Bác Sĩ Thiên Tài
– Cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù như thế nào, nhưng em không muốn anh lại đột nhiên biến mất nữa.
Câu nói này nhẹ nhàng vang lên trong đầu Giang Khương, khiến trong lòng Giang Khương cực kỳ đắng chát. Hồ lão y sư luôn ngồi bên cạnh cũng phát hiện hôm nay tiểu đồ đệ này của mình hình như có gì đó không bình thường, cho đến khi chị La ở nhà bếp bắt đầu kêu đã đến lúc dọn cơm, Giang Khương mới chậm rãi hoàn hồn lại.
Lúc chị La thấy Giang Khương đến nhà ăn mặt mày vui mừng nói:
– Bác sĩ Giang, hôm nay chị nấu thêm nhiều gạo lắm, còn làm thêm một món ăn, cậu có thể ăn thỏa sức nhé.
– A a… Tốt quá, tốt quá!
Mặc dù trong lòng Giang Khương còn buồn bã nhưng nó không hề ảnh hưởng chút nào đến khả năng ăn uống của Giang Khương. Dưới con mắt của mọi người, Giang Khương lại một lần nữa chén hết bốn bát cơm lớn.
Có điều lúc này Hồ lão y sư nhìn Giang Khương đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng. Thường ngày Giang Khương chỉ có thể ăn được hai bát, giờ đột nhiên sức ăn tăng gấp đôi, hình như cũng không phải chuyện gì tốt. Đột nhiên thèm ăn quá nhiều cũng có nguyên nhân rất không tốt.
Nghĩ tới đây, Hồ lão y sư sờ cằm mình, trong lòng thầm nghĩ: “Có cần phải bảo Giang Khương đi lấy máu kiểm tra không, nếu lỡ như tuyến giáp trạng có vấn đề gì thì phiền phức.”
Giang Khương không biết trong lòng Hồ lão y sư đang lo lắng nảy ra suy nghĩ cổ quái này. Giờ hắn chỉ cố sức ăn để lấp đầy cái bụng trống không của mình.
Giờ hắn có thể cảm nhận được, những thứ hắn ăn vào bụng dường như được tiêu hóa rất nhanh chóng, sau đó lại được cơ thể hấp thu từng chút từng chút một. Vì giờ Giang Khương không hề cảm thấy bụng mình căng lên. Bốn bát cơm này ăn vào chỉ đủ để hắn thấy hơi no mà thôi.
Dĩ nhiên, Giang Khương cố gắng ăn là vì hắn nghĩ, có lẽ những thức ăn mình ăn cũng là ngọn nguồn quan trọng của năng lượng, nếu không vì sao ngày nào mình cũng thấy đói? Sau khi ăn xong bữa tối, chỉ còn Hồ lão y sư và Giang Khương trực ban. Rốt cuộc Hồ lão y sư không kìm được nữa, nói:
– Giang Khương đưa hai tay của con cho thầy xem thử!
– A? Làm gì à?
Giang Khương ngạc nhiên nhìn thầy nhà mình, đang định đưa tay ra, nhưng đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng. Động tác này sao mà quen thuộc vậy, có lẽ đây chính là một thử nghiệm xem có bị chứng cường tuyến giáp trạng hay không.
Giang Khương nhìn thầy nhà mình đang lo lắng như vậy đành bất đắc dĩ lắc đầu nở nụ cười khổ, nói:
– Thầy, gần đây con ăn được nhiều không có liên quan gì đến bệnh tật đâu ạ, càng không liên quan gì với chứng cường tuyến giáp trạng cả!
– Con chắc chắn?
Hồ lão y sư nhìn vẻ tự tin của Giang Khương như vậy, rốt cuộc trong lòng cũng thả lỏng, sau đó xác định nói.
Giang Khương gật mạnh đầu, sau đó nói:
– Con chắc chắn!
– Được rồi… Tự con xác định không có vấn đề là được, có thể ăn nhiều hơn chỉ cần không vấn đề gì thì cứ ăn!
Hồ lão y sư rất chắc chắn gật đầu nói.
Giang Khương thấy bộ dạng thầy như vậy liên tục gật đầu. Ăn đương nhiên phải ăn rồi, chắc sau này mình không thể ăn ít hơn mỗi bữa bốn bát cơm rồi.
Cảm xúc của Trương Du Chính rất không vui. Tất cả những người đụng vào Trương Du Chính đều biết, vẻ mặt Hội trưởng Trương đang rất khó coi. Trương Du Chính luôn nở nụ cười sáng lạn, tự tin gần đây đang gặp phải đả kích lớn.
