Thả Thí Thiên Hạ
Căn cứ thành phố A hiện giờ đã trở nên vô cùng khác so với 1 năm về trước, tường ngoài căn cứ được mở rộng ra hơn 5km sau bao nỗ lực của mọi người. Xác sống xuất hiện đơn độc không xa không gần căn cứ đều là loại không có dị năng, người thường trải qua huấn luyện đặc biệt của quân đội cũng có khả năng giết được bọn nó. Mọi người vì thế cũng thả lỏng cảnh giác với thế giới này hơn, chẳng nghi ngại gì nhiều.
Lục Vĩnh Hi vừa ra khỏi lớp huấn luyện kiếm cho các cấp dưới của thiếu tá đã phát hiện bản thân có điều không đúng. Kì phát tình đến sớm hơn cậu nghĩ rồi, rõ ràng hôm qua 001 kiểm tra còn chẳng ra kết quả biến động cơ mà.
Nguyên soái khẽ cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh khi cơn nóng rực chạy dọc khắp cơ thể, khiến cậu trở nên mơ hồ và khó tập trung hơn. Cảm giác bất thường bắt đầu từ giữa buổi huấn luyện, nhưng cậu không ngờ kỳ phát tình của mình lại đến đột ngột như thế. Như có lửa đốt trong từng tế bào, hơi thở của cậu trở nên gấp gáp, lòng ngực phập phồng.
Kỳ phát tình qua mỗi một lần ngày một mãnh liệt hơn. Cậu từ việc chỉ cần chút dị năng chữa trị của Cố Viễn Quân cho đến việc bảo hắn phải cắn trực tiếp vào gáy cậu, cố gắng tạo ra dấu vết đánh dấu giả nhưng có vẻ nếu bọn họ cứ kéo dài việc không làm đến bước cuối cùng thì sẽ khó dứt điểm tác dụng phụ sau mỗi kỳ phát tình của cậu được.
Cố Viễn Quân đã bảo cậu ở nhà nghỉ ngơi vài ngày để đảm bảo an toàn nhưng Lục nguyên soái vẫn nhất quyết đến buổi huấn luyện như thường lệ, bởi cậu cảm thấy “mạt thế thật sự” sắp quay trở lại rồi. Súng đạn sau một thời gian sử dụng liên tục cũng không còn được bao nhiêu, vừa hay vũ khí lạnh trong căn cứ vẫn còn khá nhiều, có thể tận dụng nó trong cận chiến cũng là một loại lợi thế.
Chỉ là không ngờ, cãi lời bạn trai lại có hậu quả tệ thế này.
Bộ đàm không mang bên người, Lục Vĩnh Hi chỉ có thể nhờ 001 xâm nhập trí não vào thiết bị liên lạc đặc biệt trong căn cứ nằm trên cổ tay mình, bảo hắn đến đón cậu.
“001… mau giúp ta liên lạc với thiếu tá.” Lục Vĩnh Hi thì thầm trong tâm trí. Cậu biết mình không thể tự xoay xở lâu hơn nữa.
001 ngay lập tức thực hiện yêu cầu, thông qua thiết bị liên lạc trên cổ tay cậu, phát tín hiệu đến Cố Viễn Quân. Chỉ một lát sau, chất giọng trầm thấp quen thuộc của thiếu tá vang lên từ thiết bị nọ: “Vĩnh Hi, em đang ở đâu?”
Cậu cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh nhất có thể: “Em… vừa rời lớp huấn luyện, nhưng..
Bên kia, Cố Viễn Quân lập tức hiểu ra tình huống. Không chút chần chừ, hắn căn dặn: “Nhờ 001 giúp em trốn trong nhà vệ sinh đi… Ở yên đó, tôi đến ngay.”
Chỉ vài phút sau, Cổ Viễn Quân đã xuất hiện. Hắn bước nhanh về phía Lục Vĩnh Hi, con ngươi màu nâu nhạt nhẹ co lại, vô cùng lo lắng khi thấy cậu đã không thể đứng vững được nữa mà phải tựa vào bức tường gần đó. Gương mặt cậu đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm trên trán, biểu hiện rõ ràng của một Omega đang bước vào kỳ phát tình.
