Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục
Cô chớp chớp mắt, mặt đầy vẻ mong chờ nhìn Lục Tư Nghiêm.
Dường như trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng cười khe khẽ, nhìn Ninh Sương hiếm hoi mới làm biểu cảm nũng nịu với mình, hắn thích cô mãi vui cười như này chứ không phải dáng vẻ hung hãn muốn bỏ trốn khỏi hắn.
Cho người đi giám sát cô, chỉ cần thấy cô có ý định gặp tên kia liền bắt về, vậy đi.
Hắn đưa tay vén lọn tóc ra sau tai cô, trầm giọng: “Nhớ lời em vừa nói.”
Ninh Sương nghe vậy liền gật đầu lia lịa, cô mừng rỡ hôn ‘chùn chụt’ vào má Lục Tư Nghiêm rồi tiếp tục công cuộc ăn uống. Vậy là cô có được chút không gian riêng vào buổi tối rồi!
Sau khi kết thúc buổi ăn bình yên tại Lục gia, Dương Thành Nghị đảm nhiệm trọng trách đưa Ninh Sương về trường.Lúc lái xe trên đường, ông cười nói: ” Tiểu thư Diệp, cô cuối cùng cũng hiểu tấm chân tình sâu đậm của cậu chủ, tôi rất mừng đó.”
Ninh Sương cười tươi roi rói nói: “Tôi trước giờ vẫn hiểu mà.”
Haha…thật biết nói đùa, cô mà hiểu từ trước thì người làm trong nhà ai cũng nhẹ nhõm rồi. Quản gia Dương nghĩ vậy thôi chứ nào dám nói ra.
Đến cổng trường, nhìn chiếc xe mà quản gia Dương lái rời đi khỏi tầm mắt cô mới vào trong.
Về phòng kí túc xá ở tòa C Ninh Sương liền vào phòng tắm xả nước ra bồn, ngâm mình trong dòng nước ấm áp, thật dễ chịu, phải chi cô có thể ngâm cả ngày.
Chợt nhớ ra gì đó,cô lấy điện thoại trên thành bồn, vào Wechat, ấn vô camera, cô căn chỉnh màn hình sao cho đẹp rồi chụp đôi chân dài của mình cho hắn. Trên đôi chân dài miên man còn vương đôi chút bọt xà bông trong suốt cực kì lấp lánh, người không ngốc nhìn là biết ngay cô đang tắm: “Cục cưng, anh thấy chân em có dài không?”
Tin nhắn chỉ vừa gửi mà Lục Tư Nghiêm đã xem, hắn ho khan một cái khiến vị cấp dưới bên kia màn hình lập tức lo lắng tưởng rằng bản thân nói sai chỗ nào.
Hắn chậm rãi gõ phím trên điện thoại.
“Về tới rồi? Tắm đêm không tốt.”
” Em tắm nước nóng, cục cưng vẫn chưa trả lời người ta nha~”kèm theo dòng tin nhắn là một sticker khóc hình mèo con đáng yêu.
Tay hắn thoáng dừng, vành tai theo đó ửng hồng lên: “Dài.”
Hắn tự dưng phì cười khiến Dương Thành Nghị đứng ngay bên cạnh không khỏi rùng mình, cuối cùng ông lấy hết can đảm nhìn màn hình điện thoại trên tay Lục Tư Nghiêm.
Nhưng vừa nhìn liền hóa đá, cậu chủ thế mà lại khen chân Ninh Sương dài!? Nhìn xuống phía dưới liền thấy sticker mèo con ôm trái tim!
Thật khó tưởng tượng người băng lãnh, lạnh lùng lại nghiêm túc như Lục Tư Nghiêm lại là người gửi cái sticker mà mấy cặp đôi yêu nhay hay dùng.
Cấp dưới thông qua màn hình chiếu lớn nào khác quản gia Dương, sếp của họ bình thường họp hành rất nghiêm túc không có lần nào làm việc riêng, giờ lại cầm điện thoại nhắn tin cho ai đó với vẻ mặt tràn ngập ý cười.
[..]Cô thoả mãn gửi sticker mèo nhỏ vui vẻ rồi tiếp tục tắm, nhìn những bong bóng trong suốt trong lòng bàn tay mà tâm trạng của cô thoải mái hẳn. Dòng nước ấm áp xen lẫn vào những nhánh tóc đen huyền, áp lên làn da trắng nõn của Ninh Sương.
“ Bây giờ bắt đầu ôn tập thôi, mình đã bỏ lỡ quá nhiều thứ rồi.”
Cô kéo ghế ngồi vào bàn, nhìn xuống những công thức vừa quen vừa lạ, chỉ duy nhất có tiếng Anh là cô có thể hiểu sơ sơ, những môn còn lại không mù cũng tịt.
“Chết rồi…không hiểu gì hết,” cô giở cuốn sách toán 12 ra lật vài trang rồi lại gục xuống. Kiếp trước cô đã lười đến cỡ nào vậy?
Đầu cô ong ong lên, có lẽ kiếp trước đã để lại thói quen không bao giờ đọc sách cho cô, nhìn một hồi lại cảm thấy buồn ngủ nên Ninh Sương quyết định đi ngủ lấy sức, chuyện học hành để ngày mai tìm cách sau, dù sao buồn ngủ mà học thì không có tác dụng mấy.
[..]Bình minh đến, màu đỏ rực qua đi nhường sân cho bầu trời xanh trong, không khí vẫn còn hơi se lạnh và ẩm ướt của màn đêm để lại, làn gió dìu dịu thổi qua cánh cửa sổ khép nửa làm đung đưa những trang giấy trắng trên bàn.
Tiếng đồng hồ báo thức reo liên hồi làm cô bật dậy, Ninh Sương uể oải để thõng hai chân xuống đất rồi với tay tắt báo thức trên điện thoại.
Cô chậm rãi đi vào nhà tắm, bật vòi nước, đưa tay hứng lấy làn nước mát lạnh rửa mặt cho tỉnh táo.