Võ Đạo Đan Tôn
Chuyến này Lưu Ngọc Luy đi thẩm mỹ viện không đơn giản là nhuộm màu tóc khác mà còn nâng cấp sắc đẹp lên một tầm cao mới. Vì không có thời gian thường xuyên luyện tập thể dục để duy trì vóc dáng cân đối, nên cậu dồn tất cả vào khuôn mặt.
Lưu Ngọc Luy không tin sẽ có người nói rằng: Vẻ ngoài không quan trọng, thứ tôi thích là tâm hồn đẹp đẽ của em.
Chỉ có những kẻ lừa đảo mới trái lương tâm mà lừa gạt người ngây thơ thôi.
Khi đó cậu thích âm nhạc của Giang Noah chưa đến nổi thành fan, nhưng lần đầu đi xem buổi biểu diễn của hắn, cậu đã lụy cái gương mặt đẹp trai kia, lần đầu cậu thấy xứng đáng với số tiền bỏ ra mua vé xem ca nhạc.
Hát hay lại còn đẹp trai, ăn mặc đúng gu cậu, nghĩ thôi cũng thấy rạo rực trong người. (2)
Kiếp trước Lưu Ngọc Ly còn mặc giống phong cách với Idol của mình, được khen tùm lum kiểu, nhưng không ai biết cậu ngầm thần tượng Giang Noah cả.
Nói tóm lại, đối với một người lăn lộn trên đáy xã hội mười mấy năm như Lưu Ngọc Luy, sắc đẹp chính là sức mạnh.
Nhìn mà xem, ai cũng bị vẻ đẹp của cậu làm cho ngây người kìa.
‘…Đứa nào vậy?”
“??”
Lưu Ý không nhìn kỹ, lướt mắt qua một cái rồi tiếp tục xem ti vi, nhưng mềm miệng vẫn độc hại như cũ: “Anh gan quá ha Giang Tuyệt, dám để tình nhân bước chân vào đây luôn. Bộ anh mắc lăn giường lắm hả? Muốn thì đi khách sạn, làm cái gì khó coi vậy trời.” Dù sao thì Lương Hàn Văn cũng từng là người cũ của anh ta, theo phe ai quá rõ ràng rồi.
Mấy người ở đây chỉ lo nhìn ti vi, sợ Lưu Ngọc Luy trên màn ảnh lại bị phần tử khủng bố nào đó tạt axit, chỉ có Giang Noah nheo mắt lại. Hắn không mù thì đằng ấy chính xác là bồ mình.
Khuôn mặt của Lưu Ngọc Luy là kiểu to tròn có chút phì, không biết cậu có đi gọt đẽo khuôn mặt hay không nhưng nhìn cân đối hơn nhiều.
Phẫu thuật thẩm mỹ à?
Ông Lưu còn tưởng lời Lưu Ý nói là thật, tức khắc nổi giận đùng đùng: “Còn không mau đưa người này ra ngoài, muốn cháu tôi nhìn thấy à!”
Lưu Ngọc Luy yếu yếu hô một tiếng: “Ông nội.” Cháu ông mà ông nhận không ra đấy à?
Già rồi nên mắt mờ? Cũng có thể lắm.
Cậu cảm thấy nguyên chủ quyết định tự tử không ngừng là bị Lương Hàn Văn xúi bậy, một phần là do gia đình này không đáng tin cậy.
Cũng đúng, nếu cậu ở trong hoàn cảnh này cũng sẽ tìm cách chạy trốn. Không có tình thân, không ai quản, mỗi ngày đều tiếp xúc với bạo lực máu me, không tôn trọng pháp luật, một thiếu niên như tờ giấy trắng dễ dàng nhuốm đen.
Mới đó mà đã một năm, lòng cậu vẫn còn hoảng hốt như ngày đầu tiên biết mình là cháu ông trùm xã hội đen.
