Chàng Rể Quyền Thế (Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)
Khi nàng trở về với Minh giới, về với âm ti, cả Nguyệt Ca và Phụng Chiêu đều đến. Phụng Chiêu khẽ xoa đầu nàng, gửi gắm đôi lời cuối cùng:
“Ta tin muội. Thượng lộ bình an.”
Lời hắn ngắn gọn nhưng đã đủ để khiến giây phút này trở nên thiêng liêng dường nào. Phụng Chiêu có lo cho
Oanh Thời không? Có chứ, tất nhiên rồi, sự lo lắng rầu rĩ có thể được y khéo léo giấu đi nhưng chất giọng đầm ấm man mác buồn kia, đôi mắt đang khẽ khàng lay động theo mạch suy tư khắc khoải không nguôi thì nào có cất đi được.
Đó là cô bé mà y cùng đệ đệ mình dạy bảo, nhìn nó lớn khôn và trưởng thành, nhìn nó ngày một trở nên thiện lương hơn, sống một đời ngắn ngủi nhưng cũng hiển hách, đáng quý hơn bất kì ai. Phụng Chiêu luôn tự thấy mình kém cỏi hơn Thời rất nhiều. Y không thể có tấm lòng vị tha đến cao cả như nàng, không có sự cam đảm đến liều lĩnh bất chấp mạng sống như nàng, cũng biết rằng bản thân sẽ chẳng bao giờ có thể một mình chịu đựng tất thảy như cách Oanh Thời đã luôn che giấu.
Vì y đã bắt nàng phải chọn lựa để cứu lấy đệ đệ y, bắt nàng phải mạo hiểm lần nữa bước qua luân hồi, lại gửi gắm nàng cho hy vọng mỏng manh mơ hồ mà chính y cũng chẳng thể khẳng định với nàng. O
Gặp nhau chưa thỏa bao mong nhớ giờ đã phải chia xa, nhìn lứa đôi đang quyến luyến bịn rịn, chính Phụng Chiêu cũng thấy bứt rứt khôn cùng
Quỷ sai cùng chín vị Diêm Vương khác đều trố mắt nhìn cảnh tượng “huy hoàng” phía bên kia hoàng tuyền.
Người thì đứng đầu lục giới Đế Tôn đại nhân, người thì đứng đầu Thập điện Diêm Vương Minh Đế thần tôn đang cùng tiền đưa một tiểu tiên nữ đến hồn phách còn chẳng đủ.
Được thêm mấy giây sau, thì cả lũ được phen hú hồn, ba hồn bảy vía lìa khỏi xác. Minh Đế đại nhân nổi tiếng khó gần khó tính của họ, đang dịu dàng đặt lên trán nữ tử ấy một nụ hồn yêu chiều.
Đôi mắt hắn cất chứa những cảm xúc hỗn độn. Nguyệt dặn lòng mình lắng xuống, hắn muốn khi rời đi, Oanh Thời có thể vững bước, yên tâm về nàng, yên tâm về hắn. Giá mà hắn có thể làm nhiều hơn cho nàng là một nụ hôn luyến lưu lúc này.
Oanh Thời sờ lên nụ hôn ấy, thấy trán mình ấm nóng.
“Là Hộ Tiên.”-Phụng Chiêu nói.
Hộ Tiên là bảo khí của thần do Nguyệt Ca luyện thành. Dùng để bảo vệ mệnh cách của Oanh Thời tránh việc khi hắn không có mặt ở đẩy, nàng sẽ gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, khi ấy Hộ Tiên sẽ thay hắn bảo bọc nàng, cũng giúp hắn dễ dàng tìm thấy nàng hơn. Ở nhân gian mà gặp chuyện chẳng lành, hắn cũng sẽ biết mà tới bảo vệ cho nàng.
Nguyệt thấy rầu rĩ vì hắn chỉ có thể làm được đến thế cho người mình yêu.
Oanh Thời cười với hắn, nàng cầm bát canh Mạnh Bà trên tay, chưa từng nghĩ sẽ có lúc phải uống thứ canh mặn chát này.
“Ta đi lát rồi về.”-Nàng lạc quan nói với hắn rồi nốc cạn bát canh.
