Phong Thần Châu

Rate this post

Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài

– Chạy mau, là địa cấp cường giả.

Hai tên huyền cấp xăm mình phản ứng cực nhanh, không do dự xoay người tăng hết tốc lực. Đã thế, không hẹn mà bọn chúng liền chia làm hai hướng, như thế chí ít cũng có một tên có cơ hội đào thoát.

Mọi thứ đều hoàn hảo, cho đến khi một tên xoay người nhìn lại đã thấy vị thầy tu kia đã tiến sát đến phía sau lưng của hắn. Đặc biệt là tên đồng đội của hắn cũng đang nằm bất động trong tay của vị tăng sĩ kia.

– …Tiền bối, xin tha ….

Còn chưa nói trọn vẹn hết câu, tên xăm mình còn lại đã bị một gậy vào lưng rồi ngã ra không rõ sống chết. Từ đầu đến cuối, tăng lữ kia chỉ vung gậy hai lần, đơn giản như thể vừa đi đập đầu hai chú gà hư hỏng.

– Sư huynh, hai kẻ này vừa mới ức hiếp ta.

Tiểu hòa thượng nhìn thấy hòa thượng sư huynh thì vui vẻ chạy đến thi lễ rồi vội vàng kể tội đối phương. Thanh niên tu sĩ bề ngoài khoảng hơn ba mươi nhìn đệ đệ của mình thì mỉm cười hiền từ đáp:

– A đi đà phật, tiểu Văn sư đệ, ngươi vẫn còn ham chơi, cần phải biết tu tâm dưỡng tính lại. Cũng may vừa rồi chỉ là vài tên huyền cấp, nếu là mấy lão quái vật thì ngươi không phải đã gặp nguy hiểm rồi sao?

– Hì hì, không phải vẫn còn sư huynh luôn bên cạnh bảo vệ đệ sao? Nếu huynh đánh không lại thì đệ sẽ gọi sư phụ đến, thiên hạ này có người nào thắng nổi lão sư của chúng ta ư?

Tiểu Văn lém lỉnh trả lời. Thế nhưng sắc mặt của vị sư huynh lại càng đen lại, anh ta đưa tay nhéo lỗ tai của tiểu hòa thượng một cái thật đau rồi nói:

– Sư đệ, nếu ngươi không muốn bị phạt nhịn ăn thì mau ngoan ngoãn cho ta.

– Đừng mà sư huynh… đệ sẽ ngoan…sẽ không chạy lung tung nữa. Đừng bắt đệ phải nhịn đói, khó chịu lắm.

Hai dòng nước mắt lưng tròng, tiểu hòa thượng hóa ra lại là một tên chuyên ăn hàng không thua gì Tiểu Hắc. Nhìn khuôn mặt đáng thương của Tiểu Văn, hòa thượng sư huynh đành phải thở dài mềm lòng xua tay nói:

– Được rồi, lần sau không được tái phạm nữa.

Ném hai tên xăm mình xuống đất như hai bao gạo, thanh niên tăng sĩ liền lấy hai thanh vũ khí đầy huyết tinh của đối phương cho vào một cái bị đồ vác bên người. Tiểu hòa thượng thấy vậy thì thắc mắc hỏi:

– Sư huynh, thứ kia bán rất đáng giá à?

– Ngươi đó, suốt ngày chỉ nghĩ chuyện linh tinh. Người tu hành chúng ta đều xem tiền tài là vật ngoại thân, ta sở dĩ lấy đi mấy thanh vũ khí này là vì chúng mang theo tà tính, cần phải được tiêu hủy.

Thanh niên tăng sĩ lắc đầu mỉm cười giải thích rồi lại tiếp lời:

– Thiên Huyết Môn, một trong thập đại tông môn Triệu quốc, một trong năm ma đạo đại tông phái. Đặc điểm nhận dạng chính là hình xăm kín người kèm theo vũ khí quỷ dị như máu. Nghe nói những vũ khí này đến từ Chân Võ Điện, độ tà ác của nó đến cả đệ nhất luyện khí sư như Cao Kính Chi cũng phải than thở, không muốn chạm đến.

