệp, ước mơ… tất cả đều vô nghĩa nếu con không có gia đình bên canh.”
Không gian trở nên im lặng trước những lời chân thành của anh. Thanh Mai chạm nhẹ vào tay anh, đôi mắt tràn đầy nước mắt.
“Anh, em hiểu tình cảm của anh. Nhưng liệu anh có thực sự từ bỏ tất cả? Cuộc sống của anh sẽ khác đi rất nhiều.”
Văn Thành mỉm cười, dịu dàng nhìn em gái.
“Anh đã quen với việc chịu đựng và chiến đấu. Nếu anh phải thay đổi để giữ những người quan trọng bên mình, anh sẽ làm. Anh đã mất gia đình một lần, anh không để điều đó xảy ra lần nữa.”
Cuối cùng, cha mẹ và Thanh Mai chỉ còn biết im lặng. Họ hiểu ý chí của Văn Thành đã quyết, rằng anh sẽ không thay đổi quyết định của mình. Họ đành đồng ý, dù trong lòng vẫn đầy lo lắng cho con đường phía trước.
Ánh chiều tà phủ lên căn nhà nhỏ của gia đình Văn Thành một màu vàng dịu nhẹ, mang lại vẻ đẹp yên bình, tĩnh lặng. Trong giây phút ấy, Văn Thành cảm thấy lòng mình như được bình yên, khi biết rằng cuối cùng, anh đã tìm thấy nơi mình thuộc về, nơi anh sẽ cống hiến và sống trọn vẹn bên những người thân yêu.
Đêm đó, bầu trời Phú Lâm sáng rực với hàng nghìn vì sao lấp lánh, ánh trăng tròn chiếu rọi không gian yên bình của hòn đảo. Gió biển nhẹ nhàng mang theo mùi hương mặn mòi và sự tĩnh lặng của vùng biển xa xôi. Văn Thành ngồi ngoài hiên nhà, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Hôm nay với anh là một ngày quá đỗi đặc biệt, ngày mà anh tìm lại được gia đình mình sau bao nhiêu năm chờ đợi.
Hà ngồi bên cạnh, đôi mắt cô dõi về phía xa, vẻ mặt trầm tư. Một lúc sau, cô khẽ lên tiếng, giọng nhẹ nhàng:
“Anh thấy sao ở đây có khác với sao ở thành phố không?”
Văn Thành quay sang nhìn Hà, đôi mắt anh lấp lánh dưới ánh sao:
“Khác chứ. Ở thành phố, ánh đèn làm lu mờ tất cả, hiếm khi nhìn được bầu trời đầy sao như thế này.”
Hà khẽ gật đầu, ánh mắt cô dịu dàng:
“Em từng nghe cô chú kể nhiều về anh. Trong câu chuyện của họ, em đã thấy mình ngưỡng mộ anh. Tại sao anh lại quyết định ở lại đây?”
Văn Thành im lặng một lúc, rồi nhìn ra biển, đôi mắt trở nên xa xăm:
“Anh cũng không chắc nữa. Trước đây, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ở lại một nơi xa xôi như thế này. Nhưng bây giờ, sau tất cả những gì đã trải qua, anh chỉ muốn được ở bên gia đình, nhìn thấy cha mẹ và Thanh Mai mỗi ngày. Đó là điều quan trọng nhất với anh.”
Hà cúi đầu, nụ cười thoáng qua trên môi:
“Anh yêu thương gia đình mình như vậy thật đáng quý. Nhưng anh cũng cần nghĩ cho bản thân, cho cuộc sống của riêng mình.”
Văn Thành quay sang nhìn Hà, đôi mắt anh ánh lên vẻ tò mò:
“Còn em thì sao? Em có dự định gì cho tương lai không?”
Hà nhìn thẳng vào mắt Văn Thành, giọng cô trầm xuống, mang chút uẩn khúc:
“Tương lai của em là ở đây. Em muốn giúp đỡ mọi người, muốn làm điều gì đó cho người dân trên đảo này. Và… có lẽ em cũng đang trốn tránh một phần quá khứ của mình.”
Văn Thành khẽ nhíu mày, cảm nhận được sự giằng xé trong lời nói của Hà:
“Quá khứ của em… có điều gì khiến em phải trốn tránh đến vậy?”
Hà im lặng một lúc lâu rồi thở dài:
“Em chưa sẵn sàng để chia sẻ, nhưng em tin rằng một ngày nào đó em sẽ nói ra, với anh, hoặc với ai đó em tin tưởng.”
Văn Thành gật đầu, giọng anh ấm áp:
“Anh hiểu mà. Ai cũng có góc khuất của riêng mình, và anh tôn trọng điều đó. Anh chỉ mong em sớm tìm thấy sự bình yên mà em đang tìm kiếm.”
Hà mỉm cười, đôi mắt sáng lên dưới ánh trăng:
“Cảm ơn anh, anh Gia Hào. Và em cũng mong rằng ở đây, anh sẽ tìm thấy hạnh phúc bên gia đình mình.”
Cả hai im lặng, cùng nhìn ra biển. Những con sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ cát, tạo nên âm thanh dịu êm. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ dường như ngừng trôi, chỉ còn lại tiếng sóng và hơi thở nhẹ nhàng của hai người đang tìm kiếm sự bình yên giữa những biến động của cuộc đời.