Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
“Súc sinh?”
Hắn lặp lại lời cô nói. Trợ lý cũng nhìn cô.
Mà Long Thất vẫn cuộn tròn người lại, nhìn chiếc xe buýt cách ngày càng xa, thở ra một hơi, một làn sương mờ bám trên cửa kính xe, lạnh nhạt nói: “Có một loại người, tự cho rằng bản thân mình rất hiểu biết bạn, tiếp cận bạn, nghênh đón bạn, theo đuổi bạn, khiến bạn hướng về những ý nghĩ xấu xa, chạm vào nguyên tắc mấu chốt của bạn, không ngừng cỗ vũ khích lệ bạn làm những việc tồi tệ đủ để rơi xuống địa ngục…”
“Khi bạn bị cảm hoá rồi, lại vô thức đưa bạn đi vào con đường tà đạo, sau đó dựa vào mối quan hệ này dẫn dắt bạn làm thêm những việc càng kinh khủng hơn.”
……
“Đây không phải súc sinh thì là gì?”
Long Thất nói xong, xe rẽ sang một hướng khác, nhanh chóng theo đuôi chiếc xe buýt. Cô yên lặng dựa lưng vào ghế, cô trợ lý cẩn thận nhìn về phía cô. Lão Bình nói: “Nói tiếng người.”
Xe chạy song song với xe buýt. Xe buýt dừng lại ở trạm nào đó, Đổng Tây bước xuống từ cửa trước, lấy tay gạt đi nước mưa trước trán, nhanh chóng bước vào cửa hàng tiện lợi bên lề đường.
Mà từ cửa sau của xe buýt, Cố Minh Đống cũng theo xuống.
Long Thất nhẹ nhàng gỡ tai nghe bên trái ra, không nhúc nhích mà chỉ lẳng lặng nhìn về phía Cố Minh Đống. Lão Bình dặn tài xế tắt máy, sau đó trả lời tin nhắn với mấy người hợp tác khác, thuận miệng hỏi Long Thất: “Cho nên tên tiểu tử đó đã làm những việc súc sinh gì?”
Long Thất không trả lời, từ chỗ trợ lý lấy chiếc thun cột tóc màu đen, quấn một vòng trên cổ tay. Bên ngoài cửa xe trời vẫn đang mưa lâm râm.
“Hửm?” Lão Bình gặng hỏi cho bằng được, nhìn chằm chằm Long Thất.
Chuông cửa siêu thị “ding” một tiếng vang lên, anh nhân viên đứng ở quầy thu ngân trả lại tiền thừa cho một vị khách, sau câu nói “Cảm ơn vì đã đến” lại hướng mặt về phía trước cửa nói: “Hoan nghênh vì đã đến.”
Rồi anh ta lại tiếp tục múc canh Oden cho vị khách tiếp theo.
Đổng Tây đang đứng ở lối đi trước dãy tủ thứ hai, cúi đầu nhìn mấy túi thức ăn cho mèo trong tay mình, mái tóc hơi ẩm ướt của cô được cột lỏng lẻo đằng sau lưng. Trên cổ tay còn treo một chiếc túi đựng cơm hộp màu xanh, bên cạnh móc thêm một chiếc ô trong suốt. Những giọt nước mưa chưa kịp ráo ở đầu mũi ô chảy xuống tí tách trên mặt đất, rơi bên cạnh mũi giày của cô.
Cố Minh Đống đang ở quầy thực phẩm nhìn về phía Đổng Tây. Một lát sau, hắn lấy điện thoại từ trong túi áo ra, giơ về phía cô chụp một tấm ảnh.
“Tách”, ánh đèn flash lóe sáng chạm đến đuôi mắt của Đổng Tây. Cô nghiêng đầu nhìn.
“Trước là theo đuôi…” Trong xe, Long Thất gõ từng nhịp lên đầu gối mình: “Giả vờ như ở nơi nào cũng gặp nhau.”
“Sau đó là si mê bạn.”
“Thích bạn.”
“Muốn có được bạn.”
“Có thể làm mọi việc vì bạn.”
“Lúc nào cũng nói mấy lời kiểu ‘trong lòng bạn chán ghét một người, để tôi đoán xem là ai nào”.”
“Chứng kiến toàn bộ cảm xúc tiêu cực của bạn, chỉ cần bạn lộ ra một chút sơ hở trước mặt hắn…”
Lão Bình xen vào: “Có phải cô bị hắn ta chụp ảnh nude không?”
