Nếu Có Kiếp Sau, Xin Đừng Gặp Gỡ!
Chiếc Maybach của Lục Dụ Thần cứ như con báo đen lao đi trên đường trong màng đêm, sắc mặt không chỉ là thưởng thức chuyện vui, mà còn vô cùng hào hứng đến nơi mà Ngô Gia đãi tiệc chính là khách sạn lâu đời của
Ngô Gia.
Anh đến tuy hơi trễ nhưng cũng chưa bắt đầu buổi tiệc, chiếc Maybach dừng lại trước cửa lớn khách sạn, Lục Dụ Thân một thân âu phục đen bước xuống, tỉ lệ cơ thể và đôi chân dài chuẩn người mẫu thì cũng đủ khiến anh làm tâm điểm chú ý của những cô gái ở đây.
Hoắc Vũ Hạo đến sớm hơn, anh ta thích thú cầm ly rượu nhướn mài với anh, nhìn thấy người anh em của mình
Lục Dụ Thần chỉ khẽ nhếch mép.
Chiếc nhẫn cưới anh đeo trên tay, cố tình để cho những người phụ nữ ở đây thấy mà né tránh anh, dù sao anh cũng không muốn giết người ở đây đâu, ở Thành Lăng giết người là phạm pháp, không phải luật ngầm như đải phía nam.
“Lục Nhị Thiếu! Cậu đến rồi, sao lại đến muộn quá vậy.” Ngô Trọng ba của Ngô An Hạ cẩn thận ra đón anh, ông ta nở nụ cười thương mại vô cùng thân thiện.
Mà anh cũng không muốn gây sự, chỉ muốn chậm rãi thưởng thức kịch hay “Thất lễ rồi, Thành Lăng buổi tối dạo này hơi kẹt xe cho nên mới đến trễ mong Ngô Tổng thông cảm nhé.” Anh cũng nở nụ cười vô cùng thích thú, rồi đưa tay cầm lấy ly rượu vang mà nhân viên mang đến.
Chậc! Cũng phải uống một ly với ông ta, dù gì say hôm nay chưa chắc gì ông ta còn có thể uống rượu ngon thế này.
“Ngô Tổng, thông cảm cho tôi nhé.” Vẻ mặt bí ẩn lại có chút bỡn cợt của anh, khiến cho Ngô Trọng bất giác rùng mình một cái nhíu mài.
“Haha.”
“Không sao mà dù sao tiệc vẫn chưa bắt đầu, Lục Nhị Thiếu cứ thoải mái nhé, tôi sang tiếp khách một chút.” Ngô Trọng biết anh sẽ giở trò nhưng khi nhìn anh đến đây một mình không mang theo người thì ông ta cảm thấy khó hiểu.
Cho dù tính toán trước nhưng ông ta vẫn cảm thấy vô cùng bất an, muốn rời đi bảo người kiển tra lại an ninh bữa tiệc một lần nữa.
Lục Dụ Thần gật đầu “Ngô Tổng cố gắng cẩn thận nhé, chúc Ngô Thị ngày một thăng tiến vươn xa hơn.” Câu nói của anh dù ẩn ý nhưng Ngô Trọng đâu phải kẻ ngốc.
Ông ta dù sao cũng đã trải đời đến tuổi xế chiều rồi còn không biết đó là anh đang ẩn ý cảnh cáo ông ta chuyện của Ngô An Hạ sao?
“Lục Nhị Thiếu! Nghe nói cậu lúc nhỏ bị bắt cóc nhỉ? Quay lại Thành Lăng chưa lâu có cảm thấy thay đổi rất nhiều không? Nếu như không biết rõ thì chỉ nên đứng nhìn không nên xen vào thật sự nguy hiểm.” Ngô Trọng nở nụ cười khiêu khích, ông ta không ngại đáo trả lại anh, dù sao ở giữa nơi đông người như vậy cũng không thể làm lớn chuyện.
Anh nghe xong liền vui vẻ nhếch môi “Tôi không xem vào nhưng người khác thì rất thích xen vào đấy.” Nhấp một ngụm rượu vang, anh nhìn ông ta đôi mắt ông ta không biểu lộ ra chút cảm xúc gì để anh phát hiện.
Trên môi vẫn luôn duy trì nụ cười sau đó rời đi tiếp khách khứa đến dự tiệc.
Nhìn ông ta đi rồi Hoắc Vũ Hạo mới chậm rãi cầm ly rượu bước đến, anh ta quan sát nét mặt của Ngô Trọng thay đổi liên tục nhưng không đáng kể. Chỉ là anh ta vẫn không nhìn ra được, cơ mà cũng không sao bọn anh đã xen vào đâu? Đến đây thưởng thức cuộc vui mà.
