Đạo Mộ Bút Ký
Bầu trời nhanh chóng nhuộm lên mình một màu đen u ám, như muốn nuốt chửng lấy toàn bộ thế gian. Thế giới phải nghênh đón tận thế lần hai, tiếng báo động inh ỏi vang lên khắp nơi, thông báo cho toàn bộ quân lính và cư dân biết rằng cuộc chiến đã bắt đầu. Ánh đèn từ tháp canh chiếu rọi vào bóng đen vây kín ngoài tường thành, chiếu sáng cả lũ xác sống với những cơ thể biến dị khủng khiếp đang lũ lượt kéo đến ngoài kia.
Cố Viễn Quân đứng trên đỉnh tháp canh gần khu vực tường thành nhất, đôi mắt lạnh lẽo, sắc bén như dao, không một chút nao núng. Bộ quân phục của hắn khế tung bay trong gió, biểu tượng của quyền lực và trách nhiệm lấp lánh trên vai áo, mang theo sức nặng của niềm tin và sự kỳ vọng mà tất cả mọi người phó thác lên người hắn.
Trần Miên Đông cũng là một trong những đội trưởng có dị năng mạnh nhất, anh trông bọn chúng còn cách một khoảng mới cau mày, lo lắng đến hỏi hắn: “Thiếu tá, em trai tôi đâu rồi?”
“Em ấy đi rồi.”
“Đi đâu cơ?” Trần Miên Đông hoang man hỏi.
Cố Viễn Quân ra lệnh cho cấp dưới sẵn sàng đứng ở các vị trí khác nhau xong mới xoay qua tiếp tục trả lời anh.
“Vĩnh Hi đang ở cách đây 10 km. Đôi mắt hắn vẫn lạnh lùng, như thể vấn đề này hắn không đặt ở trong lòng. Có lẽ, chỉ có mỗi Lục Vĩnh Hi mới nhìn thấy được sự dịu dàng, ngọt ngào trong đôi mắt hắn, mới ví màu nâu lạnh lẽo ấy, ấm áp như hạt dẻ ngào đường ăn vào ngày đông.
Đại úy Trần nghe đến đây thì nổi giận, anh mặc kệ nguy hiểm hiện tại, cũng không quan tâm đến thứ cấp bậc kia nữa, anh chỉ muốn đánh người trước mặt một cái mà thôi.
“Sao ngài có thể lạnh lùng như thế? Em ấy là người yêu của ngài, Lục Vĩnh Hi là người yêu của ngài… Tại sao lại để em ấy đi, tại sao vậy?”
Cố Viễn Quân không né tránh cú đấm của anh, chỉ nhỏ giọng nói: “Em ấy đang chiến đấu ngoài đó.” Hắn nói tiếp, giọng khàn khàn nhưng lại nhẹ bẫng: “Còn tôi… tôi ở đây làm hậu phương cho em ấy. Vĩnh Hi… nhất định sẽ trở về.”
Trần Miên Đông nhìn Cố Viễn Quân, cảm nhận được sự kiên định sâu sắc trong từng lời nói của hắn. Có lẽ chỉ những người thực sự hiểu Lục Vĩnh Hi như Cố Viễn Quân mới dám đặt toàn bộ niềm tin của mình vào cậu, niềm tin rằng cậu sẽ trở về.
Nhưng niềm tin đó cũng đồng nghĩa với trách nhiệm. Hắn không thể để lũ xác sống vượt qua phòng tuyến và đe dọa căn cứ, nơi có những người hắn phải chịu trách nhiệm bảo vệ an nguy của họ, nơi những tưởng là chốn bình yên của hắn và cậu.
“Vì tin người ấy, vì trách nhiệm trên vai tôi, tôi phải ở đây!” Cố Viễn Quân lặng lẽ nói. “Anh hiểu chứ, Trần Miên Đông? Tôi không chỉ bảo vệ căn cứ này vì nghĩa vụ, mà còn vì người tôi yêu, vì cả tương lai của chúng tôi”
Đây là lần đầu tiên đại úy Trần nghe hắn gọi tên đầy đủ của mình, trái tim anh vẫn luôn bất an, lo lắng về đứa em nhỏ đang một mình ngoài chiến trận với lũ sinh vật ghê tởm đó nhưng lúc này, lòng anh cũng đã nguôi ngoai phần nào nhờ lời khẳng định của Cố Viễn Quân.
“Hỏa lực chuẩn bị, khai hỏa.”
Hắn nhanh chóng đứng thẳng người dậy, nhẹ lau đi máu bên khóe môi, lạnh giọng ra lệnh cho cấp dưới.