– Giác Năng sư huynh, kiến thức của ngươi thật uyên bác.

Tiểu hòa thượng biết sư huynh mình thích nhất là nghe những truyện trà dư tửu hậu, đặc biệt là những chuyện bí sử trên chốn giang hồ. Do đó mỗi khi Giác Năng thao thao bất tuyệt là nó sẽ vỗ tay kịch liệt, làm một thính giả trung thành ngay.

– Í chết…Đệ quên mất vị đại ca kia mất rồi?

Tiểu hòa thượng chợt nhớ đến Tiểu Hắc trong hình dạng cải trang liền hốt hoảng thốt lên. Nó nắm lấy tay của sư huynh lắc mạnh cầu khẩn:

– Sư huynh, đại ca kia có ơn cứu đệ, ngươi nhất định phải cứu hắn.

– Được, cứu một mạng người công đức vô lượng, ngươi mau dẫn đường. Trước tiên, đợi ta xử lí hai tên Thiên Huyết Môn này đã.

Giác Năng không do dự đồng ý. Anh ta bước đến hai tên xăm mình đang không biết sống chết khẽ đánh hai đạo nội khí vào người chúng rồi mới xoay người rời đi.

– Sư huynh, ngươi không phải vừa … giết người chứ?

Tiểu hòa thượng nuốt một ngụm nước bọt có chút sợ hãi hỏi. Giác Năng mỉm cười hiền lành đáp:

– Không, ta chỉ xóa bỏ võ công để bọn chúng không thể gây hại cho chúng sinh được nữa. Ngã phật từ bi, hi vọng hai người họ sẽ tỉnh ngộ mà đi một con đường khác tốt đẹp hơn.

– Ra là vậy, sư huynh thật là giàu lòng vị tha.

Tiểu Văn lại vuốt mông ngựa thật kêu. Đáng tiếc nó không biết răng đối với những cao thủ nội khí thì việc phế đi võ công khác gì giết chết bọn họ. Cho dù mấy người bị phế kia không chán nản tự sát thì vô số kẻ thù của họ cũng sẽ chẳng buông tha. Nhất là khi hai tên xăm mình này lại là người của Thiên Huyết Môn, hai tay đã nhuộm đầy máu tươi, thù hận gieo rắc nhiều không đếm xuể.

…………………………………………………………………………

Trở lại trận chiến của Tiểu Hắc, cả hai đang quan sát thật kỹ đối thủ của mình. Tên địa cấp Đới Hoan khuôn mặt tỏ ra vô cùng hưng phấn, hắn ta di chuyển cực kỳ chậm rãi, không để sở hở một góc nào để cho con mồi của mình có cơ hội đột phá.

Ngược lại, Tiểu Hắc cũng không rảnh tay. Đối đầu với địa cấp đã là quá sức với nó, lại là kẻ giàu kinh nghiệm chiến đấu trong đồng cấp nữa thì nó phải bung hết bản lĩnh của mình ra.

Hai tay Tiểu Hắc bắt quyết liên tục, ám khí lượn lờ bên ngoài tầng linh khí phòng hộ như một con nhím xù lông nghênh địch. Linh lực toàn thân của nó vận chuyển với tộc độ nhanh nhất, không hề có chút lưu thủ nào.

Không thể kéo dài, cho dù chênh lệch về thực lực thì Tiểu Hắc cũng phải tốc chiến tốc thắng. Nếu để cho đám huyền cấp kia chạy đến hỗ trợ thì nó sẽ càng lâm vào tình cảnh cực kỳ tệ hại.

– Không cần vội vã, ta sẽ từ từ chơi đùa với ngươi.

Đới Hoan cười lên một cách biến thái, rút thanh trường đao dài mang đầy huyết tinh ra. Khí thế của hắn bùng lên khiến cho gió nổi lên, áp lực tỏa ra bốn phía. Thậm chí, bằng vào thính giác nhạy bén của mình Tiểu Hắc còn nghe thấy tiếng hộc máu của những hộ gia đình đang núp kín bên trong những căn hộ xung quanh.