Từ Thanh Linh năm tư, nữ thần trong mắt vô số học trưởng học đệ, hình như đã từng có quan hệ gì đó với thầy Trương trợ giảng Trung y. Dĩ nhiên, quan hệ này khiến rất nhiều đồng chí ghen tỵ.
Tuy trong lòng Trương Du Chính cũng vô cùng đố kỵ nhưng trước mặt Từ Thanh Linh cậu ta vẫn duy trì phong độ nên có. Có điều cậu ta vẫn không kìm được muốn hỏi ra lẽ những nghi vấn trong lòng mình. Cho nên, cậu ta nhìn cô gái đang dùng muỗng ăn từng miếng cơm nhỏ đối diện mình, như tùy tiện hỏi:
– Thanh Linh, cậu và thầy Giang?
– Trước kia anh ấy cũng được coi là bạn trai tớ.
Từ Thanh Linh dường như hiểu rất rõ Trương Du Chính muốn hỏi gì, vừa tiếp tục ăn vừa tùy tiện nói:
– Có điều sau đó xảy ra chút chuyện bất ngờ, anh ấy mất tích. Cho nên khi gặp anh ấy ở trường tớ rất kinh ngạc.
– Trước kia lẽ nào là lúc cậu đang học trung học?
Suy nghĩ của Trương Du Chính xoay chuyển rất nhanh, nhanh chóng phân tích ra điều gì đó. Cậu ta phát hiện hình như Từ Thanh Linh không định giấu giếm mình nên vội vàng hỏi.
– Đúng.
Từ Thanh Linh ăn xong miếng cuối cùng, sau đó đặt muỗng xuống, lấy một tờ khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng, sau đó lại bưng nước lên uống một miếng, mới nói:
– Trước khi tớ vào đại học, trong một lần bất ngờ, anh ấy mất tích.
– À…
Trương Du Chính ngước mắt nhìn Từ Thanh Linh thấy trong đôi mắt của Từ Thanh Linh dường như không lộ ra vẻ gì không vui hay muốn giấu giếm, cậu ta lại tiếp tục cẩn thận nói:
– Vậy rốt cuộc thầy Giang đó bao nhiêu tuổi? Sao lại quen cậu?
Từ Thanh Linh nghe Trương Du Chính hỏi vậy khẽ mỉm cười.
Ai mà ngờ Giang Khương này là bạn học của mình, ai mà ngờ thầy Giang đứng trên bục giảng giảng bài cho mọi người thật sự chỉ cùng tuổi với họ, hơn nữa mới chỉ tốt nghiệp trung học. Đương nhiên, Từ Thanh Linh không định nói cho người khác biết, vì đây là bí mật của Giang Khương.
Nhưng trong trường không phải chỉ mình cô biết bí mật này của Giang Khương, chắc Lý Tiểu Vũ năm nhất cũng biết.
Mỗi lần nhìn thấy tiểu học muội này, Từ Thanh Linh đều cảm thấy tiểu học muội này giống mình lúc vừa tốt nghiệp trung học. Chẳng qua tính cách tiểu học muội này dịu dàng hơn mình, ít nhất thì không giống với mình, năm đó bắt nạt Giang Khương dở sống dở chết…
Có điều, Từ Thanh Linh nghi ngờ không biết có phải Giang Khương thật sự không có hứng thú gì với tiểu học muội này không. Nếu đây chỉ là hàng xóm bình thường, sao Giang Khương lại làm vậy? Mỗi lần Từ Thanh Linh nghĩ tới điều này, trong lòng sẽ hơi có chút ghen tuông.
Dĩ nhiên, nếu là mình, Từ Thanh Linh tin chắc chắn Giang Khương cũng sẽ vì mình làm vậy.
Nghĩ tới đây, Từ Thanh Linh lãnh đạm nói:
– Đi thôi… Hôm nay phải tranh thủ tập, không còn nhiều thời gian nữa đâu!
– Ừ, được, đi thôi…
Trương Du Chính thấy Từ Thanh Linh không muốn trả lời mình câu hỏi của mình thì cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng đứng lên, gật đầu nói.
Ban đêm, Giang Khương lại một lần nữa tiến vào mộng đẹp. Sau đó, tín hiệu thông báo kia xuất hiện, Giang Khương lại nhìn thấy Tổ sư gia bắt đầu nhảy nhót, lúc thì Hổ hí, lúc thì Lộc hí…
Ở trong hoàn cảnh thế này, Giang Khương cũng có thể cảm nhận được những cảm giác của Tổ sư gia khi tập Ngũ Cầm Hí.
Có điều cùng với cảm giác này của hắn, khí tức ấm áp nhàn nhạt kia lại một lần nữa xuất hiện. Trong khí hải, cỗ ấm áp kia cũng bắt đầu chậm rãi cuộn lên.