Lời tường thuật đột nhiên bị cắt ngang, Long Thất nhắm mắt lại day trán.
***
“Người cô ghét trong lòng…”
Bên trong siêu thị, giữa lối đi nhỏ cách Đổng Tây khoảng 4 mét, Cố Minh Đống đứng kế bên kệ hàng, chậm rãi nói: “Ngoại trừ tôi ra, còn có hai người khác nữa.”
Máy sưởi trong siêu thị kêu ầm ầm. Sự kinh hoàng rất nhỏ mới vừa lóe lên trong mắt Đổng Tây đã từ từ bình phục trở lại, nhưng sau câu nói này của hắn tâm trạng lại chầm chậm lên xuống. Túi thức ăn cho mèo trong tay cô thoáng lay động, trên mũi ô lại rơi xuống một giọt nước.
Trong siêu thị, có Đổng Tây và Cố Minh Đống, có vị khách nữ ở quầy thức ăn, hai nhân viên ở quầy tính tiền, một vị nữ quản lý và một vị khách nam đang đứng trước quầy thanh toán, tổng cộng là bảy người.
“Tôi không phải là người cô ghét nhất.” Cố Minh Đống nói tiếp: “Thật kỳ lạ. Tôi suýt chút nữa đã động tay đánh cô, thế mà tôi lại không phải là người mà cô ghét nhất.”
Đổng Tây thu hồi tầm mắt, đặt túi thức ăn cho mèo trở lại kệ hàng.
Cố Minh Đống nói: “Tôi đã xem bài đăng trên diễn đàn rồi, cô có chứng trộm cắp vặt à?”
***
“Tôi không phải là sợ cô có lịch sử đen sao?! Những thứ này phải nhanh chóng báo cho tôi biết để còn biết đường xử lý chứ.” Lão Bình giải thích.
Long Thất vẫn khoanh tay không nói gì cả.
“Được rồi, tôi tin cô sẽ không chụp những thứ đó. Đừng giận nữa, là lỗi của tôi.” Lão Bình nhận lỗi.
Mà Long Thất cũng lãnh đạm mở miệng: “Nếu chú thật sự muốn xử lý thì cũng được thôi.”
“Thật sự có chụp sao?”
“Có, ở Anh đấy, tự đi mà liên hệ.”
Lão Bình lập tức có phản ứng lại: “Ồ, vị gia đó thì không có việc gì. Vị gia đó với cô…”
“Tôi ghét nhất hắn ta.”
“Ai?”
“Người ở trong siêu thị.”
Lão Bình bị Long Thất kéo trở về chủ đề ban đầu thì thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Cô không đợi hắn phản ứng lại, tiếp tục nói: “Trong số những học sinh bị hắn lừa gạt, có ba người không thể quay về làm người bình thường được nữa.”
“Cho nên, rốt cuộc hắn đã làm gì?”
***
Trong siêu thị, hô hấp của Đổng Tây như hoà vào trong không khí ẩm ướt, vừa lạnh, vừa đặc. Cô quay đầu lại, đem hình bóng Cố Minh Đống thu cả vào trong tròng mắt.
Cố Minh Đống mặt không biểu tình, nhìn vào túi thức ăn cho mèo, nói: “Túi đựng cơm hộp của cô đủ lớn, để vào đi.”
Giữa lúc Đổng Tây còn chưa trả lời, hắn đã nói tiếp: “Không sao, rất nhiều đứa nhỏ trong gia đình giàu có đều có căn bệnh này.”
Cô không nghe nữa, quay người đi thẳng. Cố Minh Đống vội vàng bồi thêm một câu: “Người không muốn thấy cô làm việc này nhất chính là A Thất.”
Bước chân Đổng Tây dừng lại ở trước lối rẽ. Cố Minh Đống nói: “Rồng có vảy ngược, chạm phải liền nổi nóng, cô chính là cái vảy đó trên người Long Thất.”
Hắn tiếp tục: “Mà cô ta lại là một trong số những người cô ghét.”
Tay của Đổng Tây run lên.
Hắn cười cười, câu môi nói: “Tôi có một kế hoạch để trả thù cô ta, cô có muốn tham gia chung không?”
***
“Chú đã từng làm sai việc gì chưa, lão Bình? Chuyện ngoài vòng pháp luật.”
Trong xe, mặc kệ lão Bình gật đầu hay lắc đầu, Long Thất đều nhắm mắt lại không nhìn, nhưng cô giống như đã nhận được đáp án, trả lời: “Cố Minh Đống, người này sẽ dùng trăm phương ngàn kế dụ dỗ người ta phạm tội, sau đó quay phim lại làm bằng chứng.”
