Tiên Ma Biến
Lại Như Hương sắp xếp vài nô tài tháo vát sang viện phía tây, chăm lo quét dọn, hầu hạ trưởng tử. Nghĩ về những chuyện trước đây, Tô Thống vốn chẳng tin dùng người do bà ta phân phó, nhưng trước mắt vẫn không nên cự tuyệt. Y xa nhà đã lâu, địa vị của Lại Như Hương trong phủ hiện giờ vững như bàn thạch. Cái danh đích mẫu hiền từ đức độ vang thơm khắp kinh thành, điều này khiến phụ thân y vô cùng hãnh diện.
Mà Tô Thiệu yêu thích nhà cửa ấm êm, con cháu thuận thảo. Lúc này nếu y thẳng thừng từ chối, biết đâu lại tạo cơ hội cho bà ấy thủ thỉ bên tai của Tô Thiệu. Nếu để ông nghĩ y là đứa trẻ bụng dạ hẹp hòi, lòng mang oán hận thì càng bất lợi. Vả lại Tô Thiệu đang ở trong phủ, có lẽ Lại Như Hương cũng không dám giở trò gì quá đáng.
Hai, ba nô tỳ xinh xắn nhanh nhẹn đến viện phía đông. Đi qua khỏi khuê phòng của Tô Uyển Thư thì dừng lại trước một căn phòng khác. Nô tỳ dẫn đầu gõ cửa:
“Nhan cô nương.”
Rất nhanh sau đó cánh cửa được mở ra từ bên trong. Nhan Thi nhìn mấy người bọn họ đứng thành hàng ngay ngắn ngoài hành lang, tác phong chỉnh tề. Trong ba người có một nha đầu Nhan Thi đã từng gặp qua.
Bội Hỉ thưa bẩm:
“Phu nhân bảo chúng tôi sang đây hầu hạ cô nương.”
Nàng hơi ngỡ ngàng. Phủ tướng quân không hổ là gia đình khuôn phép quy củ, đối với kẻ ở nhờ như nàng cũng chu đáo, tỉ mỉ quá rồi:
“Phu nhân không cần khách sáo như thế. Ta đã quen tự mình làm mọi việc.”
“Chúng tôi làm theo căn dặn của phu nhân và lão gia, để cô nương sống ở đây được thoải mái như ở nhà của mình.” Bội Hỉ nói rõ. Hai người còn lại đứng phía sau cúi mặt im thin thít.
Nàng ngại ngùng:
“Đa tạ tướng quân và phu nhân đã xem trọng, nhưng ta thật tình không cần người hầu hạ.”
Nàng nhẹ giọng:
“Các cô hãy về đi.”
Họ vẫn đứng im như tượng, chẳng đáp lại nàng cũng chẳng hề có ý định rời khỏi. Trông sắc mặt sợ sệt của bọn họ, Nhan Thi hiểu những nô tỳ thân phận nhỏ bé này cũng chỉ vâng theo lệnh chủ. Nàng một mực từ chối phải chăng đang làm khó họ. Dù Lại Như Hương ân cần sắp xếp là thiện ý hay vì mục đích đề phòng, nàng cũng nên biết điều một chút.
“Hay thế này.”
Nhan Thi nghĩ ngợi giây lát đành chấp nhận:
“Ta thích yên tĩnh, không cần quá nhiều người. Trong các cô hãy để Bội Hỉ ở lại đây cùng ta được rồi.”
Ba người bọn họ nhìn nhau, sau cùng Bội Hỉ nói:
“Vậy cứ làm theo ý của cô nương.”
Nha đầu quay sang hai người còn lại:
“Hai ngươi lui xuống trước đi.”
Bọn họ hành lễ với nàng rồi rời khỏi.
Bội Hỉ nhìn bộ y phục mềm mại của Nhan Thi đã bị bụi đường bám bẩn, nha đầu nhanh nhảu:
“Mùa đông không khí giá rét, để nô tỳ chuẩn bị nước ấm cho cô nương tắm gội, thay quần áo mới sạch sẽ hơn.”
Nàng sờ lên nếp tóc của mình, phát hiện chiếc trâm khắc bằng gỗ trúc đã rơi mất từ lúc nào, có lẽ là khi chạy trốn đám thị vệ ở bờ vực:
“Cảm ơn cô.”
“Lão gia và phu nhân nhờ nô tỳ chuyển lời, lát nữa mời cô nương đến Thiện Phòng dùng cơm.” Bội Hỉ nói với đôi mắt biết cười.
