Bó Tay Chịu Trói
Hi Hoa bước ra khỏi căn nhà của bố mẹ mình cũng là lúc trời bắt đầu đổ mưa. Hắn chỉ muốn tạo chút chông gai cho cô sau đó là sẽ tạo cho cô một bất ngờ nho nhỏ. Vậy mà, hắn lại không rằng cô sẽ chạy đến nhà bố mẹ hắn mà khóc lóc, có lẽ hắn đã hơi quá đáng thật rồi. (2)
Người quản gia cầm ô ra che cho Hi Hoa, từ đây ra đến cổng cũng phải mất ít nhất là mười phút nên là Hi Hoa cũng nguyện để cho quản gia che cho mình trong cái tiết trời mưa lớn vào thời điểm đầu tháng Tám này. Quản gia ngỏ lời với hắn.
-Cậu chủ, cô chủ sẽ ở lại đây sao?
-Phải! Tôi cũng không thể làm trái lời bố mẹ được. Dù sao cũng là do trò đùa của tôi đã khiến cô ấy tổn thương nên tôi cũng không giám đôi co với bố mẹ.
Quản gia đã hiểu lý do tại sao cô chủ lại chạy đến tận đây, ông cũng không muốn nói gì thêm nữa. Hai người cứ như vậy, một tớ một chủ đi bên cạnh nhau dưới trời mưa tầm tã không có dấu hiệu ngớt. Ra đến xe, Hi Hoa liền quay lại nhìn ông quản gia.
-Nhờ ông, hãy chăm sóc cô ấy thay tôi! Tôi sẽ đưa cô ấy về sớm thôi.
Nói rồi hắn vào xe, khởi động xe và rời đi, hắn không thèm ngoái lại dù chỉ một chút. Trời cũng mưa to hơi lúc nãy rất nhiều khiến tầm nhìn của hắn giảm xuống rất đáng kể, lại thêm đường trơn trượt trong những ngày mưa nữa.
Những ánh đèn pha của làn xe ô tô bên cạnh liên tục rọi vào trong xe khiến mắt hắn vô cùng nhức nhối, lại thêm tiếng đài phát thanh nữa lại khiến hắn càng dễ mất tập trung “Cảnh báo!!! Trời mưa lớn trên diện rộng. Người dân chú ý an toàn khi tham gia giao thông, đường trơn trượt rất dễ sảy ra tai nạn… rè, rè… . Hi Hoa tắt đài, chuyển sang gọi điện cho Cảnh Nghi, đầu bên kia bắt máy.
-Tìm hiểu cho tôi về thân phận của Tô Lạc Vân. Nhanh nhất có thể.
Đầu bên kia nhận lệnh, lập tức điều tra, đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Cô Tô là…
Cái gì mềm mại vậy? Đây là đâu? Tô Lạc Vân mở banh mắt nhìn xung quanh, cô đang ngủ trên một chiếc giường lớn, nơi này rất quen, hình như đây là nhà bố mẹ của Hi Hoa thì phải. Đúng vậy!
Cửa phòng của Lạc Vân chợt bật mở, bố mẹ chồng của Lạc Vân bước vào với cái bánh sinh nhật trên tay, đi sau là những người hầu gái đang bắn pháo giấy phía sau lưng họ.
-Chúc mừng sinh nhật con nha Tô Lạc Vân!
-Con cảm ơn ạ!
-Nào nào mau ước đi!
Hai tay Lạc Vân chắp lại với nhau, khi đã ước xong thì cô liền thổi cho nến tắt. Vừa hay, người quản gia chạy nhanh vào, ghé sát vào tai ông Châu thì thầm gì đó. Ông Châu vẻ mặt không thể suy sụp hơn, ông lập tức chạy ra khỏi phòng. Bà Châu thấy vậy thì chỉ bình tĩnh đặt bánh ga-tô trước mặt con dâu.
-Con ăn hết bánh kem rồi xuống nhà ăn sáng nha. Chắc là bố có công việc gì đó nên mới vội vàng như vậy thôi.
