Cha Tới Rồi Mẹ Chạy Mau
Giản Du vẫn chưa quên đây là ký túc xá, ngoài bọn họ ra, vẫn còn một người nữa nằm trong ký túc.
Giường bên cạnh có động tĩnh, cậu lập tức căng thẳng, cơ thể cứng ngắc không dám động đậy.
Lục Thời Niên cũng không cử động.
Hai người trốn trong một cái ổ chăn, vẫn giữ nguyên một tư thế ảo diệu như vậy, trái tim Giản Du như muốn nhảy thẳng lên cổ, mặt cậu nóng đến mức gần như có thể chiên trứng trên đó.
Đới Lượng Lượng ngáp dài một cái xuống giường, đi giày vào.
Lục Thời Niên gãi gãi vào lòng bàn tay cậu, bị cậu véo lại một cái. Chỉ có điều trong người cậu hiện giờ chẳng có tí sức lực nào, véo chẳng đau tí nào.
Đới Lượng Lượng kéo cửa ban công đi ra ngoài, Giản Du nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh đóng lại thì lập tức lật chăn, kéo quần lên rồi mạnh chân đạp Lục Thời Niên một cái, nhỏ giọng mắng hắn: “Lăn ra đây mau!”
Lục Thời Niên nằm chung gối đầu với cậu, Giản Du không phản ứng, cũng không muốn nói chuyện, để mặc hắn ôm mình.
“Bé cưng, anh xin lỗi.” thấp giọng nói xin lỗi bên tai cậu.
Giản Du cực kỳ muốn hỏi hắn xin lỗi vì cái gì, nhưng nghĩ tới nghĩ lui rồi vẫn quyết định không hỏi ra miệng, dứt khoát xoay qua hướng khác nhắm mắt lại.
Không phải cậu không muốn hỏi nhiều chuyện, cũng chẳng phải cậu không biết nên bắt đầu từ chỗ nào, mà chính bởi vì biết rất rõ nên cậu mới không dám hỏi, sợ rằng sẽ nhận được đáp án mình không muốn nghe.
Thế nhưng người nào kia lại rất tự giác, xin lỗi cũng rất có thành ý, tuyệt nhiên không chỉ lặp đi lặp lại một câu “anh xin lỗi” như mọi tên thẳng nam đần độn ngoài kia: “Anh vốn tưởng là cái thí nghiệm mà em nói là muốn giúp, là muốn nằm lên bàn giải phẫu cho họ mổ.”
“?”
Giản Du chợt trợn trừng mắt, quay đầu nhìn hắn: “Anh nói cái gì?”
Lục Thời Niên rất thành thật: “Trước khi em kể cho anh, anh có đi hỏi Thời Du, nó rất chắc kèo là thí nghiệm của Tạ Do Lạc toàn là cắt mổ, anh chủ quan nên hiểu nhầm.”
Bản thân hắn cũng thấy mình quả thật não tàn, hơi tí lại nghĩ nhiều xong tưởng tượng các kiểu. Nếu như hắn bình tĩnh một chút, kiên nhẫn hỏi han lại một chút thì cũng không đến mức khiến cậu giận đến mức này.
Nhưng mà cũng chẳng còn cách nào khác, Giản Du dính đến loại chuyện như này, ý chí bảo vệ cứ theo bản năng mà nghĩ tới tình huống xấu nhất, trong lòng hỗn loạn không thể nào luận ra được một lời giải thích xác đáng.
Giản Du ngạc nhiên.
Cậu nghĩ tới rất nhiều lý do, hoặc là Lục Thời Niên quá mức chiếm hữu cậu, hoặc hắn quá mức tự tin nên mới khinh thường chuyện này.
Chưa từng nghĩ tới cái nguyên nhân này.
“Mấy lời đó em cứ coi như anh sủa bậy đi.”
Lục Thời Niên: “Anh chỉ mong rằng em không phiền lòng, mỗi ngày đều vui vẻ, chỉ cần em được bình an, em muốn làm gì anh cũng sẽ ủng hộ em.”
“Hôm nay là anh mất não, bé Du, đừng giận anh có được không?”