Vị mặn chát lan ra khoang miệng nàng, thấm vào cổ họng. Đôi mắt nàng mờ đi, trở nên vô hồn, mọi kí ức dường như đã tan biến, từng khoảnh khắc vỡ vụn trong thần trí nàng. Nhìn đôi mắt không còn chút tình cảm nào mà
Nguyệt thoáng giật mình. Hắn đã quá quen với một Thời luôn dành trọn quan tâm và tình cảm cho hắn.
Oanh Thời bước đi, tiến đến vòng xoáy hoàng tuyền. Mở ra một con đường đầy gian truân phía trước.
Phụng Chiêu định khoác vai Nguyệt Ca thì chợt mất thăng bằng suýt ngã. Nguyệt đã rời đi từ lúc nào.
“Mấy cái đứa này!” – Phụng Chiêu lầm bầm, suýt xoa.
ở Thiên giới.
“Thần tôn! Thần tôn đại nhân! Tiểu tiên biết tội. Là tiểu tiên ngu dốt, xin đại nhân độ lượng bỏ qua cho!”
Tiếng Ti Mệnh gào rú lên trong Điện Thiên Tinh khiến ai nấy cũng tò mò ngó ra xem. Cảnh tượng hồm nay đúng là nên được chiêm ngưỡng một lần khi còn sống.
Ti Mệnh là một kẻ khá hồng hách, có mấy vị tiên tử xuất thân từ phầm nhân không ít lần bị ông ta làm bẽ mặt với lí do trước kia mệnh cách của họ là do ông ta viết. Hôm nọ ông ta đụng người không nên đụng, chịu cảnh bị dẫn mặt ngày hôm nay đáng lắm!
Bách Lý Nguyệt Ca ngồi chễm chệ trên chiếc tọa mà Ti Mệnh hay ngồi, hắn bắt chéo chân, ngạo nghễ, ngang ngược nhìn dáng vẻ rúm ró quỳ mọt dưới kia. Đôi mắt hắn sắc lạnh, sáng hơn cả Dạ Minh châu, ánh lên tia lửa chết người khiến không ai dám ngước đầu lên đối chất với hắn.
Sát khí! Đích thị là sát khí. Giờ Phụng Chiêu có ở đây thì cũng chẳng cứu nổi hắn ta.
Vừa nghĩ đến y, Phụng Chiêu bước vào. Ti Mệnh lê chân đến gần y, nài nỉ: “Đế tôn đại nhân! Đế tôn đại nhân!”
Nào ngờ Phụng Chiêu chỉ đến đưa cho Nguyệt Ca một cái lư. Hoàn toàn ngó lơ kẻ tội nghiệp ấy.
“Định Tiên?” -Nguyệt Ca nghi hoặc nhìn thứ pháp bảo ấy.
“Ừ, tiểu Thiên Đế mới đưa ta, vạn năm rồi, oán khí trong đây cũng đã được thanh tẩy hết, ta đến giao đệ tùy ý sử dụng.”
Nói rồi Phụng Chiêu đưa Định Tiên cho Nguyệt rồi dứt áo rời đi luôn.
Bồng Ti Mệnh ôm chặt lấy chân hắn.
“Đế tôn đại nhân….”
Phụng Chiêu híp mắt cười. Một nụ cười chết chóc.
“Chúng ta nợ nần gì nhau sao?”
Rồi y phất áo bay đi. Đế lại câu nói thấm thía lòng người.
“Đụng người không nên đụng thì trời cũng không cứu vớt được ngươi.”
Ai ở đấy cũng hiểu được hàm ý của Đế tôn đại nhân. Đấy là y cũng chả muốn giúp hắn, còn nhiệt tình ủng hộ
Nguyệt. Miễn sao không làm gì ảnh hưởng đến luật lệ Thiên giới thì Phụng Chiêu đều gật đầu đồng ý. Ai bảo người Ti Mệnh bắt nạt là biểu muội y, ừ thì cho là nàng phạm luật, nhưng suy cho đến cùng thì… người đầu xỏ thực sự là Nguyệt mới phải, rành ràng là do Nguyệt sắp xếp kia mà.