“Sau đó thì sao?”
“Bán.”
“Bán video? Đơn giản như vậy?”
“Không phải vậy.” Long Thất chậm rãi mở mắt ra: “Hắn ta lấy video clip để uy hiếp, để đối phương bán tôn nghiêm của mình, cái gì cũng bán.”
Kế tiếp lão Bình cũng không hỏi thêm nữa, hắn dường như trong nháy mắt đã hiểu, đáp một câu: “Cũng có đầu óc kinh doanh đấy.”
Mà cô trợ lý bên cạnh thì hít vào một ngụm khí.
Phải mất bao lâu mới nhìn rõ được bản chất của một người?
Long Thất ngốc nên đương nhiên là tốn nhiều thời gian hơn Cận Dịch Khẳng. Cho dù Cận Dịch Khẳng cảm thấy Cố Minh Đống thú vị, nhưng tiền đề vẫn là không cho phép hắn ta làm ảnh hưởng đến lợi ích trong cái vòng của mình. Thế mà Cố Minh Đống lại cố tình đụng vào người trong cái vòng đó. Một khi Cận Dịch Khẳng đã nhìn rõ được mánh lới mà Cố Minh Đống sử dụng, những thủ đoạn mà đến cậu cũng khịt mũi khinh thường, cậu sẽ cảm thấy người này hoàn toàn nhạt nhẽo, thậm chí là chán ghét hắn.
Cho nên Cố Minh Đống bị buộc thôi học cũng có sự nhúng tay của Cận Dịch Khẳng.
Vì vậy, lúc này, ngay bây giờ, trước mặt Đổng Tây, Cố Minh Đống nói: “Cô tin hay không?! Chỉ cần cô thân thiết với tôi, Long Thất sẽ ngày đêm không yên ổn, một hành động của cô có thể khiến cô ta làm ra bất cứ việc điên rồ gì. Tiếp theo đó là người thứ hai cô ghét, Cận Dịch Khẳng ở nước Anh xa xôi, cũng sẽ bị vạ lây. Hai người họ sẽ vì thiếu nợ cô mà phải trả giá.”
Hắn nói xong rồi rất kiên nhẫn nhìn chằm chằm Đổng Tây.
Nữ quản lý nhìn nơi bọn họ đang đứng, rồi quay qua nói nhỏ với anh chàng ở quầy tính tiền. Bên ngoài là tiếng mưa phùn rả rích, bên trong siêu thị nước mưa trên đỉnh ô từng giọt chảy xuống, đọng lại thành một vũng nước.
Chẳng qua, sau một hồi im lặng giằng co, Đổng Tây lại thở dài một tiếng.
Ánh mắt Cố Minh Đống hướng về Đổng Tây, nghe giọng điệu mệt mỏi của cô: “Cậu không thấy phiền à…”
Hắn bĩu môi.
“Trong trường cũng vậy, ngoài trường cũng vậy…”
……
“Luôn đi theo tôi, tự mình tự biên tự diễn.”
……
“Chọc tức tôi, cổ vũ tôi ăn cắp, không ngừng nói những lời tự cho là mình đúng…”
Đổng Tây vừa nói, vừa đặt tay lên kệ hàng, chạm vào túi thức ăn cho mèo. Cố Minh Đống bắt đầu cầm điện thoại mở camera lên hướng về phía cô ấy. Lực đạo giữa các đầu ngón tay chạm vào túi bóng khiến nó phát ra âm thanh sột soạt.
Nhưng cô ấy không đặt nó vào trong túi đựng cơm hộp.
Năm giây sau, lực ngón tay biến mất, Đổng Tây nói với Cố Minh Đống: “Ấu trĩ.”
Đôi mày đang chau lại của Cố Minh Đống giãn ra, ánh mắt hắn từ trên màn hình điện thoại lại chuyển hướng lên khuôn mặt Đổng Tây.
Cô đang dùng lực đạo bình thường để nhét túi thức ăn cho mèo vào giỏ đựng hàng.
“Không phải tất cả mọi người trên thế giới này đều cố chấp với hận thù cũ. Việc đã qua rồi thì cứ để cho nó qua đi. Tôi phải bước về phía trước, cậu không chịu buông bỏ cũng không liên quan gì đến tôi, nhưng đừng kéo tôi chết chung với cậu. Tôi không ghét ai cả, bây giờ không có, tương lai cũng không có.”
