Điên Cuồng Độc Chiếm

Rate this post

Cậu đứng bên lề của một bi kịch không thể thay đổi, cảm nhận sâu sắc nỗi đau và tội lỗi, trong lòng tràn ngập sự mất mát không thể hàn gắn.

Rohypnol mất tác dụng… hồi ức năm xưa quay trở về…

Một buối tối tĩnh mịch, không trăng cũng chăng sao, Khắc Kỷ, với bản tính tò mò của một đứa trẻ, lẻn vào căn phòng riêng của bố mẹ. Căn phòng tối đen, chỉ có chút ánh sáng nhờ nhợ phát ra từ chiếc đèn nhỏ trên bàn. Cậu tiến gần đến hộc bàn bí mật – nơi cậu đã nhiều lần bị cấm đoán, càng làm trí tò mò của cậu như muốn bùng nổ.

Khi lục lọi một hồi lâu, cậu chạm phải một vật gì đó cứng và lấp lánh. Đó là một huy hiệu, phát ra ánh sáng mờ ảo trong căn phòng u tối. Bên cạnh là một tấm ảnh chân dung nhỏ. Một cô bé đáng yêu song ánh mắt có gì đó sắc sảo, cá tính và lém lỉnh. Nhưng điều làm cậu bàng hoàng là một đường gạch chéo đỏ chạy xuyên qua tấm hình.

*Cạch* Một tiếng động lớn vang lên từ phía sau, làm Khắc Kỷ giật mình. Trong thoáng chốc, cậu vội vàng giấu tấm hình sau lưng.

– Con đang làm gì ở đây? – giọng bố cậu vang lên, không lớn nhưng lạnh lùng, như lưỡi dao sắc bén cắt qua bầu không khí căng thẳng. Đôi mắt ông không giấu được sự giận dữ, đôi tay siết chặt thành nắm đấm.

Khắc Kỷ sợ hãi, lắp bắp:

– Con… con chỉ…

Bố cậu không nói thêm lời nào, ánh mắt sắc lạnh dán chặt vào cậu. Mẹ bước vào, giọng nói nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn đầy uy quyền:

– Có thắc mắc gì, cứ hỏi bố mẹ, con không cần phải tự tiện vào đây.

Cậu nén hơi thở, run rẩy giơ tấm ảnh ra trước mặt:

– Bố mẹ ơi… Cô bé trong bức ảnh này là ai? Sao lại bị gạch chéo thế này?

Cả hai người lớn im lặng, bầu không khí trở nên đặc quánh. Mắt bố cậu thoáng lên sự căng thẳng trước khi ông thở dài, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi:

– Có những việc con không nên biết, ít nhất là bây giờ. Để con quên đi chuyện hôm nay, có lẽ ta phải dùng…

Scopolamine.

Khắc Kỷ cau mày:

Scopo.. Scopolamine? Đó là gì? Một thứ thuốc thôi, không sao đâu… Chúng ta đi ăn tối đã. – giọng mẹ cậu ngắt lời, cố chuyển hướng cuộc trò chuyện.

– Vâng ạ… – cậu ngoan ngoãn đáp, nhưng trong lòng đầy những câu hỏi không lời giải đáp

Đêm đó, khi Khắc Kỷ chìm vào giấc ngủ, cậu không hề biết rằng bữa ăn tối đã được tẩm thứ gì đó… một mùi vị lạ lùng mà cậu không nhận ra. Cơn sương mù vô hình bắt đầu len lỏi vào tâm trí, dần xóa nhòa mảnh ký ức quý giá vừa phát hiện. Cậu không biết rằng một phần quan trọng của cuộc đời mình đã bị chôn vùi mãi mãi dưới lớp vỏ bọc của một bí mật đen tối.

Giải thích: Scopolamine có thể gây ra tình trạng mất trí nhớ tạm thời hoặc dài hạn bằng cách ức chế hoạt động của acetylcholine, một chất dẫn truyền thần kinh quan trọng cho trí nhớ.

Khi Khắc Kỷ sử dụng thuốc này, một số ký ức từ quá khứ sẽ bị xóa hoặc mờ nhạt.

Rohypnol có thể làm mờ nhận thức và gây ra các triệu chứng như đau đầu dữ dội khi sử dụng.

Khi Khắc Kỷ bị ép uống thuốc này, nó không chỉ gây mê mà còn làm thay đổi trạng thái tâm lý và trí nhớ của cậu, khiến cậu dễ bị thao túng, hoàn toàn trở thành con rối của chính phủ.

Khi Rohypnol gây ra sự đau đầu dữ dội, điều này có thể kích thích não bộ và gây ra hiện tượng hồi tưởng ký ức.

Đôi khi, sự kích thích mạnh mẽ của não có thể dẫn đến việc phục hồi các ký ức đã bị ức chế hoặc mất đi.

Nếu Rohypnol làm tăng cường hoạt động của các vùng não liên quan đến trí nhớ, có thể dẫn đến việc hồi phục các ký ức đã bị mất do tác dụng của Scopolamine.

Cảnh Khắc Kỷ bị mất ký ức ngày xưa do Scopolamine và sau đó hồi phục ký ức khi bị ép uống Rohypnol có thề được giải thích bởi sự tương tác giữa hai loại thuốc và phản ứng của não bộ đối với các kích thích mạnh. Khi Ro-hypnol gây ra sự đau đầu dữ dội và trạng thái mê man, nó có thể làm hồi phục các ký ức đã bị mất do thuốc

Scopolamine. Tình trạng căng thẳng và cảm giác đau đớn cũng có thể đóng vai trò quan trọng trong việc kích thích hồi tưởng ký ức. (1

Khắc Kỷ ngồi một mình trong căn phòng im lặng, tiếng gió lùa vào cửa sổ như những lời ai oán, vang vọng trong đầu. Cậu rùng mình, đầu óc chẳng còn tỉnh táo. Như một cỗ máy đã được lập trình, những mảnh ghép từ quá khứ dần xâu chuỗi lại, từng chút một vẽ nên bức tranh ghê rợn và tàn khốc.