Bắt nạt sai người, sai tội, ráng chịu!
Bách Lý Nguyệt Ca mất kiên nhẫn, gõ mấy cái xuống thành ghế. Ti Mệnh run sợ, thần sắc trắng bệch, trắng hơn cả cái áo hắn đang mặc trên người. Có là Ti Mệnh thì mai mốt chết đi cũng phải trầu Diêm Vương mà thôi. Ai mà không sợ Minh Đế thần tôn kia chứ. Lão Thiên Đế còn nịnh hắn như cháu nịnh ông nữa kìa, lớ ng bông đùa trước
Nguyệt Ca không khéo cơ hội đầu thai cũng chẳng còn.
“Bồn tôn còn chưa làm gì ngươi, việc gì mà phải rúm ró?”- Nguyệt Ca bắt bẻ.
Thế làm gì rồi mới được run rẩy sao? Ti Mệnh khóc thét trong lòng. Mồ hôi hắn vã ra như suối dù không nóng.
“DạDạ.”
Nguyệt Ca nheo mắt, hắn đứng dậy kéo sộc Ti Mệnh lôi đi… Lôi vào Hàn Ngục.
Hàn Ngục với Nguyệt Ca chả là thứ gì ghê sợ, nhưng Ti Mệnh thì khác. Hắn run lẩy bà lẩy bẩy, hai hàm răng va vào nhau. Ti Mệnh từ lúc hay tin Nguyệt Ca lên tiếng cảnh cáo Thiên Đế đã biết mình rồi sẽ đến lượt, đương định đi trốn thì không ngờ sự lại nhanh đến vậy.
Nguyệt Ca vứt cho hắn một cái bàn mộc với mấy án thư.
“Ngươi làm ăn cho nó tử tế.”
Ti Mệnh hiểu ý hắn đang nói. Nguyệt Ca muốn hắn dàn xếp cho Oanh Thời một kiếp để quyết chí tu tiên. Rồi sớm ngày lên thiên cung với hắn.
Ti Mệnh run rẩy:
“Th…Thần tôn… Ở đây lạnh… Tiểu nhân không thể viết được.”
Nguyệt Ca trừng mắt:
“Tay ngươi phế chứ tiên lực thì không! Bồn tôn còn chưa tính sổ với ngươi việc ngươi phong ấn linh đan của nha đầu nhà ta, nhốt nàng trong Hàn Ngục mười lăm ngày rồng. Cảm thấy không viết được thì cái chức Ti Mệnh ngươi đừng có làm nữa.”
Đúng là múa rìu qua mắt thợ.
Trước kia lúc hắn còn là chiến thần thì làm gì có Ti Mệnh nào. Mệnh cách hoàn toàn do huyễn hoang đề xếp. Mãi sau này khi lục giới an yên, Ti Mệnh này mới ra đời nhằm bảo vệ luân quả tuần hoàn, bảo vệ thiên mệnh. Thân là người quản lí mệnh cách, hắn hoàn toàn có thể dùng tiên lực kết nối với huyễn hoang soạn nên bản mệnh, có dùng đến giấy bút bao giờ.
Ti Mệnh khóc hết nước mắt, hắn đau khổ trách mình ngu si không nhìn thấu người trời không nên đụng. Biết thế không huỵch toẹt nói ra cho Thiên Đế nghe thì có phải đỡ thống khổ không.
May mà Phụng Chiêu đến đón Oanh Thời đi chứ nếu nàng ta thực sự bị nhốt năm mươi năm thì xem chừng hôm nay là ngày giỗ của hắn. Lại còn làm cho điện Ti Mệnh không công. Quỷ thần ơi, xin đừng ai kể với con người độc địa này không thì hắn tổn phần ba tuổi thọ mất.
“Ngươi cứ yên tâm ở Hàn Ngục năm mươi năm, hết hạn bồn tôn tự có sắp xếp.”- Bách Lý Nguyệt Ca như nắm thóp con người hắn, nói rồi vung tay rời đi.
“..”
Thế là hết đời hắn rồi. Phải dặn dò đám hạ nhân mai mốt nhớ hương hỏa cho hắn mới được.