Hắn đã được Lục Vĩnh Hi nói rõ mọi thứ về thế giới của cậu, chăm sóc một Omega vào những lúc như thế này ngài thiếu tá biết bản thân vẫn có khả năng làm tốt được.
Cổ Viễn Quân bước đến gần đỡ lấy cơ thể cậu. Hắn cúi xuống, ánh mắt lo lắng nhưng vẫn chứa đầy sự dịu dàng mỗi khi đối đãi với cậu: “Vĩnh Hi, em đến kỳ phát tình rồi?” (1
Lục Vĩnh Hi chỉ có thể gật gật đầu, hai tay vô thức nắm chặt lấy vạt áo quân phục của hắn. Cơn lửa tình nóng rực khiến cậu khó thở, đôi mắt hai màu trở nên mơ màng, ham muốn dâng trào không thể kiềm chế. Cơ thể cậu gần như phát điên rất cần được người xoa dịu.
Cố Viễn Quân đã nhận được đáp án mà không cần cậu trả lời, hắn bế cậu lên nhanh chóng theo đường hầm bí mật của căn cứ trở về nhà ở của hai người họ. Vừa dùng tốc độ nhanh nhất có thể bế cậu về, vừa phóng thích dị năng bao quanh cậu, hắn dịu giọng dỗ dành: “Không sao, rất nhanh sẽ khỏe thôi. Sắp về đến nhà chúng ta rồi.”
“Um…em on.”
Cậu không phát ra tiếng thì thôi, vừa mở miệng thiếu tá càng biết rõ cậu chẳng ổn chút nào. Yêu nhau hơn một năm trời, Lục Vĩnh Hi sớm đã bị Cố Viễn Quân nhìn thấu rõ tính tình. Cậu rất hay chịu đựng khó khăn một mình, ít khi sẽ nhờ hắn giúp đỡ. Đau thì sẽ luôn bảo không đau, dù bao lần hắn đã cố khuyến khích cậu nói ra rồi nhưng mèo mà, vẫn chứng nào tật nấy đó thôi. (T)
Về đến nơi hắn cẩn thận đặt Lục Vĩnh Hi xuống giường, vội quay người muốn đi tìm một chiếc khăn ấm, lau người cho cậu giảm bớt nhiệt độ nhưng chớp mặt đã bị Lục Vĩnh Hi mạnh mẽ lật người kéo hắn xuống giường, nằm đè lên người hắn.
“Phụ tá Lục, em ngoan nào, tôi vẫn luôn ở đây mà.” Hắn thì thầm, giọng nói trầm ấm như muốn xoa dịu cơn sốt tình trong cơ thể Lục Vĩnh Hi. Cậu chỉ khế rên rỉ, cơ thể run lên vì cảm giác khao khát đang ngày một mạnh mẽ. Hương hoa oải hương ngày một nồng hơn khiến hắn rõ ràng một điều, cậu có lẽ sắp đến giới hạn chịu đựng rồi.
“Em muốn tôi giúp em thế nào?”
Lục Vĩnh Hi chẳng còn hơi đâu trả lời hắn, hơi thở nóng bỏng của cậu phả lên vành tai của hắn, cọc cắn bảo: “Ngài…biết mà…giới hạn của em…rồi.”
Cố Viễn Quân nhìn cậu, đôi mắt hắn tối lại, ánh lên nét chiếm hữu đầy mạnh mẽ mà hắn vẫn luôn che giấu cậu. Hắn biết Lục Vĩnh Hi chỉ có thể dựa vào hắn trong lúc này, và điều đó càng làm tăng thêm ham muốn bảo vệ và độc chiếm của hắn.
Hắn luôn là người chuyên quyền độc đoán trong mắt người ngoài nhưng từ lần đầu gặp, thiếu tá đã vô thức dành chút ôn hòa ít ỏi của mình cho cậu.
