Rể Quý Trời Cho

Rate this post

Mười hai năm sau, khi nghĩ lại chuyện này, ta mới nhận ra câu hỏi trước lúc hắn rời đi giống như một lời mời và hẹn ước, ẩn chứa chút kỳ vọng khó nhận ra.

Chỉ là khi ấy, Diêm thiếu lang cũng không ngờ rằng, mười mấy năm sau, hắn đã trở thành người được hoàng gia trọng dụng, còn cô nương năm xưa luôn nói lý lẽ kia, lại rơi vào cảnh bần hàn, khó mà đứng dậy nổi.

Ta ngồi dưới mái hiên, ngẫm nghĩ hồi lâu. Không biết từ khi nào, ngoài trời lại đổ tuyết lớn, sân giữa im ắng không một tiếng động, tĩnh mịch giữa trời đêm.

Nhiều năm trôi qua, năm nào cũng có bão tuyết.

Cớ gì phải ôm mãi chuyện xưa cũ.

Hai muội muội đều đã rời nhà, chỉ còn lại ta đón Tết qua loa một mình.

Không có việc gì làm, ta liền hoàn thành quyển cuối của ‘Thập Bát Phương’, nhân lúc tuyết vừa ngừng rơi, vội vàng mang đến tiệm sách.

Đến nơi, ta phát hiện tiệm sách của hơn nửa con phố đã đóng cửa, nhiều tiệm thậm chí còn dán phong ấn, ở xa xa, có thể thấy mấy tên binh sĩ mặc giáp đang tuần tra.

Tim ta chợt thắt lại, vội quay người bỏ đi.

Không ngờ, vừa quay đầu thì đụng ngay hai tên hoạn quan.

Thấy ta có vẻ gấp gáp, hai người một trái một phải giữ chặt: “Ngươi mang gì trong tay vậy?”

Một tên nhanh như chớp rút ra bản thảo, lật qua vài trang, sắc mặt dịu lại đôi chút.

“Thì ra là sách truyện phong tình…”

Tim ta đập loạn, vội vàng cầu xin: “Hai vị quan lớn, đây chỉ là bản thảo do tiên sinh nhà ta viết chơi, tiểu nữ chỉ mang đi đổi chút tiền sinh nhai, xin hai vị rộng lòng bỏ qua!”

Có lẽ thấy ta khẩn khoản, hai người dường như do dự, nhưng ngay lúc đó, một đoàn binh lính xuất hiện từ xa. Người người đều mặc áo phi ngư, đeo d.a.o thêu vàng, hình dáng uy nghiêm, khí thế hùng dũng.

“Tiên sinh nhà ngươi?”

Người dẫn đầu là một nam nhân cao lớn oai vệ, lông mày như ngọn núi, mũi ưng sắc bén, gương mặt nhợt nhạt lạnh lùng.

Thoáng nhìn qua, hắn trông như một t.h.i t.h.ể biết đi.

Ta nhận ra ngay, đây chính là La Tống, Chỉ huy sứ Trấn Phủ Ty, người đã chủ trì vụ án Phùng Ngọc năm xưa.

Ta nhận ra hắn, tất nhiên hắn cũng nhận ra ta, đôi môi lạnh lẽo cong lên thành một nụ cười khẽ: “Thì ra là Đại cô nương của Ngọc gia.”

“Vị tiên sinh mà ngươi vừa nhắc, chẳng lẽ chính là người từng là tác giả thật sự của ‘Thanh Minh Lục’?”

Nghe hắn lại định vu oan, ta lạnh lùng đáp: “Chỉ một lời của La Chỉ huy sứ, Đại Tấn sẽ lại chìm trong mưa m.á.u gió tanh.”

Bị ta chặn mặt, sắc diện hắn lập tức sa sầm.

“Có tội hay không, cứ về Trấn Phủ Ty thẩm vấn là rõ.”

Hai tên hoạn quan vội vã ngăn lại: “Nếu đây là một vụ án lớn, sao không giao cho Đông Xưởng chúng ta thẩm vấn?”

Không ngờ, La Tống liếc nhìn qua bản thảo, rồi cười nhạt: “Đông Xưởng các ngươi hết cách rồi sao, lại mang mấy cuốn truyện phong tình này đến lừa bịp trước mặt bệ hạ?”

Hai người nghe vậy, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

“Chúng ta chẳng qua cũng chỉ là vì bệ hạ mà chia sẻ gánh nặng, sao phải phân chia ngươi ta?”

Nói rồi, tên quan tàn bạo với nụ cười lạnh băng trước mặt ta bỗng quát lớn.

“Bắt đi! Thẩm vấn nghiêm ngặt!”

Trong một đêm, ta bị tống vào ngục Chiêu.

Chỉ là chuyện sớm hay muộn, ta cũng không quá hoảng sợ.

La Tống áp giải ta vào ngục, không quên cười đắc ý: “Tìm khắp nơi chẳng thấy, cuối cùng lại dễ dàng bắt được.”

“Ngọc Hủ Chân, ngươi có biết tội của mình không?”

“Tiểu nữ không biết.”

“Hừ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”

Nói xong, hắn ra lệnh đưa ta vào phòng tra tấn.

Nơi này ánh sáng mờ mịt, khắp nơi là những giá treo, dây thòng lọng, móc sắt, roi sắt, khắp nền nhà đầy những vết bẩn đen đúa, mùi tanh tưởi lượn lờ, bốc lên hôi thối nồng nặc.

Tên quan tàn nhẫn nhìn ta, nhếch miệng cười nhạt: “Cô nương mỹ miều như thế này, khi đàn khúc tỳ bà, chắc chắn mới thật sự động lòng người.”

Trước lời khen chẳng ăn nhập gì, ta chỉ cảm thấy ngơ ngác.

“Ta không biết đàn tỳ bà.”

“Không sao, Trấn Phủ Ty không thiếu những người giỏi chơi tỳ bà.”

Vừa dứt lời, liền có một người bước tới, tay cầm một chiếc bàn chải sắt, mặt không biểu cảm mà đứng đó chờ lệnh.

Ta: “…”

Thì ra ta chính là cây tỳ bà.

Người kia đặt bàn chải sắt xuống, rút ra một con d.a.o nhỏ sắc bén sáng loáng, tiến tới cắt rách áo ngoài của ta. La Tống khoanh tay đứng từ trên cao, đôi mắt lạnh lùng: “Ngọc đại cô nương, ngươi nên suy xét cẩn thận. Từ trước đến nay, chưa ai có thể trụ qua một khúc tỳ bà từ tay hắn.”

Ta cúi đầu, im lặng không nói.

“Két” một tiếng, áo ngoài bị xé toạc, kèm theo đó là cơn đau nhói ở ngực. Ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhưng bỗng nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, có người đang vội vã tiến lại gần.

“Khoan đã!”