Chiến Thần Trấn Quốc
Suốt khoảng thời gian mang thai lúc trước Thẩm Y Tranh vô cùng mong đợi tiểu bảo nhà mình đứng về phía mình nhưng bây giờ nhìn xem nhà cô một lớn một nhỏ lại dính nhau như vậy ngủ đến tận 9 giờ sáng không chịu thức.
Thật ra cô và Lục Dụ Thần không muốn biết trước giới tính tiểu bảo, bởi vì cho dù là con trai hay con gái thì cô cũng đều cảm thấy là tình yêu của bọn họ, ngược lại là anh lại có chút mong chờ một tiểu công chúa.
Cũng may sau khi cô sinh tiểu công chúa cô bé như linh vật may mắn cho nên khi cô bé có mặt thì cả Lục Gia đều nhốn nháo mỗi ngày đều muốn đến nhà cô, ngay cả ba Thẩm cũng vô cùng thích thú, vì vậy mà bệnh của ông cãi thiện không ít bây giờ đã có thể đến công ty làm việc chỉ là không được làm nhiều nếu không sức khoẻ sẽ bị ảnh hưởng.
Đứa con gái của cô vừa chào đời đã là ngậm thìa vàng chính hiệu, cô út Lục Phùng Y chưa gì đã cho rất nhiều tiền còn nói một câu sau này không cần chạy theo đàn ông có tiền, bởi vì nhà chúng ta rất nhiều tiền.
Lúc đó liền bị Lục Dụ Thần mắng một trận, nếu từ bé không giáo dục tốt lớn lên con bé sẽ ỷ lại vào việc có tiền, anh không muốn như vậy. Lục Nam Hi cái tên mà ba cô bé đặt nghe có chút con trai bởi vì anh muốn con gái anh nhất định phải mạnh mẽ không được quá yếu đuối.
Thẩm Y Tranh bày đồ ăn sáng ra bàn ăn rồi nhưng hai người kia giờ này chỉ mới thức, còn một lớn một nhỏ tóc tai rối tung, cô không nhịn được liền quay sang dang tay bế lấy cô bé “Nam Hi! Qua đây mẹ giúp con rửa mặt.”
Cô không thèm liếc nhìn anh lấy một cái khiến anh bàng hoàng “Đừng giận, anh sai rồi lần sau sẽ không thể này nữa.
“Anh màu cút đi cho em”
Lục Nam Hi quay đầu nhìn dáng vẻ đáng thương của ba mình liền có chút bĩu môi không nỡ, cô bé gục đầu lên vai cô mà mắt cứ nhìn về phía ba mình, cô thật sự hết cách rồi hai người này thật sự dính nhau như vậy nhìn xem cô bé bây giờ còn muốn tranh chồng với cô.
“Con uất ức cái gì mà bày ra vẻ mặt này hả?” Thẩm Y Tranh có chút tức giận, ngày nào cô bé cũng bị Lục Dụ Thần dạy cho hư rồi, lúc trước dậy rất sớm vậy mà gần đây đến tận trưa vẫn chưa muốn dậy.
Cô không bế cô bé nữa, trực tiếp đưa cho Lục Dụ Thần sau đó đi thẳng vào trong bếp, một lời cũng không muốn nói đến. Tính khí của Lục Nam Hi đều là do anh dạy không vừa ý liền bày ra vẻ mặt vô cùng khó coi, nói cái này liền quên mất cái kia.
“Tiểu bảo mẹ con tức giận rồi, ăn sáng xong nhớ xin lỗi mẹ con có biết không, cũng không được bày ra vẻ mặt này nữa.” Anh xoa xoa đầu của Lục Nam Hi rồi bế cô bé đi rửa mặt thay quần áo.
Lục Dụ Thần tìm một bộ đồ thoải mái cho con gái, anh giúp cô bé rửa mặt xong lại cẩn thận giúp cô bé tết tóc sau đó thay đồ xong mới bế cô bé xuống nhà ăn sáng, hôm nay bọn họ phải đến đảo phía nam, dù sao mang cô bé đến đó thì có chút không ổn.