Có lẽ việc an ninh ở Liêu quốc quá nguy hiểm vào thời điểm này đã tạo ra thói quen không bước ra của của người dân nơi đây. Nếu may mắn thì họ sẽ bình an qua được một đêm an lành, còn xui xẻo tai bay vạ gió thì chỉ có thể trách ý trời mà thôi.

Nội khí phát ra của địa cấp cao thủ hoàn toàn khác biệt với huyền cấp, chẳng khác nào so sánh một con suối nhỏ với dòng sông chảy xiết, không cùng cấp bậc. Tuy đã có lnh lực phòng hộ nhưng Tiểu Hắc vẫn cảm nhận được áp lực cực lớn kia.

– Ồ

Thấy đối phương có thể chịu đựng được áp lực do mình phát ra, Đới Hoan khẽ giật mình, hứng thú trong mắt hắn ta càng nồng đậm hơn. Con mồi như thế mới có giá trị, cảm giác khi cắt từng thớ thịt sẽ vô cùng kích thích. Bảo đao của hắn sẽ tha hồ uống máu tươi, nhất định là vô cùng thơm ngon.

Khoảng cách giữa đôi bên cứ thu hẹp lại từng chút, Đới Hoan không vội, Tiểu Hắc lại càng không động. Cả hai đều hiểu kẻ địch của họ sẽ bộc phát vào thời điểm thích hợp nhất. Cao thủ đánh nhau không phải dông dài mà mọi thứ đều chỉ trong tích tắc, thành bại chỉ là một sát na.

Nếu chúng có một lần quan sát một con thú khi đang dồn ép con mồi của mình vào góc chết. Con thú sẽ dồn tất cả tập trung lại, bản thân con mồi cũng sẽ không lỗ mãng mà không ngừng quan sát để tìm sinh lộ. Một kẻ đi săn chuyên nghiệp tuyệt không để sổng con mồi trong tình huống cực kỳ thuận lợi như thế này.

Đạo lý đó Đới Hoan vô cùng thấu triệt, hắn ta chưa từng thất bại trong cuộc đời của mình. Chính vì lẽ đó mà gã được thiếu chủ Thiên Huyết Tông trọng dụng giao phó cho nhiệm vụ lần này.

“Ầm”

Một tiếng sét bất chợt nổ lên trên nên trời tối đen như mực của Độc Oa Nhĩ. Trong con hẻm cụt, hai bóng người dường như không hề nghe thấy, cũng không hẹn mà cùng động thủ.

Phía Đới Hoan thì như một con mãnh thú lao tới. Nhanh, phải nói là nhanh đến khó mà tưởng tượng được, cho dù Tiểu Hắc dùng Ngự Phong Thuật cũng khó lòng mà né tránh. Nhất là trong một không gian hẹp, mọi chuyển động đều bị ánh mắt đối phương khóa chặt.

Toàn bộ ám khí đang lơ lửng như nhận được mệnh lệnh liền đồng loạt công kích từ nhiều hướng về phía Đới Hoan. Có điều với nội khí hùng hậu của cao thủ địa cấp thì dù cho ám khí của Tiểu Hắc có thể đột phá nội khí cũng bị ngăn trở lại, không thể gây tổn hại cho kẻ địch được.

Đó không phải là do vũ khí quá yếu mà là linh lực không đủ, cũng như có bảo kiếm trong tay nhưng không có khí lực thì vẫn chẳng thể làm gì nên chuyện cả.

Dĩ nhiên, ám khí chỉ là màn dạo đầu. Ánh mắt Tiểu Hắc vẫn rất bình tĩnh, nó đã bắt quyết xong, hai tay đánh về phía trước, hô to:

– Phong khởi

Gió mạnh bất ngờ tập trung lại tạo ra một cơn lốc xoáy nhỏ, bên trong lốc xoáy chính là Đới Hoan cùng với một màn sương màu xám đục. Không sai, đó chính là độc Phổ Nhĩ, cũng là liều lượng mạnh nhất mà Tiểu Hắc đã chuẩn bị, chỉ dùng khi đối phó với kẻ thù vô cùng lợi hại.