Tảng đá treo lơ lửng trong lòng suốt một ngày bất chợt rơi xuống, Giản Du giơ tay che kín mắt mình.
Hắn đã nói như vậy, sao cậu có thể không hiểu được tâm tình của hắn, nếu không có nguyên nhân thì hắn sao có thể nói ra những lời này.
Cổ họng nghẹn muốn chết, cậu không muốn nói một lời qua loa nên im lặng một hồi lâu, rồi mới mở miệng mắng hắn: “Ra đây là lý do nửa đêm anh chạy tới đây giở trò lưu manh hả?”
“Cũng không hẳn.”
Lục Thời Niên vùi mặt vào bả vai cậu: “Chủ yếu là anh sợ em muốn chia tay.”
“Giờ em phải chịu trách nhiệm với anh, bé Du à, em không thể làm tra nam kéo quần lên là trở mặt được.”
Giản Du: “….”
Cậu thực sự cạn lời: “Anh còn dám vô liêm sỉ nữa hả?”
Lục Thời Niên: “Không dám.”
Giản Du: “Đúng là đồ chó.”
“Lãnh đạo nói rất đúng.” Lục Thời Niên cười cười: “Vậy Du Du tha thứ cho anh chứ?”
Giản Du tĩnh lặng một lúc rồi mới nhỏ giọng nói: “Đừng có nghĩ vớ vẩn xong buồn lo vô cớ, em không có nghĩ tới chuyện chia tay anh.”
Ở giây phút phẫn nộ nhất cậu cũng chỉ nghĩ cùng lắm là đấm một cái vào mặt hắn, chứ còn chuyện chia tay thì nếu không phải tự Lục Thời Niên nói ra thì cậu căn bản không hề nghĩ tới.
Lục Thời Niên sửng sốt ngẩng đầu lên, trong bóng tối ánh mắt hắn vẽ ra hình bóng cậu.
Nhà vệ sinh vang lên tiếng xả nước, sau đó là tiếng chân bước lộp cộp, Đới Lượng Lượng đã quay lại.
Tai Giản Du lập tức dựng thẳng.
Cậu đang tính bịt miệng để Lục Thời Niên không lên tiếng, nhưng lại bị ôm siết chặt trong lòng, nói: “Bé Du, hay là em băm anh ra làm trăm mảnh cho hả giận đi.”
Bị hắn chọc giận đến vậy mà chưa từng nghĩ tới chuyện chia tay.
Sao Du Du của hắn lại tốt đến vậy chứ.
(Truyện được đăng tải trên wattpad @caphecot_giua)
Sáng sớm hôm sau, Đới Lượng Lượng thò đầu qua màn giường thì chợt thấy trong ký túc xá có thêm một bạn học Lục, đầu óc choáng váng.
“Không phải chứ, người anh em, ông ở đâu lòi ra vậy?”
Lục Thời Niên chỉ chỉ ổ chăn của Giản Du.
Đới Lượng Lượng khiếp sợ: “Giản Du!! Cậu giấu cánh cửa thần kỳ ở trên giường hả???”
“Sao anh lại tin mấy câu vớ vẩn của tên này vậy?”
Giản Du bước vào từ ban công, điện thoại đặt trên bàn bỗng sáng lên, là tin nhắn mới.
Giản Du cúi xuống nhìn—
“Cái ** mẹ!!!”
Cậu trợn trừng mắt nhìn Lục Thời Niên: “Đây là cái đéo gì vậy hả?!!!”
Sao lại có thông báo hồ sơ đăng ký sang tên bất động sản nộp ngày hôm qua đang chờ xử lý?!
Mà lại còn là nhắn vào điện thoại của cậu?!
Lục Thời Niên cười tủm tỉm: “Anh làm đó.”
“Đương nhiên em biết, làm gì còn thằng đần nào làm ra chuyện ngu ngốc như này được nữa?” Giản Du quát hắn: “Anh có nhiều nhà quá nên giờ mang đi give away hả?”
Đới Lượng Lượng: “?????”
Đới Lượng Lượng: “? Gì vậy trời? Ai nhiều nhà cơ? Ai give away cơ? Sao không tặng tui một cái?!”
