Bệnh Yêu

Rate this post

Ngồi trước mặt Lê Vương cô không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Từ ngày ra viện tới giờ cô chưa gặp lại cô ấy lần nào, khi được nghe kể rằng trước đây cả hai đã từng khá thân thiết, trong lòng vẫn cứ rối bời không thôi.

Ở trong văn phòng chỉ có tiếng va chạm của những viên bi sắt đang đung đưa từ trái sang phải theo từng nhịp điệu, ánh sáng mặt trời bị tấm rèm cửa cắt ngang thành những đường viền dài lọt hẳn vào bên trong văn phòng.

Sau khi được Lê Vương kể lại những chuyện trong quá khứ, trong đầu cô hình như chẳng có chút nào gọi là nhớ lại được cái gì cả.

“Chị biết việc em nhớ lại không thể nào làm được trong ngày một ngày hai cả, nhưng đã hai lần kể từ đợt trước cho tới bây giờ vẫn vậy, chị cảm thấy hơi buồn một chút.”

Tuyết Nhi gãi đầu, cảm thấy bản thân có lỗi liền cười trừ: “Em xin lỗi, em cũng không mong chuyện sẽ vẫn như thế này.”

“Không sao, chị hiểu mà, đừng tự trách mình như thế.” Lê Vương dựa lưng xuống ghế, cô nhìn Tuyết Nhi một cái, nói vào chủ đề chính.

“Hôm trước em có nói muốn quay trở lại showbiz, em có chắc chắn về điều này không? Quan trọng nhất là trí nhớ của em vẫn còn chưa được hồi phục nữa, việc em quay lại vào thời điểm này chị rất không tán thành.”

Tuyết Nhi chớp mắt liên tục, cô hiểu, hiểu rõ ràng là đằng khác.

Trên mạng tất cả mọi người đều không biết sau cú va chạm đó đã khiến cô bị mất đi trí nhớ, việc quay trở lại vào thời điểm này sẽ rất có nguy cơ bị bại lộ, có thể gây ảnh hưởng khá lớn tới sự nghiệp sau này.

Cô nhìn xuống những viên bi đang di chuyển theo từng nhịp điệu kia, tiếng lách tách vang lên làm cho lòng mình trở nên nặng trĩu hơn.

“Em biết, nhưng việc em nghỉ ngơi quá lâu cũng đã gây ảnh hưởng không nhỏ tới các bên liên quan, nhất là bộ phim hiện tại em đang quay nữa.” Cô hơi trùng xuống, giọng nói có phần nặng nề: “Gần đây xuất hiện tin tức bộ phim có nguy cơ bị huỷ bỏ do để thời gian nghỉ quay kéo dài quá lâu, gây thiệt hại không ít đối với các nhà đầu tư.”

“Hôm qua anh Quân có nói với em rằng sẽ đầu tư vào bộ phim này nếu như phía nhà đầu tư bên kia quyết định rút vốn, anh ấy nói đây là lần hợp tác đầu tiên giữa em và anh ấy, anh ấy không muốn bộ phim bị huỷ bỏ chút nào.”

Lê Vương nghe vậy thì hiểu đại khái được tình hình: “Chỉ vì thế mà em muốn quay lại showbiz?”

Cô gật đầu.

Lê Vương trầm mặc: “Em đã nói chuyện này cho anh ta nghe chưa?”

“Em chưa.” Tuyết Nhi nói: “Em sợ nếu như nói ra thì anh ấy sẽ ngăn cản không cho em quay lại, cũng do em vẫn đang bị thương chưa hồi phục hoàn toàn nữa.” Cô nhìn xuống những ngón tay đang đan vào nhau dần siết chặt lại, thở hắt ra một hơi rồi nói: “Em không muốn anh ấy vì em mà lãng phí tiền bạc như vậy, cả những người liên quan khác nữa, em thấy không đáng một chút nào.”

Lê Vương hơi cúi đầu, suy nghĩ một lát.

“Nếu như em đã kiên quyết như vậy thì chị cũng khó lòng mà ngăn cản được, vì chị biết em là một người vô cùng cứng đầu.” Lê Vương sắp xếp lại giấy tờ trên mặt bàn rồi thuận miệng nói: “Cái này chị phải báo cáo lại với cấp trên trước, em là gà nhà quan trọng của công ty, cho nên mấy lão già đó muốn biết nhất cử nhất động của em lắm.”