Cỗ khí lưu ấm áp kia bắt đầu từ trong huyệt khí hải cách bụng dưới ba tấc leo dần lên. Tứ chi toàn thân cũng dần cuộn lên cảm giác ấm áp, sau đó dung nhập vào huyệt vị xung quanh. Cỗ khí lưu kia trong huyệt vị cũng bắt đầu chảy vào những mạch nhỏ xung quanh, cuối cùng tụ lại trong kinh mạch chính. Sau khi dòng ấm áp chảy qua các kinh mạch chính, cuối cùng lại tụ tập ở khí hải, ngưng tụ cỗ ấm áp toàn thân ở khí hải, sau đó lại bắt đầu men theo nhâm đốc nhị mạch, chậm rãi bò lên…
Hôm qua, dần dần khí lưu này đến vị trí huyệt thiện trung, hôm nay khí lưu này tiếp tục leo lên, đi đến thước kiều…
Cùng với sự ngưng tụ và cung cấp của cỗ khí tức nhàn nhạt khắp toàn thân kia, cỗ khí lưu trong khí hải của Giang Khương dần dần cũng càng bò càng cao, dần dần xuyên qua thước kiều sau đó tiếp tục đi lên…
Không biết qua bao lâu, lúc này rốt cuộc khí lưu kia cũng đi qua vị trí huyệt nhân trung dưới mũi. Âm thanh thông báo lại vang lên:
– Cơ thể sắp tỉnh lại, tạm ngừng phân tích hấp thu năng lượng tinh thần dị chủng, Ngũ Cầm vận khí pháp tạm thời dừng lại. Độ tích lũy năng lượng Cửu vĩ đệ nhất vĩ đạt được bốn mươi bảy phần trăm.
Nửa tiếng sau, Giang Khương lại một lần nửa tỉnh dậy. Hắn cảm nhận được cảm giác ấm áp nhè nhẹ toàn thân. Hắn lại đưa tay sờ sờ dưới chóp mũi. Hắn vẫn mang máng nhớ tình hình hai ngày nay, lần nào cũng tập Ngũ Cầm vận khí pháp này ở trong mơ. Ngày hôm trước hình như cỗ ấm áp đã đến vị trí huyệt đàn trung, nhưng hôm nay hình như đã đến vị trí huyệt nhân trung.
Giang Khương tương đối hiểu rõ vận hành kinh mạch đã nắm được con đường vận hành của nội khí.
“Theo những gì bây giờ có lẽ sẽ từ khí hải đi thẳng lên, có lẽ đi đến nhâm mạch, hơn nữa lộ tuyến của nó rất rõ ràng. Sau khi từ nhâm mạch lên đến đỉnh đầu, có lẽ phải giao với đốc mạch mới được, rồi sẽ từ đốc mạch xuống, qua hội âm, sau đó sẽ quay trở về khí đống.”
Toàn bộ là vòng tuần hoàn của hai mạch nhâm đốc. tuy nhiên hình như giờ mình mới chỉ tới vị trí huyệt Nhân trung, cùng lắm mới được một phần ba. Xem ra cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí cần phải cố gắng hơn nữa. Giang Khương vừa mặc quần áo vừa lầm bầm. Xem ra Ngũ Cầm vận khí pháp này dù thế nào cũng phải xây dựng xong vòng tuần hoàn hai mạch nhâm đốc mới có thể hoàn thành.
Ngay sau đó, Giang đại hiệp súc miệng rửa mặt đi vệ sinh, rồi lại chạy đến Đại học Đông Nguyên, bắt đầu thói quen hàng ngày của hắn.
Sau khi hắn tập xong Ngũ Cầm Hí, trong đầu lại hiện lên lời thông báo đã tích lũy được chút năng lượng. Giờ Giang Khương mới phát hiện bụng mình hình như không còn đói như trước đây.
Giang Khương suy nghĩ một chút, đại khái đã hiểu rõ. Hôm qua mình đã ăn hai bữa khá no chứ không phải rất no. Đồ ăn ăn vào cũng nhiều, chắc cũng miễn cưỡng đủ tiêu hao, cho nên hôm nay mới không cảm thấy đói.
Tuy nhiên, vì hắn cố gắng bổ sung năng lượng, nên vẫn lấp đầy bụng. Giang Khương lại mua bốn lồng bánh bao của ông cụ trước cửa.
Ông cụ bán đồ ăn sáng đã không còn cảm thấy kỳ lạ vì sức ăn của bác sĩ Tiểu Giang này nữa. Dì La nấu ăn cũng không cảm thấy kỳ lạ. Dù sao bác sĩ Tiểu Giang cũng làm rất được việc, cơm cũng ăn rất được, vậy thì kể ra cũng chẳng có gì không bình thường cả.