Chàng Rể Vô Song

Rate this post

Thịnh Hoàn Hoàn lại tới đưa cơm.

Ngày hôm qua thư ký quá sợ hãi, cũng may: sáng hôm nay tâm tình của sếp không tệ lắm, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn lại xuất hiện.

Cô lại tới đưa cơm cho sếp…

Ngày hôm qua bị sếp đuổi ra như vậy, hôm nay sao cô còn dám tới?

Nữ thư ký gọi điện thoại cho Lăng Tiêu, hắn bảo cho cô đi vào.

Thịnh Hoàn Hoàn vừa bước vào thì nữ thư ký lập tức chạy đi tìm Phùng Việt, để phòng hờ bất trắc.

Khi Phùng Việt gõ cửa đi vào liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn tự gấp đồ ăn cho Lăng Tiêu, mà Lăng Tiêu nhìn có vẻ rất hưởng thụ.

Lăng Tiêu nhìn về phía Phùng Việt: “Chuyện gì?” Phùng Việt đột nhiên cảm thấy trên cổ hơi lạnh,

anh ta căng da đầu tiến lên: “8OSS, vợ chồng Hàn Tín đã đến sân bay, Mộ Tư tiến đến đón.” 

Ánh mắt Lăng Tiêu dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Đã biết.”

Phùng Việt khom người, lập tức lui ra, biến mất đặc biệt nhanh.

Phùng Việt vừa đi thì không khí liền thay đổi. Thịnh Hoàn Hoàn biết Lăng Tiêu đang nhìn mình, nhưng cô không biết mình nên nói cái gì, nếu nói sai thì kết cục sẽ giống như hôm qua.

Vì thế cô không nói gì cả, chỉ nghiêm túc gấp đồ ăn cho hắn.

Một lát sau, rốt cuộc cũng không còn gì để chọn: “Xong rồi.”

Lăng Tiêu lạnh lùng không nói gì, vì thế Thịnh Hoàn Hoàn cầm lấy đũa của mình, sau đó chủ động đánh vỡ trầm mặc: “Em tôi sắp đến đầy tháng, chờ mẹ tôi ra cữ thì mời mẹ đến nhà chúng ta ngồi chơi được không?”

Lăng Tiêu nói: “Chuyện này không cần thương lượng với tôi.” 

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu nhíu mày, cô không rõ Lăng Tiêu nói vậy là có ý gì. Đừng thương lượng với hắn là cho tới hay không cho?

Tiếp theo Lăng Tiêu lại nói một câu: “Trước khi trước nói với bà nội một tiếng là được, nhưng cô phải nhớ kỹ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đừng gây thêm phiền phức cho tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Tôi hiểu.”

Ánh mắt Lăng Tiêu trầm trầm, cô hiểu, cô hiểu cái gì?

Lúc này điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn reo lên, là Thịnh phu nhân gọi tới.

Thịnh Hoàn Hoàn cúp điện thoại xong thì ý cười trên khóe miệng rất đậm, mắt hạnh xinh đẹp rực rỡ lung linh: “Mẹ nói Thiên Vũ dỗ em tôi ngủ rồi.”

Tiếp theo cô lại nhận được tấm ảnh do Thịnh phu nhân gửi đến, Lăng Thiên Vũ nằm bên cạnh tiểu Sam Sam, thân thể nghiêng về hướng cô bé, làm ra tư thế bảo vệ.

Hai đứa nhỏ cứ ngủ say như vậy.

Thịnh Hoàn Hoàn đưa điện thoại tới trước mặt Lăng Tiêu: “Anh xem.” 

Tiếp theo cô như nghĩ tới cái gì, ánh sáng trong mắt ảm đạm đi, sau đó cất điện thoại, vùi đầu vào. trong chén, không nói gì nữa.

Mặt Lăng Tiêu trầm xuống, có phải cô gái này lại nhớ đến mấy chuyện xưa giữa cô và Mộ Tư không?

Lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chäm chằm vào hẳn: “Lăng Tiêu, chúng ta sinh một đứa con đi?”