“Ta biết rồi.” Nàng gật đầu đáp.
Quay lại Quang Minh Viện, Đại Bảo bê hai chậu nước vào phòng, đổ đầy bồn tắm đặt sau bức bình phong, phía ngoài kéo kín rèm vải. Sau đó cẩn thận thò tay xuống bồn kiểm tra nhiệt độ. Cảm thấy vừa đủ, hắn gọi:
“Đại thiếu gia, có thể tắm gội rồi.”
Tô Thống ngồi ở gian bên cạnh ngắm nghía từng món kỷ vật. Y cảm giác dường như nhất cử nhất động đều bị hai nô tài vừa đến để ý. Mỗi khi chạm phải ánh mắt của Tô Thống, chúng liền lảng tránh, vờ cặm cụi làm việc.
“Đại thiếu gia.” Đại Bảo bước ra khỏi bức rèm, thúc giục y. Nghe thấy tiếng chổi tre xào xạc ngoài sân hắn thò đầu xem thử. Nhá nhem tối, gió cũng ngưng thổi, một tên chăm chỉ quét lá khô, tên còn lại đang sửa soạn chăn gối.
Hắn đôi chút ngạc nhiên, nhẹ bước tới chỗ Tô Thống, thì thầm:
“Đám người này siêng năng quá mức rồi.”
Y đặt món đồ trên tay vào lại rương gỗ, tâm tình bình lặng như nước:
“Mẫu thân thật biết yêu thương ta, nô tài mà người gửi đến ắt hẳn phải được lựa chọn rất kỹ.”
“Còn không phải vì lão gia đang ở nhà sao?”
Tô Thống nhìn hắn khẽ cười:
“Không gặp nhiều năm tính tình nhút nhát, kiệm lời của ngươi đi đâu mất rồi.”
Đại Bảo hiểu ý quở trách của chủ nhân, nhắc nhở hắn nên biết giữ mồm mép tránh gây thị phi rắc rối. Hắn lặng lẽ cúi đầu, tự mình kiểm điểm. Lát sau quay sang nô tài đang chuẩn bị chăn gối:
“Ngươi lui ra ngoài đi, chỗ này có ta hầu hạ cho đại thiếu gia được rồi.”
Tên đó lập tức ngừng việc, nghe lệnh rời khỏi. Đại Bảo định khép cửa phòng rồi trở vào hầu hạ y tắm gội, bỗng Tô Thống lên tiếng:
“Ngươi cũng ra ngoài đi.”
“Để nô tài cọ lưng cho thiếu gia.” Hắn đáp.
“Không cần đâu. Ta tự mình làm được.” Y đứng dậy, cẩn thận cất rương gỗ vào ngăn tủ.
Đại Bảo không dám cãi lời, nhưng thú thật hắn vẫn cảm thấy có hơi hụt hẫng:
“Lúc nhỏ thiếu gia thích nhất là được nô tài cọ lưng, có khi nghịch ngợm còn đùa giỡn cùng nhau làm ướt cả sàn nhà. Lần đó bị phu nhân phát hiện đã lôi chúng ta ra sân đánh cho một trận.”
Kỷ niệm như mới khiến Tô Thống nhớ lại khóe môi cũng vô thức cong theo. Đại Bảo và y bằng tuổi nhau, người ngoài cho rằng họ thân phận chủ tớ khác biệt. Nhưng với Tô Thống địa vị của hắn trong lòng y trên cả bạn bè bình thường. Dù cách biệt bao năm, giờ gặp lại cảm giác vẫn thân thiết như cũ.
Đại Bảo tiếp lời:
“Chớp mắt đại thiếu gia đã trưởng thành.”
Hắn ghé đến gần y, giọng nửa đùa nửa thật:
“Biết ngại ngùng rồi.”
Đợi đến khi Tô Thống phản ứng Đại Bảo đã bước ra khỏi cửa:
“Thiếu gia, nô tài lui xuống trước. Chờ người tắm gội xong xuôi, Đại Bảo sẽ hầu hạ người đến thiện phòng dùng cơm.”
Miệng hắn toe toét cười. Biết mình bị trêu chọc nhưng y không thèm chấp hắn.
Cánh cửa khép lại vang lên âm thanh “cạch” thật khẽ. Tô Thống tiến vào phía sau bức bình phong, cởi bỏ đai lưng, xõa tóc, ngồi xuống bồn nước ấm. Y trầm lặng nhìn gương mặt mình hiện lên trong bể nước, lòng vẫn chưa thể tin bản thân đang ở phủ tướng quân.
