Chứng Bệnh
Khi thi đấu bắt đầu, đèn xung quanh đều tắt hết, chỉ chừa lại ánh đèn trên võ đài và đèn từ biểu ngữ đằng sau miêu tả một chuỗi dài về hai võ sĩ lọt vào chung kết tranh chức vô địch.
“Xanh. Võ sĩ Jo Seo Yun!”
“…Trận đấu sẽ diễn ra liên tục bốn hiệp, cùng chờ xem biểu hiện của hai võ sĩ!”
Lưu Ngọc Luy vừa nghe bình luận viên hô tên của Jo Seo Yun, dù đang vội kí tên cho fans cũng ngẩng đầu lên, xin một ít phút để xem thi đấu.
“Ngầu xỉu…” Mặt dù cậu không rõ tại sao cái gương mặt như búp bê đó mà lại phát triển được với cái body ngon sầu riêng như vậy.
Jo Seo Yun nhảy lên võ đài, bắt đầu vào thế. Đối thủ hơn cậu ta bốn tuổi, kinh nghiệm nhiều, thời gian luyện tập cũng nhiều hơn, dù huấn luyện viên đã cân nhắc kết quả nhưng cậu ta vẫn muốn thử sức.
Cậu ta vừa có mặt trên võ đài, hàng ghế khán giả đã rần rần lên hò hét cổ vũ, muốn lủng màng nhĩ của cậu luôn.
Nhờ Choi Kwan phổ cập kiến thức cậu mới biết, Jo Seo Yun từ năm mười hai tuổi đã tham gia thi đấu các giải võ thuật quốc gia, quốc tế, châu Á,…Cũng nổi tiếng không kém một Idol nào, chỉ là nằm ở lĩnh vực khác nên cậu không chú ý mà thôi.
Lưu Ngọc Luy thế mới biết, lúc hai người oánh lộn với nhau, Jo Seo Yun không hề tung ra hết sức, vẫn luôn nhường cậu vài phần. Cậu ta thích khiêu khích, viết thư khiêu chiến chỉ là muốn chọc tức cậu, mỏ hỗn thì hỗn nhưng nói ra cũng hối hận muốn tự vả miệng lắm.
Cậu ta cũng có nhiều lúc ôn nhu lắm chứ, không có cái vỗ về an ủi chu đáo của Jo Seo Yun, chắc cậu sẽ gặp ác mộng với lần bị bắt cóc đầu tiên.
Bây giờ cậu mới hiểu ông nội khen Jo Seo Yun là rể tốt, là tốt về mặt nào rồi.
Lưu Ngọc Luy không thích chỉ nhìn vào một điểm xấu, điểm sai của người khác mà bắt lỗi và bắt bẻ trong khi người đó có hàng tá điểm tốt, điểm đẹp.
Jo Seo Yun cũng tốt, Giang Noah cũng được, đều là người mà cậu cảm thấy quý trọng. Còn Lương Hàn Văn, người mà đáng lẽ cậu “phải” yêu nhiều nhất, thật ra không làm cậu rung động một chút xíu nào.
Keng!
“Tỉ số hiện tại là 1-1, chúng ta có 30 phút nghỉ giữa hiệp…”
Mỗi một trận đấu chỉ có vỏn vẹn ba phút, không ngạc nhiên khi nó diễn ra hai hiệp nhanh chóng như vậy.
Jo Seo Yun không bị thương gì, đối thủ cũng như vậy. Hai người chỉ đang thử thử thân thủ của đối phương đến đâu, hai hiệp sau mới gọi là căng thẳng quyết thắng thua.
Lưu Ngọc Luy không rõ luật, chỉ biết ai đấm gục đối phương trước thì người đó thắng, cậu chỉ mong sao Jo Seo Yun không bị đánh quá nặng. Cậu biết đối thủ của cậu ta đáng gớm đến cỡ nào, không những cao to hơn, còn già dặn kinh nghiệm quá chừng.
30 phút nghỉ ngơi, hai đối thủ ngồi bên dưới võ đài nghỉ ngơi uống nước, bình luận viên thì cho chiếu lại để nhận xét, còn có cả MC đi phỏng vấn người xem trực tiếp, màn hình chiếu phía sau hiện lên từng khuôn mặt lần lượt ở hàng ghế đầu tiên.
Nữ MC cũng biết nếu muốn sôi động không khí thì không thể bỏ qua phần trò chuyện với khán giả, cô chọn những bạn ưa nhìn khi lên hình đẹp hơn để hỏi thăm vài câu, như: “Bạn thích tuyển thủ nào? Vì sao?..”
Di chuyển vài vòng, cô nhắm trúng một bé trai khá điệu ngồi ở giữa các chú vệ sĩ đen thui đang thoa son dưỡng, còn dùng gương mini để sửa sang lại tóc mái.
“…Em ơi, cho chị xin ít phút+”
“Ối! Lưu Luy nè!”
MC cầm micro, âm thanh truyền nhanh như ánh sáng, lập tức cả khán phòng đều là giọng nói cường độ cao thông qua dàn loa của cô.
Lưu Ngọc Luy nghe mà hết hồn đánh rơi cây son, suýt thì cần thở oxi. Lưu Luy mà nghe thành Lưu Ly, nghệ danh cũ của cậu.
Lâu rồi chưa nghe ai gọi Lưu Ly nữa, có chút hoài niệm.
MC là fan cứng của chương trình Idol’s Universe, thấy thí sinh nào hát hay thì vote, không vote cố định cho bất cứ người nào. Cô gái này còn Livestream reaction lại màn biểu diễn của thí sinh, người mà cô ấn tượng nhất sau Lee Gyul chính là Lưu Ngọc Luy.
Cô mỉm cười khéo léo, đưa micro qua: “Chào em, xin lỗi vì đã làm em giật mình. Lưu Luy đến để xem thi đấu, em cổ vũ cho ai vậy ta?”
Jo Seo Yun đang uống nước bên dưới võ đài, suy nghĩ cách đối phó với đối thủ, vừa mới ngẩng đầu đã thấy gương mặt thân quen xuất hiện trên màn hình lớn trước mặt, suýt thì sặc nước.
“?!” Lưu Ngọc Luy đến đây?
Tim cậu ta đập thình thịch, bật dậy nhanh chóng xác định vị trí của cậu, vừa lúc nghe được giọng nói mềm ấm của người trên màn hình.
“Dạ em tới cổ vũ cho tuyển thủ Jo, Jo Seo Yun ạ.”
Jo Seo Yun tim lại đập, da mặt cũng đỏ vì ngại.
Là tới cổ vũ cho mình thật ư?
Sau khi kết hôn nên nhận nuôi con trai hay con gái đây…
“Vậy em hát tặng bạn em một bài nhé? Chắc chắn cậu Jo sẽ vui lắm!” MC đưa micro cho Lưu Ngọc Luy cầm.
Cậu nhớ lại một đoạn Rap hồi xưa đã từng nghe, há mồm: “…Không thể nào mà cản bước được Jo Seo Yun, cùng ý chí sinh tồn…hai ba xông pha, tài năng vẫn còn đấy…Yêu quê hương đất nước Việt Nam…Ơ?” Càng hát càng cảm thấy sai sai.
Cậu không nhớ lời bài hát này!
Cậu xấu hổ muốn độn thổ, nói nhỏ xíu: “…Tóm lại, Jo Seo Yun, cố lên, tổ qu-mọi người tin tưởng cậu!” Cậu nhanh chóng trả micro lại cho MC rồi lặn luôn.
Jo Seo Yun đang vui mừng, xịt keo: “…”