Hắn dựa người vào tường, nhẹ nhàng kéo Lục Vĩnh Hi tay chân đã sớm vô lực vào trong lòng, môi chạm nhẹ vào làn da nóng rực nơi vùng gáy mẫn cảm, có một thứ gọi là tuyến thể Omega đang nằm ở đó, từng nụ hôn nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự đòi hỏi và kích thích không thể chối từ. Lục Vĩnh Hi khẽ rên lên, cơ thể cậu phản ứng ngay lập tức trước sự tiếp xúc của Cố Viễn Quân.
Cậu gấp gáp thúc giục: “Ngài… đánh dấu em đi…đánh dấu em”
Cố Viễn Quân tiếp tục, bàn tay rắn chắc của hắn lướt nhẹ trên làn da mềm mại, mỗi nơi hắn chạm vào đều khiến Lục Vĩnh Hi run rẩy đến sắp phát điên. Cảm giác mãnh liệt ấy làm cậu càng thêm khao khát, hơi thở dồn dập, cơ thể trở nên nóng bỏng không thể kiểm soát.
“Cố Viễn Quân… xin ngài mà~” cậu thở gấp, hai mắt nhắm nghiền, đôi tay vô thức vươn ra sau kéo hắn lại gần hơn, như muốn cảm nhận nhiều hơn sự hiện diện của hắn.
Cố thiếu tá nghe được giọng điệu như làm nũng này của cậu, không ngạc nhiên là nói dối nhưng hắn vẫn cố gắng chậm rãi giải thích cho bạn nhỏ trong lòng: “Ngoan, tôi phải khiến cơ thể em thả lỏng hơn mới được… cắn vào gáy rất đau”
Khi cơ thể cậu thật sự thả lỏng qua những cái đụng chạm nhẹ nhàng của ngài thiếu tá. Cố Viễn Quân mới cắn mạnh vào gáy cậu truyền thật nhiều dị năng của mình vào để Lục Vĩnh Hi dễ chịu hơn, dù chỉ là một chút thôi cũng được.
Ngay sau đó, Cố Viễn Quân lập tức sử dụng dị năng chữa trị vết cắn sau gáy ngay, hắn hôn lên nơi ấy như bản thân đã gây ra lỗi lầm to lớn nào đó: “Xin lỗi em, lại làm em đau rồi.”
“Ưm…ngài…đừng nhịn nữa” Cậu phát điên lên vì kỳ phát tình, người này chắc cũng phải nhịn đến phát điên rồi.
Hơi thở của Cố Viễn Quân cũng bắt đầu rối loạn.
Môi lưỡi quấn quít, hai người lập tức thổi bùng lên ngọn lửa trong người. Cố Viễn Quân đuổi theo lưỡi cậu, không cho đầu lưỡi mèo nhỏ trong lòng có cơ hội chạy trốn. Mà Lục Vĩnh Hi cũng nhiệt tình đáp lại đối phương, hai
chiếc lưỡi dây dưa dồn dập, phát ra tiếng nước giao hòa quấn quýt khiến cả hai vô thức đỏ mặt.
Trong phòng sau đó chỉ còn lại những âm thanh đứt đoạn không rõ nghĩa.
“Bao..bao.”
“Tôi…ha mang rồi.”
“Em không thích trẻ nhỏ?”
“Không sao cả… không có là được.”
Trên chiếc giường lớn, ánh đèn dịu nhẹ từ chiếc đèn ngủ mờ ảo bao trùm cả căn phòng với hai màu chủ đạo đen và trắng, tạo nên bầu không khí ấm áp và yên bình. Hơi thở của hai người họ đan xen, hòa quyện vào nhau như giai điệu nhịp nhàng, chậm rãi của một khúc tình ca mùa thu.
Lục Vĩnh Hi khẽ nhắm mắt, cảm nhận từng cái chạm của Cố Viễn Quân như một cơn gió nhẹ lướt qua cơ thể nóng bừng. Cảm giác vừa ngọt ngào vừa dịu dàng, không chút vội vã, như thể thời gian ngừng trôi, chỉ còn lại không gian riêng tư của chính họ. Người ấy trân trọng cậu như vậy, sao có thể nỡ lòng làm cậu bị thương được chứ!
Đến cánh tay phải bằng máy lạnh lẽo kia cũng được hắn liên tục đau lòng mà hôn lên kia mà.