Lúc Đổng Tây nói hết thảy những điều này, bao nhiêu gợn sóng từng xuất hiện dưới đáy mắt đã lặn đi mất tung mất tích. Sau đó cô ấy lạnh nhạt buông một câu “tạm biệt”, xách giỏ đồ của mình đến quầy thanh toán, mặc kệ Cố Minh Đống.
Bên ngoài siêu thị, Đổng Tây cầm túi đồ đi ra, chân bước lên chiếc xe buýt vừa đến, không còn thấy Cố Minh Đống đuổi theo nữa. Long Thất nhìn chiếc xe buýt xa dần, nói với lão Bình một tiếng: “Đợi tôi năm phút.”
Sau đó cô bước xuống xe bảo mẫu.
Trông dáng vẻ của Cố Minh Đống trong siêu thị vừa cô đơn vừa thất bại. Long Thất đi đến trước cửa, dùng ngón tay gõ lên mặt kính, hắn liền nhìn về phía này.
Cô không đội nón, cũng không đeo khẩu trang, ánh mắt sáng trong mà xinh đẹp, bước đi thong thả hào phóng. Hai anh nhân viên, một người ngây ra, một người phản ứng nhanh nhạy nhìn chằm chằm về phía này. Cố Minh Đống nhìn cô cười lạnh.
“Trò đùa ấu trĩ chơi xong chưa?” Cô hỏi.
“Đại minh tinh, cô đây là muốn chọc tức tôi đấy à?”
Cái điệu bộ dốc sức giả vờ nổi loạn của hắn khi bị khiêu khích trông giống hệt như Long Tín Nghĩa. Long Thất không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói: “Với tiền án của cậu còn có thể quay về trường học đã là chuyện không dễ dàng, về rồi thì nên trân trọng cơ hội cho tốt, đừng có chăm chăm vào những việc trước kia nữa. Làm một người từng trải nên tôi thật lòng khuyên cậu, khiến người khác yêu thích vốn là chuyện rất khó, nên đừng đi chọc người ta ghét thêm nữa.”
“Yo.” Hắn đáp trả cô: “Quen được người bạn trai của lớp mũi nhọn quả nhiên là suy nghĩ cũng thay đổi. Qua thêm mấy tháng nữa chắc cô có thể mở một lớp cảm hoá rồi đấy.”
“Lúc nào tôi cũng có thể gặp được bố của Cận Dịch Khẳng đấy.” Long Thất không hề do dự mà nói tiếp, bình tĩnh nhìn hắn.
Thần sắc của Cố Minh Đống có chút biến đổi, một ít lệ khí thuộc về thiếu niên nhất thời lặn mất tăm. Lúc này lão Bình đến vỗ vai cô: “Đừng dây dưa ở đây lâu quá, phải đi rồi.”
Anh chàng ở quầy tính tiền đang giơ điện thoại lên chụp hình. Long Thất đi rồi Cố Minh Đống vẫn không hề rên một tiếng, chỉ có lão Bình hiếu kỳ, lúc lên xe hỏi thêm một câu: “Bố của bạn trai cô có quan hệ gì với cậu ta vậy?”
“Bố của hắn là tài xế lái xe của bố Cận Dịch Khẳng.” Cô điềm nhiên đáp.
Cho nên nói đến cùng, cái “bối cảnh gia đình” có thể khiến cho Cố Minh Đống trở lại trường học thực chất chính là nhà Cận Dịch Khẳng. Người biết được việc này không nhiều, có Cố Minh Đống là một, Cận Dịch Khẳng là hai, cô được tính là người thứ ba, lão Bình là người thứ tư. Bạch Ngải Đình không biết việc này.
Cô nói tiếp: “Cám ơn chú, lão Bình. Hôm nay làm phiền chú rồi, sau này nếu có thời gian thì để ý nữ sinh đó giúp tôi một chút. Là tôi có lỗi với cô ấy, chú xem có nhờ mối quan hệ nào có thể chiếu cố cô ấy giúp tôi được không, nhất định không được để tên đó tiếp cận cô ấy.”
“Cô ta nắm tin tức bất lợi đối với cô à?”
Long Thất không nói nhiều, đáp: “Nếu như cô ấy có mệnh hệ gì thì đối với tôi sẽ vô cùng bất lợi.”
“Được.” Lão Bình đồng ý.
“Sau đó, đừng nói cho người bên Anh biết.”
“Hả?” Lão Bình do dự một, hai giây, lại lần nữa đồng ý.
– —–oOo——