Tru Tiên
Tần San nằm trong lòng ngực Lăng Mặc Hàn ngủ một đêm, ngay hôm sau tỉnh lại phát hiện cô như con bạch tuộc bám lấy Lăng Mặc Hàn.
Cô xấu hổ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lăng Mặc Hàn nằm chóng tay bên cạnh, mang theo ý cười, không chút chớp mắt nhìn cô chằm chằm.
Tần San vô thức lau đi khóe miệng, vừa nghĩ đến tướng ngủ xấu hổ của mình, gương mặt đỏ ửng, ho khan vài tiếng rồi rời khỏi giường.
Cô nhìn Lăng Mặc Hàn phát hiện cảm của anh râu lún phún mọc ra, nhìn thật giống một ông chú.
Đi vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước ấm, chuẩn bị giúp anh cạo râu.
Đem kem cạo râu bôi lên cắm Lăng Mặc Hàn, nhìn thấy cái dáng vẻ hưởng thụ của anh, cô không khỏi nâng lên một nụ cười, thật giống như một đứa trẻ.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bệnh mở ra, một thanh âm non nớt quen thuộc vang lên: “Mẹ ơi.”
Tần San tay run một cái, quay đầu nhìn lại.
Xu Xu duỗi cánh tay nhỏ nhắn ra, nhiệt tình chạy về phía cô.
“Bảo bối của mẹ” – Tần San vội ôm chặt lấy Xu Xu, sợ Xu Xu một giây sau sẽ rời khỏi cô.
Xu Xu ôm lấy cổ Tần San, đột nhiên bật cười ha ha, chỉ về phía Lăng Mặc Hàn đang ngồi trên giường: “Ông già Noel”
Tần San quay đầu lại nhìn một cái, cũng bật cười theo con gái. Toon
Lăng Mặc Hàn trên mặt còn dính rất nhiều kem cạo râu, duỗi hai tay về phía Xu Xu.
Xu Xu vui vẻ trèo lên giường, ngồi trong lòng Lăng Mặc Hàn, dùng ngón tay nhỏ nghịch nghịch bọt kem trên mặt anh.
Tần San lo lắng nhìn Xu Xu, thấy con bé vẫn là mang một dáng vẻ ngây thơ vui vẻ, không có chút gì vì bị bắt cóc mà ảnh hưởng đến tâm lý, lúc này mới có chút trấn an.
Cô đi tới, bế Xu Xu xuống, lo lắng hỏi: “Xu Xu, nói chuyện với mẹ một chút, thời gian vừa qua đã xảy ra chuyện gì?”
Xu Xu nghiêng đầu một lúc, nhẹ giọng đáp: “Có một chú đến đưa con đi nói rằng mẹ thời gian tới có việc bận, không thể chăm sóc con. Chú ấy để con ở nhà với một dì, nhà dì ấy lớn hệt như nhà của chúng ta, còn mua cho con rất nhiều đồ ăn và đồ chơi. Lúc Xu Xu nhớ mẹ quá khóc, dì ấy liền an ủi và kể con nghe truyện cổ tích”
Tần San kinh ngạc hỏi: “Dì ấy có dáng vẻ ra sao?”
Xu Xu không chút để ý nói: “Một dì rất xinh đẹp, vừa ốm vừa cao.”
Con bé năng lực miêu tả có giới hạn, nhưng Tần San sau khi suy nghĩ là suy đoán ra đối tượng là ai, nghĩ tới đây, một lần nữa ôm chặt Xu Xu.
Cô quay sang nhìn Lăng Mặc Hàn, gặp anh vẫn không có phản ứng gì, đành phải từ bỏ.
“Vậy sao con có thể tìm đến được bệnh viện?” – Tần San lại hỏi.
“Có mấy chú vừa cao vừa lớn đến nhà dì đón con đi.” – Xu Xu ngây ngô nói.
Tần San nghe xong liền hiểu rõ, không phải Tần gia, chính là người của Lăng gia.
Nếu như người của Tần gia, Xu Xu đã nhận ra Lục ca rồi.
Nhìn thấy con gái không có vấn đề gì, cô cũng không truy cứu đến cùng, mặc kệ là ba Tần hay là ba Lăng ra mặt, chắc chắn sẽ giúp cô xử lý tốt kể cầm đầu.