“Chị nghĩ cấp trên sẽ đồng ý ngay thôi, dù sao em còn nghỉ thêm ngày nào thì ngày đó bọn họ vẫn còn đứng ngồi không yên.”

Tuyết Nhi nghe vậy liền cảm thấy thoải mái hơn, cả người trở nên nhẹ nhõm, cô tươi cười nói: “Em cảm ơn chị rất nhiều!”

***

Trong phòng tạm giam, Trịnh Ngọc Phương ngồi một góc lo lắng sợ sệt.

Đã có bằng chứng chứng minh cô là người đẩy Tuyết Nhi từ trên tầng hai xuống, camera đã ghi lại được khoảnh khắc đó, cho nên giờ đây cô không thể nào chối tội được nữa.

Cùng lúc đó, một viên cảnh sát đi tới gọi Trịnh Ngọc Phương: “Ra ngoài đi, có người nói muốn được gặp cô.”

Từng bước đi của cô ta vừa chậm chạp vừa run rẩy, đến cửa phòng thăm hỏi mất có một phút thôi mà làm mất thời gian lên tới năm phút lận.

Khi cửa phòng được mở ra, Trịnh Ngọc Phương không khỏi sợ hãi khi người thăm hỏi cô ta lại chính là Trương Minh Quân.

Anh ném cho cô ta một cái nhìn lạnh lùng, biểu cảm lạnh băng ấy vô cùng khó đoán, chẳng ai biết được anh đang suy nghĩ điều gì trong đầu.

Trịnh Ngọc Phương tuy sợ hãi nhưng cô ta vẫn phải nuốt nước bọt, bước từng bước chân đi tới ngồi xuống, đơn giản cô ta bị viên cảnh sát thúc giục kêu đi thật nhanh.

Từ một ngôi sao nổi tiếng đang có những bước tiến tốt đẹp và gặt hái được nhiều thành công, vậy mà giờ đây trở thành một tên tội phạm có tiếng, tiền tài, danh vọng và sự nghiệp của cô ta hiện tại đã sụp đổ hoàn toàn, đã mất hết tất cả rồi.

Có ai thảm hại như cô ta không chứ? Chỉ vì ngu ngốc nghe theo lời của con nhỏ tâm cơ độc ác kia mà liền ra nông nỗi này.

Nghĩ lại quãng thời gian đã qua, Trịnh Ngọc Phương không nhịn được liền nhanh chân đi tới trước mặt anh, cô ta áp tay vào lớp kính rồi khóc lớn:

“Xin anh… xin anh hãy tôi đi! Tôi không cố ý đẩy Tuyết Nhi từ tầng hai xuống! Là Phương Hoa! Cô ta xúi giục tôi! Anh phải tin tôi! Tôi không có ý định giết Tuyết Nhi thật mà!”

Viên cảnh sát thấy vậy lập tức kéo cô lại, bảo cô bình tĩnh đi.

Trương Minh Quân không có biểu hiện nào khác, anh vẫn nhìn người phụ nữ đang gào thét như muốn điên loạn lên kia, thật chẳng ra làm sao cả.

Sau khi bình tĩnh lại Trịnh Ngọc Phương vẫn khóc nấc lên, cô ta cứ lặp đi lặp lại lời mình vừa nói: “Tôi nói thật mà… xin anh hãy tin tôi đi…”

Người phụ nữ đó cúi gầm mặt xuống, cả người run rẩy phát hoảng, đôi tay từ nắm chặt dần trở nên thả lỏng ra. Nỗi uất ức dường như đã được giải toả, người cần nói thì cũng đã nói rồi, thế nhưng liệu đối phương có tin hay không thì lại là chuyện khác.

Dĩ nhiên Trương Minh Quân anh không phải là người không có lý trí, sự thật tâm được thể hiện rõ ra bên ngoài như thế, bỏ qua và cứ khăng khăng cho rằng cô ta là người cố ý làm hại Tuyết Nhi? Đấy không phải là phong cách của anh.

