Thời Gian Cùng Anh Vừa Hay Đúng Lúc
“Không được, trừ phi cô chán sống.” Bác sĩ nhìn cô một cái, sau đó dọn đồ đi ra ngoài.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết mình vừa đi dạo. qua âm phủ một vòng, cho rằng chỉ là phát sốt bình thường, hiện tại mới biết được tình hình có chút nghiêm trọng.
Bác sĩ đi rồi, Lăng Tiêu trở tay khóa cửa lại, hờ hững mở miệng: “Nằm xuống.”
Đầu Thịnh Hoàn Hoàn đầy dấu chấm hỏi, mãi đến khi Lăng Tiêu cầm lấy thuốc mỡ đặt trên bàn thì cô mới mặt đỏ tai hồng mà nói: “Tôi tự làm được.”
“Tôi nói năm xuống” Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc cô một cái, giọng rất cứng rắn: “Đừng để tôi nói lần thứ ba”
Hôm nay Lăng Tiêu không đi ra ngoài, toàn thân Thịnh Hoàn Hoàn đau nhức, tinh thần uể oải, cô gửi tin nhắn cho Lý Hưng Hoài, nói với ông hôm nay không đến đoàn xe được.
Sau khi uống chén cháo trắng, cô lại ngủ mê mang.
Trong lúc đó, thân nhiệt của Thịnh Hoàn Hoàn lại lên tới 39 độ, cũng may sau khi đổ mồ hôi thì đã hạ nhiệt, cuối cùng cũng khôi phục nhiệt độ bình thường.
Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc đến buổi chiều mới dậy, áo ngủ trên người đã được người ta thay. mới.
Bên tai truyền đến tiếng hít thở, cô nghiêng mặt qua liền thấy Lăng Tiêu đang ngủ trưa.
Sao hôm nay hắn không đi làm?
Nhìn quầng thâm dưới mắt hắn, Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày, cô phát sốt hai đêm đều là hắn chăm sóc cô sao, quần áo cũng là hắn thay?
Thịnh Hoàn Hoàn rất giận Lăng Tiêu, hắn luôn tìm đủ mọi cách sỉ nhục, tra tấn cô, mặc kệ cô có chịu được hay không.
Nhưng có một điều cô phải thừa nhận, hiện giờ Thịnh gia được gió êm sóng lặng, sinh hoạt an bình đều là nhờ hắn.
Cho nên rất nhiều lúc, mặc dù bất mãn đến mấy cô cũng phải nhịn xuống, bởi vì cô rất cảm kích người đàn ông này, cũng phải tiếp tục dựa vào hắn.
Đồng thời, cô cũng khát vọng mạnh lên, mỗi lần bị sỉ nhục, dục vọng này lại càng mãnh liệt.
Cô muốn trưởng thành, cho dù có một ngày thật sự bị Lăng Tiêu đuổi đi, cô vẫn có thể một mình đối mặt với khó khăn, bảo vệ người mà mình để ý.
Thịnh Hoàn Hoàn nằm trên giường một lát rồi đi xuống, thân thể đã nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Cô đi ra phòng khách, kéo duõi thân thể căng cứng, Lăng Thiên Vũ nghe thấy tiếng động thì chạy ra từ trong phòng, lôi kéo cô ngồi vào sô pha, hai bàn tay nhỏ đặt lên bả vai để mát xa giúp cô.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy thật hạnh phúc, đứa bé này quá tri kỷ, muốn không yêu thương cậu cũng không được.
Lúc chạng vạng, Lăng Tiêu đi ra ngoài, hắn ăn mặc rất trang trọng, tôn quý phi phàm, anh tuấn khiếp người.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết hắn muốn đi đâu, đi làm gì, hắn không nói, cô cũng không hỏi.
Lăng Tiêu ra cửa không bao lâu thì Thịnh Hoàn Hoàn nhận được điện thoại của Thịnh phu nhân: “Hoàn Hoàn, con đến Đường gia chưa?”
Đường gia?
Không xong, cô quên béng mất việc này.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới nhớ tới hôm nay là sinh nhật của Đường lão thái thái.
Nghe không trả lời, Thịnh phu nhân lại hỏi:
“Không phải con còn chưa ra khỏi cửa đó chứ?”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đứng dậy, chỉ cần 20 phút đã hoàn thành tắm rửa, thay quần áo, trang điểm, cầm túi xách và quà tặng mà Thịnh phu nhân đã chuẩn bị sẵn rồi ra cửa.
Vừa đi ra phòng ngủ liền thấy Lăng Thiên Vũ mặc sơ mi trắng, đeo nơ màu tím, tóc chải chuốt tỉ mỉ, thật sự là một quý ngài nhỏ bảnh trai.
Thịnh Hoàn Hoàn rất bất ngờ, chờ cún con này lớn lên nhất định sẽ là một anh đẹp trai gây tai họa cho chúng sinh, không thua kém Lăng Tiêu hiện giờ bao nhiêu.
Chắc Lăng Thiên Vũ di truyền từ mẹ nhiều một chút, trông cũng không quá giống Lăng Tiêu, có lẽ mẹ cậu cũng là một mỹ nhân.