“Không phải give away, chỉ là cho em một cái thôi.” Lục Thời Niên cười: “Bé Du, sau này anh đành phải xin em cho ở nhờ rồi.”
Giản Du: “Anh là cái đồ—”
Lục Thời Niên: “Lần sau anh chọc em giận, em đừng bỏ đi nữa, kêu anh cút là được.”
Giản Du nghẹn lời.
Cậu hoảng hốt đứng đó, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Đới Lượng Lượng mặc quần đùi lết xuống giường, đứng bên cạnh bọn họ hết nhìn trái lại nhìn phải, cảm thấy thế giới quan của mình vừa gặp đả kích.
“Cái lùm má, tình anh em thời nay đã phát triển tới mức này rồi sao?”
“Cãi nhau một trận xong là tặng nhà?! Hai người nghiêm túc hả? Phổ cập kiến thức cho tui một xíu được hông?”
Lục Thời Niên không trả lời mà hỏi ngược lại anh ta: “Người anh em, có hứng thú làm nhân chứng sao?”
Đới Lượng Lượng: “Hở? Chứng kiến gì cơ?”
Giản Du cũng đần ra, bị kéo tới ngồi xuống ghế, bản thân Lục Thời Niên thì dựa lưng vào cạnh bàn, không biết móc ở đâu ra một tờ giấy, nghiêm túc nói: “Bản kiểm điểm của bạn học Lục.”
Đầu Giản Du toàn dấu hỏi chấm.
Đới Lượng Lượng bừng tỉnh đại ngộ: “Bản kiểm điểm tối qua ông bảo là cái này à?”
“Đúng vậy.” Lục Thời Niên vẫy vẫy tờ kiểm điểm: “Em chuẩn bị xong chưa?”
Giản Du: “….”
Lục Thời Niên: “Anh bắt đầu nhé.”
Hắn hắng giọng, câu từ rõ ràng nói: “Buổi chiều hôm qua, bởi vì anh phạm lỗi nên đã làm bạn học Giản Du không vui, vì vậy anh, Lục Thời Niên, tại đây xin dâng mười hai vạn phần thành ý xin lỗi bạn học Giản Du, thật lòng xin lỗi em.”
Biểu cảm của Đới Lượng Lượng vô cùng phức tạp.
Giản Du thì đơn giản hơn, trên mặt chỉ có đúng ba chữ: Dở hơi à.
Lục Thời Niên: “Anh đã nhận thức sâu sắc được lỗi lầm của mình, anh suy nghĩ nông cạn, xin bảo đảm sẽ tiếp thu giáo huấn, sẽ không tái phạm. Nếu như có lần sau, xin tự nguyện nộp lên ba tháng tiền tiêu vặt, cũng xin bị đánh bị mắng, không một lời oán thán.”
“Từ hôm nay trở đi, anh nhất định sẽ biết thân biết phận, nắm rõ vị trí của mình, làm Thiên Lôi cho bạn học Giản Du sai đâu đánh đó, em ấy bảo tôi đi hướng đông, tôi tuyệt đối không đi hướng tây.”
“Xét thấy hành vi của bản thân ngày hôm qua rất nghiêm trọng, cho nên ở đây anh xin cam kết, nếu sau này lại chọc giận bạn học Giản Du thì bất luận tình tiết nặng nhẹ thế nào, đều sẽ phải nghiêm túc xử lý.”
“Phương thức xử lý bao gồm nhưng không giới hạn ở việc cấm về phòng ngủ, cấm tới gần Giản Du trong vòng ba thước, không thể nắm tay, không thể ôm, không thể…”
“Thêm một cái đi.” Giản Du nghe tới đó, mặt vô cảm mở miệng: “Ôm Dữu Dữu cũng không được.”
“Được.” Lục Thời Niên vui vẻ rút một cái bút từ ống đựng bút, viết thêm tên Dữu Dữu vào.
“Cấm ở gần bạn học Giản Du và bạn nhỏ Giản Dữu Dữu trong phạm vi ba thước, không thể nắm tay, không thể ôm, không thể ôm, không thể hít bụng, nếu có vi phạm thì tự giác dọn ra khỏi nhà, tự tìm chỗ ở, không được bạn học Giản Du cho phép thì không được dọn về.”
