Đại Vương Tha Mạng

Rate this post

Lục Dụ Thần tỉnh lại, anh cùng cô về nhà anh không muốn đến trại cai nghiện, cho nên Hoắc Vũ Hạo sắp xếp cho anh cai nghiện ở nhà, thuốc đều được đưa từ đảo phía nam đến.

Trong khoản thời gian Lục Dụ Thần hôn mê, Phương Phong Tức đã giải quyết chuyện mỏ vàng, Tang Lữ và Phương Phong Tức chạm mặt ở trên đảo, nhưng bản chất Tang Lữ đã thua ngay từ khi đứng trong tối rồi.

Bây giờ Phương Phong Tức còn cái khổ sở hơn Hoắc Vũ Hạo nhìn cậu ta Hoắc Vũ Hạo còn cảm thấy may mắn chán.

Vốn dĩ Thẩm Y Tranh định nói với anh về chuyện ly hôn, nhưng khi cô chứng kiến được cảnh Lục Dụ Thần lên cơn nghiện, nhưng anh vẫn không muốn làm cô bị thương đều cố gắng chịu đựng một mình, anh chấp nhận làm bản thân bị thương nhưng sẽ không bao giờ để cô bin thương.

Nhưng cô không nhịn được nữa, Thẩm Y Tranh mở cửa phòng bước vào nhìn thấy đôi mắt của anh đỏ lên, nhìn cô bằng ánh mắt không chút cảm xúc lại còn vô cùng mơ hồ trên tay anh là mảnh thủy tinh từ chiếc cốc

“Dụ Thần! Là em, ngoan đừng làm mình bị thương nữa. Thẩm Y Tranh nhào xuống sàn nhà ôm lấy anh đang lên cơn, Lục Dụ Thần bị cô ôm chặt thì liền vùng vẫy, trong tìm thức không muốn cô bị thương.

Lục Dụ Thần vừa vung vẫy, ánh mắt mơ hồ “Tranh… Đừng ôm… Anh, anh…muốn thuốc..”

“Cố gắng một chút, sẽ không sao đâu.” Thẩm Y Tranh nâng mặt anh lên đối diện mình, sau đó cô áp môi mình lên môi anh, vừa vụng về vừa khó khăn đưa lưỡi vào trong miệng anh.Thẩm Y Tranh hôn lấy môi anh, cô hôn rất lâu Lục Dụ Thần lúc đầu né tránh cho đến khi má anh cảm nhận được nước mắt cô rơi thì chậm rãi đáp lại, cũng không vùng vẫy nữa, anh buông mảnh thủy tinh trong tay.

Bàn tay anh dính máu chậm rãi ôm lấy cô, ý thức từng chút một quay về, anh đáp lại cô ngày càng mảnh liệt, đến khi Thẩm Y Tranh không thở được nữa, anh mới bế cô từ dưới sàn nhà lên đi đến giường ngủ.

Anh thô bạo xé bỏ quần áo của cô quăn xuống sàn nhà, cho dù ý thức quay vê nhưng anh vẫn không thể kiểm soát được hết những hành động của bản thân mình. Thẩm Y Tranh cũng không phản kháng cô chiều theo ý anh, chỉ cần là không dùng đến thuốc anh muốn gì cô cũng đều sẽ chiều theo ý anh.

“Umm…”

Lục Dụ Thần di chuyển tay mơn trớn cơ thể cô, bên dưới anh đã sắp không nhịn được nữa. Nhưng anh mơ hồ ngẩn đầu nhìn cô đang ở dưới thân mình mấp mấy môi hỏi ý cô “Có được không?”

Cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, anh bên dưới đã chậm rãi di chuyển vào bên trong cô rồi. Thẩm Y Tranh cho dù đau cũng cắn chặt môi đến bật máu cũng không nói cho anh nghe.

Bên trong cô như muốn bức chết anh vậy, anh không di chuyển, vươn tay lau đi vết máu trên môi cô “Đau thì nói đừng cắn môi như vậy có biết không?”

Thẩm Y Tranh gật đầu “Không đau, anh di chuyển đi chúng ta cùng nhau cố gắng” Cô cũng không nhịn được mà kéo đầu anh xuống hôn vào môi anh.

Bên dưới Lục Dụ Thần di chuyển từng chút từng chút.

Anh rời khỏi môi cô, ý thức cũng quay về nhìn cô đột nhiên trong lòng nảy sinh cảm giác trêu chọc “Cố gắng cái gì? Cố gắng nâng cao dân số?”“Ưmm không phải…là giúp anh… không phát cơn nghiện nữa… Cô di chuyển theo nhịp của anh khó khăn lên tiếng.

“À vậy thì mỗi lần lên cơn em giúp anh như thế này. Tiện cho cả hai cho cả dân số đất nước và thành phố nữa.”

“Đúng là ngoan quá còn rất tốt bụng biết suy nghĩ.” Lục Dụ Thần dứt câu liền lật người cô lại, anh vào bên trong cô từ phía sau, nhìn ra tấm lưng trắng của cô càng khiến anh muốn nhiều hơn.

Nhưng Thẩm Y Tranh sức lực không tốt cô không chịu được liền mắng anh “Lưu manh, cái tên khốn này anh mau chậm lại…em không chịu được”

“Cũng phải chịu thôi.” Anh không quan tâm đến những gì cô nói.

Đêm dài lắm mộng, anh không hề lãng phí cũng không hề có ý định dừng lại mà làm tới sáng, anh đổi cho cô nhiều tư thế, phóng thích vào trong người cô đến mức bụng cô căn cứng khó chịu muốn bật khóc.

Lục Dụ Thần muốn có con, nhưng anh sợ cô chịu đau rồi thu lại suy nghĩ đó, sợ cô không chịu được anh cũng không chịu được cảnh nhìn cô ốm nghén không ăn được.

Lỡ sinh ra một thằng quỷ nhỏ giành mất vợ anh thì anh chết mất.

Anh ôm cô trên giường, để cô gối đầu lên tay mình “Khó chịu lắm sao em?” Anh xoa xoa chiếc bụng nhỏ của cô.

Thẩm Y Tranh gật gật đầu “Sợ là em không bước xuống giường nổi nữa, chân em không còn cảm giác nữa rồi…”

“Đều tại anh.”Lục Dụ Thần cảm thấy áy náy anh cúi đầu hôn lên trán cô chậm rãi xoa xoa bụng cho cô “Là anh không tốt, lại ức hiếp em rồi.”

Cô cuối cùng cũng không nỡ bỏ lại anh một mình, nếu cô khiến anh không tìm được mình thì tốt, nhưng cô biết với anh muốn tìm thấy cô không khó, chỉ cần cái chớp mắt đã có thể mang cô về.

Không nỡ để anh lại một mình chống chọi với quỷ dữ, cô không thể đứng nhìn anh khổ sở như vậy.

“Lục Dụ Thần! Em không ly hôn nữa, chúng ta cứ vậy đi cho dù có chuyện gì cũng sẽ không bỏ anh lại.”

Anh cốc vào đầu cô một cái bật cười “Lá gan em không lớn đến mức dám liều mạng chạy khỏi anh đâu”