Bà Châu trấn an cô, rồi bà cũng biến mất sau cánh cửa, những người hầu cũng vì thế mà rút theo bà Châu để Lạc Vân một mình trong căn phòng rộng thênh thang cùng cái bánh ga-tô. Cô không ăn mà bê xuống phòng ăn để ăn bữa sáng trước, ông bà Châu đã đi đâu đó từ lúc nãy rồi nên cũng chỉ còn một mình Lạc Vân ngồi ở bàn ăn. Người hầu bắt đầu dọn bàn ăn lên cho Lạc Vân.
-Chị ơi!
-Có chuyện gì sao thưa cô chủ?
-Chị ăn bánh cùng em nha!
-Xin lỗi cô chủ, tôi không thể ạ!
Mặt Lạc Vân buồn đi thấy rõ, người hầu cũng thấy hơi tội lỗi nên đã cắt 1/10 chiếc bánh ra, đặt vào một chiếc đĩa sứ, cắt ra một miếng bánh nhỏ trong đĩa rồi đưa lên miệng. Mặt Lạc Vân lập tức vui vẻ trở lại khiến người hầu thở phào nhẹ nhõm.
Hai tay Lạc Vân cầm dao và dĩa, cắt những miếng cá ngon lành đưa lên miệng. Linh cảm lúc nãy đã cho cô biết có chuyện gì đó bất thường sảy ra, ngay lúc đó người hầu đi qua cũng đang xì xào bàn tán.
Người hầu bên trái: “Này! Cô biết chuyện gì chưa!”
Người hầu bên phải: “Biết cái gì cơ?”
Người hầu bên trái: “Cậu chủ bị tai nạn rồi, nãy tôi vừa nghe ông quản gia nói vậy. Cậu ấy đang nằm ở bệnh viện XX thì phải.” (T
Người hầu bên phải: “Ôi trời! Thật tội nghiệp cậu ấy!”
Người hầu bên trái: “Mà đừng có nói chuyện này cho cô chủ đấy! Không thì cô ấy sẽ lo lắng không thôi.” (1)
Người hầu bên trái chưa nói hết câu thì đã bị Lạc Vân đứng dậy dọa cho họ sợ co rúm vào.
-Em ăn xong rồi! Phiền các chị dọn giúp em nha!
Nói rồi cô chạy một mạch ra ga-ra. Trên bàn ăn, con cá vẫn còn rất nhiều, hầu như chưa đụng gì đến, đến cái bánh ga-tô cũng chỉ bị cắt đi một phần nhỏ. Hai người hầu nhìn nhau, họ biết họ đã lỡ để cô chủ nghe thấy mất rồi, họ lập tức gọi cho ông quản gia để cản Lạc Vân lại.
Biết ngay mà! Linh cảm của Tô Lạc Vân đã bao giờ là sai đâu cơ chứ. Cô khởi động xe, phóng ra khỏi ga-ra nhưng đến gần cổng, cánh cổng sắp đóng lại rồi. Lạc Vân biết mấy người hầu kia đã báo cho quản gia để ông ấy cản cô lại. Nhưng Lạc Vân cũng đâu có biết sợ, máu liều của cô vốn nhiều hơn máu não, cô vòng xe lại ga-ra. Quản gia nhìn thấy thế thì thở phào một hơi, nhưng ông đâu có biết Lạc Vân chọn hàng rào để đâm, bởi vì cái cổng quá cứng nên cô đã chọn thứ dễ đậm hơn.
Cứ thế, Lạc Vân đâm thủng hàng rào khiến quản gia há hốc miệng, ông nhanh chóng điều bảo vệ đến để vây kín đầu xe của Lạc Vân. Dù xe của Lạc Vân đã bị móp “một chút” ở phần đầu nhưng xe của cô thuộc dạng thể thao nên rất nhanh đã thoát khỏi vòng vây. Lúc này ông quản gia chỉ đành gọi điện thông báo cho ông bà Châu rằng Tô Lạc Vân đã vượt rào để đến bệnh viện.