“Ngô An Hạ không thấy đâu nhỉ?”
“Cô ta không chạy được đâu.” Anh nhìn về phía khách đến dự tiệc phía trước, chỉ nhẹ nhàng đút tay vào túi quần mà dõi theo trò trơi mà bọn họ lần này chỉ là kẻ đến quan sát diễn biến.
Phải đợi rất lâu thì người dẫn chương trình mới bắt đầu chương trình của bữa tiệc, anh ta giới thiệu Ngô Trọng và nói về lịch sử của khách sạn này, phía sau lưng là màng hình chiếu lại toàn bộ hành trình đã qua của khách sạn như một thước phim.
Không nhìn thấy cô đến Hoắc Vũ Hạo liền tò mò “Vợ cậu không đến xem trò vui à?”
“…”
“Cô ấy có trò vui hơn rồi, ở đây tẻ nhạt hơn nhiều.” Lục Dụ Thần nghĩ đến dáng vẻ khi nãy của cô đúng là không ngờ đến, cũng không biết rốt cuộc cô có thông tin gì của mỏ vàng mà tự tin đến mức đó.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, anh ta nhàn nhạt lên tiếng “Hy Ân đến Thành Lăng rồi, cô ấy hình như đến làm việc cho chú Mạc.” Mạc Hy Ân muốn học độc dược, ba cô nàng không ngăn cản huống hồ chi mẹ cô còn là bác sĩ giỏi, mà cái đáng sợ nhất chính là mẹ cô điều chế độc rất giỏi.
Độc mà Mạc Phu Nhân làm ra không chỉ khiến người khác chết bình thường mà chết một cách đau đớn, chậm rãi dày vò con người đến khi không còn lại gì.
Lục Dụ Thần chậm rãi cất ly rượu đưa cho nhân viên, anh đứng khoanh tay cách nơi diễn ra chương trình tầm 10 bước “Vậy thì tranh thủ đi, còn đến gặp cô ấy chỉ có cậu mới cứu nổi cậu… Bây giờ xem trò vui diễn ra được rồi.”
Anh nhìn xuống đồng hồ sau đó đưa mắt nhìn về phía màng hình.
Màng hình chiếu đột nhiên dừng lại sau đó chuyển sang chiếu hình ảnh, mà đáng sợ nhất chính là hình ảnh tham ô, cũng như những hình ảnh mà Ngô An Hạ sử dụng chất cấm liên tục được phát ra…
Khách khứa ai cũng tròn mắt bất ngờ, bọn họ há hốc mồm không dám tin Ngô Tiểu Thư mà bọn họ vẫn hay thấy lại là một con nghiện ma túy.
“Không ngờ cô ấy lại như vậy, nhìn xinh đẹp đến thế mà.”
“Nói mới thấy hôm nay không thấy cô ta nhỉ?”
“Có khi nào đang lên cơn nên không dám đến haha!!!”
Khách khứa bắt đầu bàn tán, người thì tiếc nuối, người thì khinh bỉ ghét bỏ ra mặt, người thì thích thú mang ra như trò cười.
Ngô Trọng cũng bắt đầu rối bời ông ta hoảng loạn cho người tắt màng hình chiếu “Tắt! Mau tắt ngay cho tôi.”
Ông ta định cầm micro từ người dẫn chương trình để giải thích trong khi người dẫn chương trình không ngờ mọi chuyện lại như vậy cho nên anh ta mặt cắt không còn giọt máu không ngừng rung rẩy cảm thấy sợ hãi.
Nhưng Ngô Trọng làm gì còn cơ hội giải thích, lúc này tiếng còi xe cảnh sát vang lên liên tục bên ngoài, nghe thoáng qua đã biết hình như đã bao vây cả khách sạn này rồi. Tiếng còi xe cảnh sát vẫn vang lên khiến cho khách đến dự bắt đầu cảm thấy sợ hãi không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Một vị cảnh sát trưởng cùng những đồng chí khác đi vào bên trong khách sạn, trên tay cầm một tập hồ sơ màu trắng, vị cảnh sát trưởng dừng lại ở khoảng cách gần để mọi người có thể nghe thấy.
“Ngô Tổng! Có người tố cáo khách sạn ông tàng trữ trái phép chất cấm, còn có đơn tố cáo tham ô tiền, cắt xét tiền lương nhân viên và Ngô Tiểu Thư bị tố cáo sử dụng chất cấm trái phép. Chúng tôi được lệnh khám xét và giải những người có mặt tại khách sạn hôm này về trụ sở chính của cảnh sát Thành Lăng…”
“Mong mọi người thành thật hợp tác điều tra.”
“Ngô Tổng! Mời ông theo chúng tôi.”