“Bản kiểm điểm có giá trị lâu dài, quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay bạn học Giản Du, nếu như có yêu cầu gì khác thì có thể thoải mái bổ sung.”
“Người làm kiểm điểm, bạn học Lục Thời Niên, nhân chứng,”
Hắn nhìn sang Đới Lượng Lượng giới thiệu đàng hoàng: “Bạn học Đới Lượng Lượng.”
Lục Thời Niên đọc xong, thái độ nghiêm túc đặt bản kiểm điểm vào tay Giản Du.
Đới Lượng Lượng nghe mà choáng váng: “Cái, cái quái gì vậy trời?”
Anh ta gãi gãi mông, cái cảm giác sai sai này là sao?
Lục Thời Niên: “Có gì không ổn?”
Đới Lượng Lượng: “Chỗ nào cũng không ổn.”
“Kệ đi, không quan trọng.” Lục Thời Niên cắt ngang lời anh ta: “Ông cứ làm tốt nghĩa vụ của nhân chứng là được.”
Đới Lượng Lượng: “….”
Giản Du gấp gọn bản kiểm điểm vào trong túi, đứng lên: “Đi thôi.”
Lục Thời Niên: “Về nhà à?”
“Giờ này còn chưa được ăn sáng, anh nghĩ em không đói hả?” Giản Du trừng mắt nhìn hắn một cái, nắm lấy tay hắn kéo ra cửa: “Ăn xong rồi về.”
Mặt Lục Thời Niên giãn ra: “Được, đều theo ý em.”
Trước khi đi hắn còn không quên quay đầu lại vẫy vẫy tay với Đới Lượng Lượng: “Đi nhé Đới Lượng Lượng, gặp lại sau nhé.”
“….”
Đới Lượng Lượng ngơ ngác nhìn theo bóng họ rời đi, cửa phòng đóng lại, chỉ còn lại mình anh ta cau mày đứng tại chỗ thật lâu, xong đột nhiên đầu óc chợt bừng sáng một tia giác ngộ-
— đối tượng của tôi
— tính tình nóng nảy thích mắng tôi
— lớn lên rất đẹp
— có thể ngủ chung chăn gối
— cãi nhau xong vội vàng đi dỗ, tặng nhà tặng xe
— không thể nắm tay, không thể hôn, không thể ôm
** má!
Sao bây giờ anh ta mới nhận ra?!!
(Truyện được đăng tải trên wattpad @caphecot_giua)
Giản Du đã nhắn tin xác nhận cho Tạ Do Lạc, ngay buổi sáng hôm sau cậu cùng Lục Thời Niên đi tới phòng thí nghiệm.
Đây không phải phòng thí nghiệm của trường, mà là phòng thí nghiệm của Viện nghiên cứu khoa học bên ngoài trường, có đầy đủ mọi trang thiết bị, phòng thí nghiệm cấp cho sinh viên trong trường không thể nào so được với nơi này.
Tạ Do Lạc đã đứng chờ ở cửa từ sáng sớm.
Giản Du vừa mới bước vào cổng, từ xa xa đã nhìn thấy một bóng người mặc áo blouse trắng bước nhanh về hướng này.
“Thực sự cảm ơn các cậu đã đồng ý hợp tác trợ giúp chúng tôi nghiên cứu,” Tạ Do Lạc dẫn đường cho bọn họ tới phòng thí nghiệm: “Để tôi giải thích ngắn gọn về thí nghiệm một chút trước.”
“Thí nghiệm của chúng tôi đại khái là được chia thành hai khía cạnh, đo lường kiểm tra bằng dụng cụ và quan sát thực nghiệm.”
Trước khi Giản Du tới bọn họ đã thực hiện rất nhiều lần, có nhiều kinh nghiệm và kỹ thuật, các bước rõ ràng, tốc độ và hiệu quả rất cao.
Tạ Do Lạc nói rằng phần kiểm tra dụng cụ là một cuộc kiểm tra toàn thân do phòng thí nghiệm thực hiện riêng cho họ, tuy rằng sử dụng các dụng cụ khác biệt nhưng các bước thì cũng tương tự như khi kiểm tra thể chất trong bệnh viện.