Hiện tại quan trọng nhất là một nhà ba người đã đoàn tụ, cô chỉ hy vọng Lăng Mặc Hàn hãy nhanh chóng khôi phục ký ức.
Vừa lúc bác sĩ đến thăm khám, cô không muốn Xu Xu nghe thấy những chuyện này, liền theo bác sĩ ra ngoài nói chuyện, vội vàng hỏi thăm về tình huống của Lăng Mặc Hàn.
Bác sĩ nhẹ giọng đáp: “Tình huống của Lăng tiên sinh hiện tại không thể trị liệu bằng thuốc, phương pháp duy nhất chính là người nhà ở bên cạnh chăm sóc.
Lăng phu nhân, cô nhất định phải có lòng tin, nếu như cô không có lòng tin, hy vọng sẽ càng xa vời.”
Tần San xem ra ngay cả bác sĩ cũng không thể xác định Lăng Mặc Hàn khả năng bao lâu mới có thể hồi phục, trái tim của cô lập tức thất lạc không thôi.
Nhưng nghĩ lại, thời gian hai người hạnh hạ nhau trước kia cũng không có gì vui vẻ, nếu đã quên thì liền quên đi, chỉ cần ba người có thể bình an vui vẻ ở bên nhau, mọi thứ đều có thể bắt đầu lại từ đầu.
Nghĩ vậy, nổi buồn trong lòng cô lập tức tiêu tan, mỉm cười lại đi vào phòng bệnh.
Xu Xu đang cười đùa cùng Lăng Mặc Hàn quên cả trời đất, nhìn thấy Tần San đi vào vội vẫy tay gọi cô: “Mẹ ơi, mau tới đây cùng con và chú chơi trò chơi”
Tần San ôn nhu nhìn về phía hai cha con, mỉm cười bước tới, đem Xu Xu đang bám lấy cổ Lăng Mặc Hàn bế xuống, nghiêm túc nói: “Xu Xu, mẹ phải nói cho con biết một việc, con nghe mẹ nói xong rồi chơi tiếp có được không?”
” – Xu Xu lập tức an tĩnh lại.
“Vâng” –
Tần San đưa tay nắm lấy tay Lăng Mặc Hàn, sau đó đem bàn tay nhỏ nhắn của Xu Xu đặt vào lòng bàn tay của anh, bàn tay cô che ở phía trên, giọng ấm áp nói: “Xu Xu, chú ấy là ba của con, tên là Lăng Mặc Hàn, cho nên con không phải họ Tần, mà là họ Lăng.”
Xu Xu tròn mắt nhìn, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, cũng không quan tâm trước kia vì sao mẹ lại không nói sớm là chú đẹp trai lại là ba của bé con. Nhưng đột nhiên bé con lại có một người ba, trong lòng bé con vẫn là vui vẻ hơn là nghi vấn.
Nghe thấy chú là ba của mình, Xu Xu lập tức cọ vào lòng ngực Lăng Mặc Hàn ôm lấy.
Tần San nhìn xem phản ứng của Lăng Mặc Hàn, khuôn mặt vẫn như cũ không có chút gợn sóng, trong lòng cô không khỏi thở dài.
Nhưng rất nhanh cô giữ vững tinh thần, ôm lấy Xu Xu nói: “Mặc Hàn, anh đã nghe thấy chưa? Xu Xu là con gái của chúng ta, anh nhất định phải nhanh khỏe lại, sau này ba người chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mai, không bao giờ xa cách nữa, chúng ta lại bắt đầu lại từ đầu.”
Thanh âm non nớt của Xu Xu, chân thành vang lên: “Ba ơi.”
Tần San nhìn con gái gọi ba, trong lòng xúc động không thôi, không chú ý đến khóe miệng Lăng Mặc Hàn lộ ra nụ cười như ý.
“Đây chính là em nói, đừng nghĩ đến chuyện đổi ý” – Lăng Mặc Hàn một mặt mưu kế gian xảo đã được như ý. Không có chút nào gọi là mất trí nhớ, cũng không hề có chút ngẩn ngơ.
Tần San kinh ngạc nhìn Lăng Mặc Hàn, lông mày nhíu lại: “Anh vừa nói cái gì?”
Cô còn đang nghĩ rằng Lăng Mặc Hàn vừa nhớ ra cái gì đó.