Tinh Giới
Phụ thân thỉnh thoảng cầm tập bút tích của ta lên, khéo léo khen ngợi: “Con gái của ta, nhỏ tuổi mà chữ viết đã có phong thái của Nhan Vương, thật tuyệt diệu.”
Là một nho sĩ nổi tiếng ở Kim Lăng, phụ thân ta thường tỏ ra kiêu ngạo, hiếm khi có giọng điệu hài lòng như vậy.
Ta vừa vui mừng, phụ thân lại thở dài: “Tiếc thay, nếu con là nam tử, chắc chắn sẽ đỗ đạt cao, thậm chí có thể vượt qua cả thần đồng họ Diêm.”
Khi ấy ta còn trẻ, kiêu ngạo không phục, nghe vậy liền nói: “Sao chỉ có nam tử mới có thể vào triều làm quan? Phụ thân cứ mang con đến nhà họ Diêm, để con so tài cao thấp với hắn!”
“Con là nữ tử, sao có thể tùy tiện xuất đầu lộ diện?”
Thấy ta vẫn còn giận dỗi, phụ thân vừa buồn cười vừa bất lực, đành bế ta lên đùi dỗ dành: “Được rồi, được rồi, không nói chuyện này nữa. Phụ thân đang viết một cuốn truyện mới, sao con không cầm bút ghi chép giúp phụ thân?”
“Thật sao?”
“Tất nhiên rồi!”
Nghe vậy, ta liền vội vàng chấm đầu bút vào mực, háo hức quay lại nhìn người đàn ông đang mỉm cười sau lưng.
Lúc ấy, gió xuân nhẹ thổi qua cửa, làm say lòng người.
Phụ thân vừa ngâm thơ vừa nói ra từng câu từng chữ, còn ta thì tập trung viết lại, không lâu sau đã hoàn thành xong cuốn đầu tiên.
Nhưng khi ta hỏi tên cuốn truyện, nụ cười trên mặt phụ thân bỗng cứng lại, ông trầm tư rất lâu mà vẫn chưa quyết định được.
“Hay để con đặt tên đi?”
Chưa kịp đợi phụ thân đồng ý, ta đã vui mừng viết ba chữ lớn lên bìa sách.
Phụ thân thoáng cau mày, rồi nhanh chóng giãn ra.
“Quả là hợp lắm.”
Nhưng ông không ngờ rằng.
Chính cái tên quá hợp ấy lại trở thành mồi lửa, dẫn đến tội danh mà Trấn Phủ Ty gán cho ông, khiến ông mất mạng.
Trong vô thức, ta khóc đến ướt đẫm ống tay áo đang che trên mặt.
Cảm thấy xung quanh dần lạnh đi, ta không kìm được mà kéo thêm vạt áo để quấn quanh người. Đột nhiên, bên tai vang lên một giọng nói lạnh lẽo, không mang chút hơi ấm:
“Cuốn sách đó ở đâu?”
Nghe vậy, ta lập tức bừng tỉnh khỏi cơn say.
Nhìn xuống, trên người ta vẫn đang phủ nửa chiếc áo của hắn.
Ta vội vàng vứt chiếc áo sang một bên, người ấy đang ngồi trong ánh trăng trong trẻo, một thân hồng y bao quanh dáng người thanh tú, tựa như khói sương, tựa như mây, dường như có thể theo gió mà biến mất bất cứ lúc nào.
Rực rỡ, nhưng cũng thật kỳ quái.
Ta không kìm được mà dụi mắt: “Diêm La Tích, ngươi là người hay là quỷ?”
Nghe thấy giọng điệu của ta, ánh mắt hắn khẽ d.a.o động: “Sao vậy, ngươi rất mong ta c.h.ế.t à?”
Ta chẳng mảy may để ý.
“Ngươi ép ta đến đây, nhưng chưa một lần ngươi thật lòng với ta, đúng không?”
“Chẳng phải tỷ tỷ cũng vậy sao?”
Hừ, thằng nhóc hư hỏng.
Lúc này, Diêm La Tích đứng từ trên cao nhìn xuống ta, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Thật kỳ lạ, trước đây nụ cười ngọt ngào của hắn treo trên khuôn mặt ấy giống như mượn từ người khác, giả tạo và cứng nhắc. Ngược lại, vẻ mặt lạnh lùng, u ám này lại càng hợp với hắn hơn.
Dù là vô tình, hắn vẫn toát lên vẻ quyến rũ.
Diêm La Tích, với gương mặt ma mị và nốt chu sa đỏ dưới mắt, quả là hiện thân của một La Sát đáng sợ.
“Ngọc Hủ Chân, nếu hôm nay ngươi giao ra quyển hạ, ta sẽ dâng lời thỉnh cầu trước mặt Hoàng thượng, xin ngài xử nhẹ.”
Ta bất đắc dĩ giơ hai tay ra: “Muội phu, đã muốn buộc tội thì đâu thiếu lý do.”
“Vậy sao.”
Có lẽ không còn cần giữ vỏ bọc nữa, hắn không còn gọi ta là “tỷ tỷ” nữa, nụ cười dịu dàng thường ngày cũng biến mất, thay vào đó là cái nhìn lạnh lùng, ánh mắt dán chặt vào ta một lúc lâu, rồi đột nhiên hắn lấy ra một thứ từ trong tay áo.
“Xem ra, ngươi vẫn chưa thấy quan tài thì chưa rơi lệ.”
Thấy bản thảo trong tay hắn, ta vội vàng bò dậy từ sàn đá lạnh lẽo, hạ giọng cầu xin: “Cầu xin ngươi trả lại cho ta.”
Hắn khẽ giơ tay, làm ta chụp vào khoảng không: “Bản ‘Thanh Minh Lục’ được Đông Cung in vào năm thứ hai mươi tư, do Ngọc tiên sinh viết, đến nay mới chỉ tìm được quyển thượng, còn quyển hạ vẫn chưa rõ tung tích.”
“Ngươi đã mang thứ này đến tiệm sách hôm qua, phải không?”
“Ngươi dựa vào đâu mà có thể vu oan người khác như thế?”
Thấy ta vẫn còn chống chế, Diêm La Tích trải bản thảo ra trên bàn, đôi môi mấp máy như thể sắp đọc nội dung trong đó, ép ta phải nhận tội. Sợ hãi, ta vội vàng quỳ xuống, ôm chặt lấy vạt áo hắn.
“Đừng đọc! Ta xin ngươi!”
Bắc Trấn Phủ Ty là nơi thế nào? Một người lành lặn bước vào, khi ra chỉ còn lại cái xác không hồn.
Có thể tưởng tượng, kẻ như Diêm La Tích, leo lên vị trí Phó chỉ huy sứ mà vẫn vững vàng ngồi đó, thì lòng dạ phải sắt đá thế nào.