Lương Hàn Văn hơn một năm này tiếp xúc với Lưu Ngọc Luy đếm trên đầu ngón tay, trừ lúc đầu làm giúp việc cho anh, ngày đó kí hợp đồng làm Streamer cũng nhanh chóng, còn lại đều nhìn qua màn ảnh, trên sân khấu.
“…Là Lưu Ngọc Luy” Nhưng anh chưa bao giờ nhận sai người này. Không phải vì cậu đã từng lưu lại ấn tượng khắc sâu cỡ nào, mà là vì phiền.
Lưu Ngọc Luy ngước mắt, lông mi dài cong cong, chít một tiếng coi như trả lời.
Cậu chỉ trang điểm sương sương mà mọi người làm quá lên không à.
Nếu Hạ Vân Sương có ở đây, chắc chắn sẽ khinh bỉ phản bác. Đây là tạo hình phía công ty lựa chọn cho Lưu Ngọc Luy, vừa lúc thợ trang điểm cũng đi theo du lịch, bọn họ liền thử ngay, phong cách ăn mặc cũng đổi nốt. Nếu thấy ổn, sau khi về nước tiến quân giới giải trí, cậu dùng luôn kiểu này.
Jo Seo Yun đôi mắt lóe sáng, là Lưu Ngọc Luy thì kiểu nào cũng dễ nhìn. ( 3
Lưu Ý trợn mắt há hốc mồm nhìn thiếu niên tóc bạc xinh đẹp trước mắt.
Nếu Lương Hàn Văn đẹp theo kiểu người trưởng thành có sức hút, Giang Noah như hoàng tử trong mộng, Jo Seo Yun dễ thương mỏ hỗn, Lưu Ý cá tính bốc đồng thì Lưu Ngọc Luy thuộc loại hình vừa đẹp vừa mâu thuẫn.
Nhìn thì rất ngoan rất hiền, cười rộ lên mang cảm giác rất tốt lành, cho người ta ảo giác mình là quả cam rất dễ bóp. Nhưng vóc dáng nho nhỏ chưa phát triển hết lại có khí thế, trong nhu có cương, chiến không tả.
Cậu đưa mắt nhìn khắp phòng, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh ông Lưu và Giang Noah.
Giang Noah lâu rồi không gặp người yêu, chưa kịp vui vẻ xum xoe thả thính đã
bị cậu lườm một phát, thành thật ngồi ngay ngắn lại.
Hắn là Idol của cậu đó?
“Cậu chủ, uống trà.”
Lưu Ngọc Luy mỉm cười cảm ơn quản gia.
Mọi người cũng cầm lấy tách trà uống một ngụm, cười cười nói nói rôm rả.
Không khí xấu hổ bị dập tắt, ông Lưu nói vài câu trọng điểm rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, có chút giống như đang chạy trốn.
Jo Seo Yun chủ động kéo ghế qua ngồi xuống bên cạnh Lưu Ngọc Luy: “Mày có tham gia không?” Năm trước cậu có tham gia, cậu ta cũng vậy, hai người gặp nhau ở trận đấu cuối cùng.
Thời điểm đó cậu ta đang cay cú cậu nên không thèm nương tay, giành hạng nhất. Nếu lần này cậu tham gia, Jo Seo Yun sẽ nhường.
Lưu Ngọc Luy còn phải ôn thi đây, đâu ra thời gian mà đấu võ, cậu lắc đầu.
Thấy cậu muốn đi, Giang Noah đứng lên theo: “Bé yêu, nói chuyện với anh một lát.”
Cậu còn định hẹn hắn nói chuyện cơ, nhưng đúng ý cậu ghê.
Lưu Ngọc Luy cười khanh khách từ trong túi lấy ra hai hộp nhỏ: “Dạ. Đúng rồi, em có mang quà cho anh, hai phần luôn nha. Một phần cho anh, một phần cho vợ chưa cưới của anh á. Nhớ đưa chị dâu giùm em.”
Giang Noah đang định nhận lấy, tươi cười xịt keo, bàn tay cũng cứng ngắc.