Ngoại trừ phải lấy hơi nhiều máu.
Sau đó chính là tiến hành ghi chép một ít số liệu, phục vụ cho việc so sánh xem chế độ ăn thường ngày có sự khác biệt với người có gien phản tổ lặn hay không.
Riêng việc kiểm tra sức khỏe đã tiêu tốn hết cả ngày.
Điều khiến Giản Du ngạc nhiên nhất chính là phải làm bài kiểm tra IQ.
“À, lúc trước tôi quên nói.”
Tạ Do Lạc ôm mấy tập tài liệu, đẩy đẩy gọng kính: “Với những số liệu thống kê lúc trước, chúng tôi phát hiện mức IQ tổng quát của người phản tổ cao hơn nhiều so với người bình thường.”
“Điều này rất quan trọng đối với chúng tôi, bởi vì nếu dữ liệu thử nghiệm cuối cùng được phê duyệt, thì với điểm đặc biệt này, chúng ta sẽ càng có thêm nhiều quyền lợi và lợi ích hợp pháp hơn.”
Xã hội này chưa từng ghét việc có nhiều nhân tài có chỉ số thông minh cao, nếu như đến cuối cùng bọn họ thành công, thì rất có thể sẽ có các điều luật liên quan thiên về việc bảo vệ họ, thậm chí còn đưa ra các chính sách đặc biệt có lợi cho họ.
Lục Thời Niên nhíu mày, chẳng trách bé con của hắn thông minh như vậy, hóa ra là vì sinh ra đã có gen ưu việt.
Giản Du chấp nhận lý do này, lại tốn thêm một giờ đồng hồ trong phòng thí nghiệm kiểm tra IQ.
Tới cuối cùng mới nội dung quan trọng nhất của phần này—
Quan sát và ghi chép các đặc điểm di truyền trội của cậu.
Người hỗ trợ ghi chép là một cô gái nhỏ, ngay khi hai tai thỏ của Giản Du lộ ra, cô có chút không chịu nổi, ôm tim: “Trời đất ơi đáng yêu quá chừng!”
Cíu với, là thỏ tai cụp đó!
Muốn sờ sờ!
Ngoại trừ Lục Thời Niên, đây có thể tính là lần đầu tiên Giản Du quang minh chính đại để lộ tai thỏ trước mặt người khác, cả người cứ không được tự nhiên. Đối diện với ánh mắt đánh giá của người khác, cậu còn hơi muốn chạy tới trốn sau lưng Lục Thời Niên.
Hai bên vai bị đè nhẹ, dường như nhìn ra được cậu đang căng thẳng, Lục Thời Niên đứng ở sau lưng cậu, hai bàn tay đặt lên vai cậu như mang theo sức mạnh trấn an.
Biết hắn ở đây, Giản Du bình tĩnh hơn một chút.
“Chỉ có tai thôi đúng không ạ?” Cô bé hỏi: “Không có đuôi, không có móng vuốt gì đó ạ?”
Bảo đuôi thì Giản Du còn hiểu, nhưng mà: “Móng vuốt?”
Cô bé: “Đúng ạ, gen phản tổ không ai giống ai, tình huống mỗi người mỗi khác. Như em thì chỉ có thêm móng vuốt nè, hay như Tiểu Tấn ở nhóm bên cạnh có tai và đuôi, hay như anh Tạ chẳng hạn, tuy không có tai không có vuốt nhưng mà ảnh có vẩy cá, lúc chạm vào nước thì có thêm một cái đuôi nữa.”
Có vẩy cá có đuôi?
Cái đuôi này không giống như trong tưởng tượng của Giản Du.
Lục Thời Niên rất tò mò: “Cá gì cơ?”
Cô bé vô thức muốn trả lời, nhưng kịp phản ứng lại, lập tức che miệng lắc đầu: “Không được, không thể tùy tiện nói.”
“Được rồi.” Lục Thời Niên thay đổi cách hỏi: “Thế là chủng loài gì, có thể ăn không?”
Cô bé: “?”
Lục Thời Niên: “Vậy có ước nguyện được không?”
Cô bé: “???”