Pháp thuật có mạnh thì tu vi có hạn cũng không thể phát huy hết được. Đối đầu với kẻ thù mạnh mẽ chỉ có thể dùng kế hoặc … dùng độc. Tiểu Hắc không quan tâm cái gì là chính đạo hay tà đạo, chỉ cần có thể chiến thắng thì là được. Dĩ nhiên là không nói đến những việc vi phạm đến đạo đức mấu chốt của con người.

– Khặc khặc

Đới Hoan bỏ một viên giải độc vào miệng, khóe môi nhếch lên, tiếng cười càng lúc càng quỷ dị. Hắn tam gầm lên một tiếng, nội khí bùng nổ, cả người lao ra khỏi lốc xoáy.

Dự đoán trước độc tố của mình không thể ngay lập tức đánh gục được kẻ địch, Tiểu Hắc tận dụng gió lớn cả người tung lên định tránh né. Đi một bước phải tính đến bước tiếp theo, nhưng tính toán vẫn chỉ là ý đồ. Còn thực tế thì đối thủ của Tiểu Hắc lại là một cao thủ có khinh công thượng thừa.

– Ngươi không chạy thoát được đâu

Dậm mạnh chân nhảy lên, Đới Hoan vung đao lên, huyết tinh thoang thoảng trong gió.

Ánh mắt Tiểu Hắc trở nên lăng lệ, hai tay đánh xuống:

– Phong trảm

Từng tiếng gió vù vù lao đến, dù không nhìn thấy gì thì Đới Hoan cũng biết là tên kia đã tung ra tuyệt kỹ. Ở giữa không trung, hắn ta không thể lui lại, chỉ có thể tránh né và cương ngạnh đối phó.

– Khá lắm, dù có chết ta cũng phải kéo ngươi theo làm đệm lưng khặc khặc.

Đới Hoan cười to, nội khí lại bùng nổ đến tận cùng. Giữa không trung hắn ta dùng tốc độ nhanh như chớp tránh né, cả cơ thể uốn éo theo quỹ đạo cực kỳ khó thực hiện.

Chỉ là người phàm thì vẫn chỉ là phàm phu, tốc độ của đao gió là vô cùng khủng bố, lại còn là đao gió liên hoàn. Đới Hoan tài giỏi mấy cũng phải dính đòn, nhất là khi hắn ta đang ở giữa không trung. Một cánh tay của hắn ta nhẹ nhàng bị cắt lìa, ngay cả nửa thân người cũng rơi rụng theo. Thậm chí thanh huyết đao của hắn cũng bị đao gió cắt ngọt chỉ còn lại một nửa.

Chỉ là tên này cực kỳ ngoan cố, Đới Hoan bỏ mặc những vết thương chí mạng mà vẫn dùng hết tí sức lực còn lại đâm thẳng vào Tiểu Hắc.

Do vừa thoát khỏi trao đổi hội và đám huyền cấp, linh lực Tiểu Hắc không tràn đầy như khi toàn thịnh. Sau khi đánh ra Phong Liệt cùng Phong Trảm, cả người nó cảm thấy kiệt quệ nhanh chóng.

Rất may là Tiểu Hắc vẫn giữ được tỉnh táo, nó liền dùng Ngự Phong Thuật để tránh né. Tiếc là Đới Hoan với tu vi địa cấp quá nhanh, đã kịp áp sát nó, ánh mắt đầy tơ máu như của một thú dữ đang điên cuồng.

Biết không thể nào bình yên thoát thân, Tiểu Hắc cười khổ, cố gắng di chuyển để không để cho đối phương đâm vào chỗ hiểm. Kết quả là nửa thanh đao huyết tinh cắm thẳng vào nửa bên trái bụng của nó khiến cho máu tươi tuôn ra. Huyết khí màu đỏ trong thanh đao bắt đầu thẩm thấu và hấp thu máu huyết như gặp phải mỹ thực bổ dưỡng.

– Khặc khặc, đáng…đời…

Khóe miệng đầy máu, Đới Hoan chưa kịp mỉm cười thì đã thấy Tiểu Hắc với khuôn mặt nhợt nhạt vô cùng giơ một cánh tay đặt lên mặt của hắn. Nghiến răng chịu đau, Tiểu Hắc khẽ lên tiếng:

– Hỏa …cầu… thuật