Tám năm qua dù nằm mơ y cũng muốn được quay về, gặp mặt Tô Thiệu, hỏi ông ấy một câu rằng “người có thương nhớ con không? Người đã biết con trai của người bị nữ nhân lòng dạ rắn rết hãm hại?”. Lắm lúc tuyệt vọng và đau khổ, trong thâm tâm Tô Thống từng nảy sinh nỗi oán hận phụ thân mình.
Thời khắc đứng bên đường, chào đón vị tướng quân anh dũng khải hoàn. Khi Tô Thiệu dừng trước y, muốn biết tên họ của y. Tô Thống đã lặng im, lùi lại. Bởi vì y cảm thấy trong đáy mắt ông bừng lửa khi nhắc về y. Màu lửa tràn ngập hy vọng và mãnh liệt đến nỗi khiến lương tâm y hổ thẹn. Lời định nói trở nên đắng ngắt, chỉ đành nuốt ngược vào lòng. Có lẽ y đã thật sự trách lầm ông.
Hơn tám năm chinh chiến xa nhà, dùng mồ hôi, xương máu để cống hiến. Ông cũng từng bỏ hết tất cả quay về ngày hay tin y gặp nạn. Nhưng trách nhiệm với quốc gia không cho phép Tô Thiệu được nghĩ tới bản thân, mà nên nghĩ cho bá tánh, giang sơn Tịch Quốc trước tiên. Nếu muốn trách, phải trách lòng người quá hiểm độc, thâm sâu khó lường.
Tiếp theo y nên làm gì? Vạch trần Lại Như Hương, kể toàn bộ sự việc năm xưa cho Tô Thiệu nghe? Tô Thống rõ đây không phải điều y cần làm ngay lúc này. Dù sự thật có được viết ra giấy rồi mang đi dán khắp kinh thành, cũng chưa chắc người khác tin mấy lời nói suông vô căn cứ của y. Huống hồ những năm qua danh tiếng Lại Như Hương càng lúc càng tốt đẹp, phía sau còn có hầu phủ chống lưng. Vài ba lời đồn đại đối với họ chỉ như lấy một giọt mực hòa vào cả con sông.
Cánh cửa lớn thình lình bị người ở bên ngoài đá mạnh vào, làm nó mở toang. Tô Thống bừng tỉnh, ảo ảnh trên mặt nước bị khuấy động, tan mất. Đoán Đại Bảo quay lại, y nói:
“Ta vẫn chưa xong, ngươi đợi thêm một lúc.”
Người đó bước đi không phát ra tiếng động, hơi thở khẽ như gió, cũng chẳng đáp lại lời nào. Tô Thống cảm thấy có chút kỳ lạ, lập tức ngoái đầu. Chưa kịp định thần, một gương mặt trắng trẻo áp sát ngay trên y, đôi mắt to bằng hai chiếc bát chằm chằm nhìn y. Tô Thống giật mình.
“Sao vậy? Gặp ma à?” Tô Kỳ hỏi y bằng vẻ không cảm xúc.
Tô Thống vừa kịp hoàn hồn, nhanh chóng trấn tĩnh. Thật muốn nói cái bộ dạng quỷ thần này nếu gặp phải vào ban đêm có khi còn lợi hại hơn cả đao kiếm:
“Đệ vào đây làm gì? Ra ngoài.”
Hắn ngắm y thật kỹ, nhìn ngang ngó dọc cũng không tìm ra được kẽ hở. Đặc biệt là đôi mắt lạnh nhạt của Tô Thống, giống phụ thân đến mức khiến hắn phải ganh tị:
“Ta tới đây muốn xác minh một chuyện.”
Đoán trước tâm tư hắn, y nói:
“Đã chứng kiến trích máu nghiệm thân, đệ vẫn chưa chịu tin sao?”
Tô Kỳ chấp hai tay sau lưng, chậm rãi tiến gần y, giọng điệu ngờ vực:
“Trên đời này thần ma lẫn lộn, làm sao ta biết được các ngươi đã dùng chiêu trò gì qua mặt mọi người.”
Tô Thống cảm thấy nực cười:
“Lời này của nhị thiếu gia ngang ngược quá rồi.”