Có bằng chứng chứng cứ xác thực vẫn là tốt nhất, và anh tin vào điều đó hơn là chỉ nói miệng không thôi.

“Được, tôi tin cô.” Trương Minh Quân ngồi dịch ghế vào, anh nói: “Nếu người đó là Phương Hoa thật, vậy thì cô kể hết toàn bộ cho tôi nghe đi, tốt nhất là nên nói thật, đừng có bịa đặt dù chỉ nửa chữ.”

Trịnh Ngọc Phương nghe anh nói vậy thì đôi mắt trở nên sáng rực, giống như niềm hy vọng đã được gieo lên và nảy mầm từ tận sâu bên trong tâm hồn mỏng manh này vậy.

Rất nhanh chóng cô cũng đã kể lại chi tiết những gì mà Phương Hoa đã nói với bản thân ở trên phim trường.

Cô ta nói rằng hãy diễn tuỳ hứng một chút, sau đó đẩy Tuyết Nhi xuống đất thật mạnh, ở đó có lan can chắn sẵn rồi nên không phải lo cô ấy sẽ rơi từ trên tầng hai xuống dưới. Phương Hoa còn nói thêm những câu như: diễn tuỳ hứng như vậy sẽ củng cố và khẳng định địa vị, nâng cao diễn xuất của cô hơn, sẽ được người trong ngành nể nang kính trọng hơn.

Ấy vậy mà Trịnh Ngọc Phương lại đi tin vào những lời nói đó thật.

“Tôi là một con ngu… tôi ngu ngốc mới đi tin con ả đó… hức…”

Lan can lúc đó đã bị tác động cho làm hỏng, quả thực Phương Hoa đã tính toán rất chuẩn, làm sao để mà biến Trịnh Ngọc Phương thành con rối và khiến Tuyết Nhi bị thương dưới tay cô ta, còn bản thân thì làm như vô tội không hề liên quan.

Từng lời cô nói ra, Trương Minh Quân càng lúc càng siết chặt tay hơn, gân xanh nổi hết lên cả mu bàn tay, vừa tức giận nhưng cũng vừa phải kìm nén, dù sao người cần trút giận thì cũng không có ở đây.

Giờ thăm hỏi đã kết thúc, trước khi bị buộc phải rời đi thì Trịnh Ngọc Phương đã gửi anh vài ba câu.

“Tôi không mong anh sẽ giúp tôi thoát khỏi tù tội, dù sao chuyện này tôi là kẻ trực tiếp hại Tuyết Nhi, tôi là người có lỗi với cô ấy. Với cả tôi cũng thật ngu ngốc khi đi tin người phụ nữ đó, cô ta thực quá độc ác.” Trịnh Ngọc Phương nở ra một nụ cười, nụ cười ấy thật đau khổ.

“Tôi muốn xin lỗi cô ấy, anh hãy chuyển lời tới cô ấy giúp tôi, giờ đây tôi hối hận rồi, mà giờ mới hối hận thì cũng đã quá muộn.” Sau đó anh lại nghe thấy cô kiên định: “Tôi sẽ tìm bằng mọi cách để có thể tống Phương Hoa vào tù cùng với tôi, miễn là anh giúp tôi, tôi…”

“Được rồi, tôi sẽ giúp cô, nhưng tôi cần thu thập bằng chứng chứng minh Phương Hoa có nhúng tay vào.” Trương Minh Quân ngắt lời, anh còn nói thêm: “Chúng ta sẽ nói chuyện sau, còn giờ tôi đi trước đây.”

Sau khi rời khỏi sở cảnh sát, anh đứng bên ngoài, trong đầu không khỏi suy nghĩ phức tạp.

Nếu như tất cả những gì mà Trịnh Ngọc Phương nói đều là sự thật, thì Phương Hoa…

Cho dù trước đây đã có tình cảm với nhau như thế nào, thì người phụ nữ đó đã làm hại, đã làm chuyện có lỗi với vợ của anh rồi.

Anh nắm chặt tay, chắc chắn sẽ không nể nang tình cũ mà nương tay gì nữa.

Người phụ nữ đó… đã không còn là người mà anh biết nữa rồi.

Quá tâm cơ, nham hiểm và độc ác.