Chiếc huy hiệu trong ngăn tủ bí mật – biểu tượng của Angel of Death – trùng khớp với cái hình khắc nổi trên khẩu súng mà cậu nhận được như một món quà vào dịp sinh nhật lần thứ mười bảy.

Vậy hãy tự hỏi xem, tại sao… bố mẹ cậu lại có thứ đó? Câu trả lời chẳng đâu xa xôi. Họ từng là những thành viên trung thành của băng Angel of Death.

Như đã nói trước đó, trong hàng ngũ tinh nhuệ dưới trướng ông trùm, ngoài những kẻ đã biết mặt ra thì còn có hai kẻ bí ẩn chưa từng được tiết lộ danh tính. Vậy… liệu đó có thể là… hai kẻ mà ông trùm từng nhắc tới… hai kẻ phản bội?

Rồi bức ảnh gia đình của Ngự Phong lại hiện lên. Cô bé cầm kẹo mút bằng tay phải, điều đó khiến cậu khựng lại.

Từ lần đầu nhìn thấy bức ảnh, cậu đã cảm thấy sự quen thuộc đến đáng sợ. Gương mặt ấy, ánh mắt ấy… như bóng dáng đã ám ảnh cậu trong những cơn ác mộng.

Đôi mắt cậu trợn tròn, suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu khiến cậu kinh hãi. Sự trùng hợp kỳ lạ về tay phải khiến

Khắc Kỷ không thể không nghĩ tới con dao găm đẫm máu ở trên mặt đất.

“Tại sao lại là tay phải?” Cậu nhìn xuống con dao găm trên sàn nhà, lạnh lẽo đến rợn gáy. Nó là thứ vũ khí sẽ chẳng bao giờ dành cho kẻ thuận tay trái như Tần Cao Tuấn. Cậu sững sờ, trong tâm trí những ký ức lờ mờ nay bồng hiện rõ như một bức tranh sống động.

Một sự thật kinh hoàng rằng: cô bé trong ảnh là con gái của ông trùm, và con dao kia, từng thuộc về cô bé ấy!

Những hình khắc nghịch ngợm trên cán dao đã tỏ rõ điều đó.

Cơn ớn lạnh lẽo bò dọc sống lưng khi sự thật kinh hoàng được hé lộ: ông trùm đã giết bố mẹ cậu vì mối thù này.

Nhưng tại sao lại tha cho cậu? Cậu vô tội, một đứa trẻ không biết gì về cuộc chiến của người lớn không xứng đáng phải chịu một tuổi thơ không có người thân. Ông trùm đã chọn giữ cậu lại, không chỉ như một sự chuộc tội cho hành động của mình, mà còn là minh chứng sống cho sự tàn ác mà ông đã gây ra với gia đình cậu.

Vậy nên, ông trùm hối hận. Ông ấy hối hận vì đã tuyệt diệt Vương gia, hối hận vì đã làm tổn thương cậu. Song…

chăng thể thay đổi quá khứ. Bởi vậy, ông đã dồn tất cả tình cảm vào chàng trai ấy, như một cách để chuộc lồi.

Nào ngờ đâu, chính điều đó lại biến Vương Khắc Kỷ thành con dao hai lưỡi. Một kẻ vừa là con trai của kẻ phản bội, và cũng là người mà Tần Cao Tuấn tin tưởng nhất. Một nghịch lý đau đớn mà khó có thể chấp nhận.

Còn bố mẹ cậu, không chỉ phản bội ông trùm mà họ còn là gián điệp, luôn giữ bên mình huy hiệu của một băng nhóm khác.

Khắc Kỷ thở dốc. Sự thật quá đỗi tàn nhẫn. Cậu mới mười tám tuổi nhưng đã phải đối diện với sự khắc nghiệt mà người lớn gây ra. Những suy nghĩ này khiến cơ thể như bị cáu xé, cậu nhận ra bản thân không chỉ là một đứa trẻ bị cuốn vào vòng xoáy bạo lực, mà còn là chứng nhân cho cả một thế hệ sai lầm.

Khắc Kỷ ngã quỵ xuống. Cậu nhận ra bản thân đã làm một điều thật sự ngu ngốc. Nhớ lại cái khoảnh khắc năm năm về trước, cậu chính mắt thấy bố mẹ mình bị sát hại, thì giờ đây, chỉ vài phút trước, cậu đã chính tay tiển người bố thứ hai của mình…

“Mày vừa làm gì vậy? Mày…” Cậu quy xuống, nước mắt bất giác trào ra, không kiềm chế nổi. Cậu khóc, không phải vì đau đớn hay sợ hãi, mà vì một nỗi hối hận nghẹn ngào. Những giọt nước mắt lăn dài, chảy qua đôi gò má lạnh giá, như để rửa trôi tội lỗi mà cậu vừa gây ra. Cậu khóc, như một đứa trẻ lần đầu cảm nhận được sự mất mát.

“Muộn rồi…”

“Từ khi nào mà mày lại trở thành chó săn của chính phủ vậy? Chỉ vì một khay cơm Rohypnol mà mày nhẫn tâm giết chết người xem mày là con, người nuôi nấng mày, người… tin mày vô điều kiện…”