Không phải cô bé không ổn mà những người ở đảo phía nam không ổn, bọn họ ai cũng cưng chiều Lục Nam Hi đến mức lần trước đã mang cả súng cho cô bé chơi, nhìn xem cô nhóc còn chưa được bốn tuổi đã phải chơi súng sao?
“Mẹ ơi, Nam Hi xin lỗi mẹ, mẹ đừng giận Nam Hi và ba ba nữa nhé.” Lục Nam Hi từ chỗ ngồi của mình lại bò sang ngồi vào lòng cô, còn ngẩn ngẩn cái đầu nhỏ của mình để nũng nịu.
Cô cúi mặt nhìn gương mặt nũng nịu của con gái bô cùng đáng yêu, cứ như cục bột nhỏ khiến cho cô muốn giận cũng không giận được nữa, cô véo má cô bé một cái “Ừm, không giận Nam Hi nữa mau ăn sáng thôi”
Cầm lấy bát của cô bé, đút từng muỗng nhỏ, nhờ vậy mà hôm nay ăn rất ngoan không chạy lung tung như bình thường, khiến cô vô cùng hài lòng.
Ăn sáng xong cô chuẩn bị ít quần áo cho Lục Nam Hi sau đó bế cô bé vào lòng, đưa túi cho anh cầm lấy để vào bên trong xe. Bọn họ đến đảo phía nam chơi, thật ra Lục Nam Hi rất thích đến đó cũng không rõ lý do tại sao lại thích đến đó chơi như vậy.
Ngồi ở trong lòng của Thẩm Y Tranh, cô bé ngẩn đầu nói “Mẹ ơi, hôm trước cô kia đến xin ba số điện thoại, con thấy ông ấy đọc số điện thoại của chú Hoắc.”
Cô có chút bất ngờ, nhìn sang anh nếu như là anh đọc số điện thoại của cô thì cũng chỉ là chuyện bình thường nhưng lại đi đọc số của Hoắc Vũ Hạo thì có chút lạ, không phải lại muốn đốt nhà người ta đấy chứ.
“Anh chỉ tùy tiện đưa thôi không có ý gì khác, đời này anh chỉ có ý với một mình em” Lục Dụ Thần nhúng vai bình thản đáp lại, không ngờ có một ngày tiểu bảo của anh lại phản bội anh rồi.
Cả nhà ba người họ luyên thuyên một lúc thì Lục Nam Hi lại ở trong lòng của cô mà ngủ gục, Thẩm Y Tranh như bị cô bé truyền cho cảm giác buồn ngủ, m mắt cũng bắt đầu không mở nổi mà ngủ theo cô bé.
Cho dù ngủ quên nhưng tay vẫn ôm lấy con gái ở trong lòng, Lục Dụ Thần lấy chiếc khăn bông nhỏ đắp cho hai người, đường nét của Lục Nam Hi và Thẩm Y Tranh vô cùng giống nhau, nhìn cô bé không khác gì là cô lúc bé, nhìn như bản sao, từ mắt mũi đến nụ cười xinh đẹp của cô bé đều thừa hưởng từ mẹ mình.
Đó là lý do tại sao anh lại cưng chiều cô bé như vậy.
Anh vén tóc cô ra phía sau, cẩn thận nghiên đầu hôn lên môi cô một cái, ánh mắt của anh cưng chiều cô vô cùng, lại còn dịu dàng không hề giống lúc vừa mới gặp.
“Thật may mắn, cuối cùng cũng có thể mang em về nhà.”
Từ nhỏ anh chưa từng sợ ai, lớn rồi lại sợ vợ anh tức giận.
Trước khi muốn gì đều được đó, gặp cô một lần ngay cả quang minh chính đại cướp cô về cũng không nở chỉ có thể lén lút yêu trộm cô mong cô có thể chấp nhận mình.
Không sợ tin đồn ảnh hưởng đến mình, lại sợ tin đồn ảnh hưởng để cách cô nhin mình.
Cả tuổi trẻ của Lục Dụ Thần chưa từng sợ ai, cũng chưa từng nhường nhịn ai, cũng không bao giờ để bản thân thua người khác vậy mà lại thu dưới tay Thẩm Y Tranh một cách thuyết phục.
Nửa câu cũng không dám nói làm cô phiền lòng.