Trận chiến bắt đầu.
Từng đợt xác sống và động thực vật biến dị tràn tới như cơn bão dữ dội. Quân đội căn cứ đã được trang bị đầy đủ vũ khí hiện đại và công nghệ tiên tiến, nhưng số lượng của kẻ thù vẫn đông đến không tưởng. Tiếng súng vang rền, hòa lẫn với tiếng nổ của những quả lựu đạn và pháo phòng thủ, khiến cả khu vực xung quanh rung chuyển.
Cố Viễn Quân chỉ đạo quân đội một cách chính xác và hiệu quả. Mọi hành động của hắn đều được tính toán tỉ mỉ, không có chút sai sót nào. Mắt hắn luôn dõi về phía trước, nơi đám xác sống ngày càng áp sát… thế mà tâm trí hắn lại không thể ngừng nghĩ đến người đang ở ngoài xa kia một mình chống chọi với số lượng xác sống khổng lồ.
Phải nhanh một chút, nhanh đến bên em ấy.
Dưới ánh sáng từ đèn pha của căn cứ, xác sống đang leo lên tường thành, từng đợt sóng tràn qua các chiến hào. Những khẩu súng máy hạng nặng trên tháp canh đã khai hỏa, bắn liên tục vào lũ quái vật, nhưng chúng dường như không bao giờ cạn kiệt sức lực.
“Giữ vị trí!” Cố Viễn Quân hét lớn qua bộ đàm, ra lệnh cho tất cả binh lính ở các điểm canh phòng. “Không được lùi bước! Chúng ta phải bảo vệ căn cứ này bằng mọi giá!”
“Hết đạn thì dùng dị năng, các người là quân nhân, là người có trách nhiệm bảo vệ mọi người. Hiểu Không?”
Lính canh trên các tường thành bắn hạ hàng trăm xác sống, nhưng số lượng chúng vẫn nhiều đến mức đáng sợ. Nhiều con xác sống đã trèo lên được tường thành, nhưng nhanh chóng bị quân đội tiêu diệt. Tất cả đều chiến đấu với một quyết tâm duy nhất: giữ vững căn cứ.
Nơi đây là nhà của họ.
Một tiếng nổ lớn vang lên từ phía cánh trái. Cố Viễn Quân quay người lại, phát hiện một nhóm lớn xác sống đang cố gắng phá hủy lớp phòng thủ của căn cứ.
Hắn nhanh chóng ra lệnh cho đội công binh tăng cường hàng rào chắn, đồng thời chỉ đạo thêm lực lượng đến chi viện.
Trong lúc cuộc chiến ác liệt nhất diễn ra, Cố Viễn Quân không ngừng nhớ đến Lục Vĩnh Hi. Hắn tin vào sức mạnh và sự quyết tâm của cậu, nhưng điều đó không ngăn được trái tim lo lắng của hắn. Mỗi giây trôi qua, hắn chỉ mong nghe lại giọng nói của cậu qua bộ đàm, nghe thấy cậu bảo rằng mình vẫn ổn.
Dù bao lần đó chỉ là lời bao biện, giả dối để che giấu mệt mỏi của mình, nhưng hiện giờ hắn cần lắm được nghe lại nó.
Cuộc chiến tiếp diễn suốt cả đêm, ánh sáng từ những vụ nổ và tia sáng súng đạn chiếu rọi lên bầu trời khuấy động cả trời đêm tĩnh mịch. Dù kiệt sức, Cố Viễn Quân vẫn không ngừng ra lệnh, mắt không rời khỏi lũ quái vật ngoài kia.
Bọn chúng tràn vào nơi này càng nhiều, tức là người thương của hắn đang ngày một kiệt sức.
“Thưa thiếu tá!” Một binh sĩ tiến lại gần, khuôn mặt tái nhợt: “Phía tây tường thành bị chọc thủng! Lũ quái vật đang tràn vào đây rồi!!!”
Cố Viễn Quân không chậm trễ, lập tức triệu tập thêm quân đội và đội trưởng vài đội dị năng lớn đến hỗ trợ: “Không được để chúng vượt qua! Tập trung lực lượng ở phía tây!”
Trận chiến dường như không có hồi kết. Nhưng dù thế nào, Cố Viễn Quân vẫn kiên định. Vì hắn tin vào Lục Vĩnh Hi, vì hắn biết rằng nếu hắn không bảo vệ được căn cứ này, thì người hắn yêu nhất sẽ không còn nơi nào để về mất.