“Mặc kệ hai người các ngươi đã dùng âm mưu quỷ kế gì để thuyết phục phụ thân ta tin ngươi là Tô Thống.”
Hắn cướp lời y, đập tay “phạch” xuống thành bồn:
“Chỉ cần có ta ở đây sẽ không để các ngươi dễ dàng được lợi.”
Tô Thống ngẩng đầu, hai gương mặt tuấn tú nhìn nhau, ánh mắt như phát ra tia sét:
“Trước giờ đệ vẫn luôn tùy hứng như thế, không phải sao?”
Hắn ngạc nhiên tột độ:
“Ngươi vừa nói gì?”
Tô Thống cười khẩy:
“Chỉ cần việc mà đệ muốn làm, khiến bản thân cảm thấy vui vẻ. Đệ sẽ bất chấp hậu quả.”
Tròng đen con ngươi của Tô Kỳ bỗng run rẩy, tựa có luồng khí lạnh cắt da bao trùm sống lưng hắn, dần dần lan ra khắp cơ thể. Câu Tô Thống vừa thốt chính là những lời đáng sợ mà thuở nhỏ hắn từng nói khi bắt nạt y.
Lần đó, hắn dồn Tô Thống vào một góc tường trên phố, liên tục ném trứng thối về phía y, chỉ vì cá cược cùng đám công tử nhà quan lại khác. Chúng cược nếu y dám phản kháng, bọn chúng sẽ làm người hầu kiệu cho Tô Kỳ một năm, đồng thời tôn hắn lên vị trí đứng đầu trong nhóm, mặc hắn sai bảo. Mỗi ngày thay phiên nhau đến phủ tướng quân đưa đón hắn đi học.
Tô Thống bị người qua lại trên phố chỉ trỏ, cười nhạo. Y không cam tâm chịu sỉ nhục nên đã vùng dậy. Nhưng y khi ấy chỉ là đứa trẻ có dáng dấp ốm yếu. Kết quả Tô Thống bị bọn chúng đánh một trận. Mặc dù Tô Kỳ không trực tiếp động tay chân với y, nhưng hắn đứng một bên nhìn y bị bắt nạt, chẳng hề can ngăn.
Sau chuyện đó bọn công tử kia giữ đúng lời hứa, làm người hầu kiệu cho Tô Kỳ suốt một năm. Tô Thống vì vết thương khá nặng không thể đến lớp nữa. Y trở nên nhút nhát hơn trước, sợ phải chạm mặt bọn chúng nên trốn lì trong phòng, không chịu ra ngoài.
“Rất mong sau này đệ đến Quang Minh Viện có thể thuận tay gõ cửa vài cái báo trước với ta. Tô Thống sẽ mặc quần áo chỉnh tề ra đón tiếp.” Y cố gắng khống chế sự oán giận trong lòng, thu lại ánh mắt nóng bức.
Như vẫn chưa chấp nhận, Tô Kỳ túm vai y:
“Nơi đây là phủ tướng quân, bổn thiếu gia muốn đi đâu, làm gì không cần phải hỏi ý kiến của ngươi.”
Hắn kéo Tô Thống đứng dậy, hành động mạnh mẽ lỗ mãng như trước.
“Đệ làm gì thế?” Y phản ứng gay gắt, gạt phăng tay Tô Kỳ khỏi người mình. Nhưng hắn càng cố chấp bắt lấy.
Giằng co một lúc, cuối cùng hắn cũng khiến cho y đứng dậy. Tô Kỳ xoay lưng y lại, dùng hết can đảm nhìn xuống vết thương lòi hình tròn nhô ra ở phần thắt lưng của Tô Thống. Hơi thở hắn đột nhiên nghẽn lại, sống mũi nóng tê dại. Hắn chết lặng hồi lâu, vươn bàn tay run run muốn sờ vào, nhưng sau đó không hiểu vì điều gì đã thu lại.
“Đệ mãn nguyện chưa?” Giọng Tô Thống thấp và khàn phủ đầy màu oán hận. Tức giận rút khỏi sự khống chế của Tô Kỳ, y trầm mình xuống sâu trong bồn tắm, hơi nước trắng mù mịt bay lên. Giấu gương mặt lạnh lùng của y vào làn khói mỏng.
Hai chân Tô Kỳ thình lình mềm oặt, ngay cả đứng cũng nghiêng ngả không vững. Căn phòng chợt yên tĩnh tới ngột ngạt. Hắn lùi lại mấy bước, rồi thất thần rời khỏi.