Vĩnh Sinh

Rate this post

“Hai người về đây bao lâu?” Vương Gia Ninh vừa lướt điện thoại vừa hờ hững hỏi.

“Nhanh là một tuần, chậm là nửa tháng.” Hạo Xuyên mắt vẫn hướng về phía trước, lâu lâu lại đánh mắt nhìn gương chiếu hậu.

“Từ điển của anh còn có từ “chậm” à?” Thiên Lục ngồi đằng sau giọng đầy khinh bỉ.

“Xem ra cô thư ký này rất hiểu anh.” Vương Gia Ninh vẫn không hề rời mắt khỏi điện thoại.

” Nếu là thư ký mà không hiểu cấp trên thì làm chức đó sẽ chẳng có tác dụng gì?” Thiên Lục điềm tĩnh trả lời.

Vương Gia Ninh không nói gì khóe miệng chỉ nhếch lên chút ít, Hạo Xuyên bên cạnh cũng rất hài lòng với câu vừa rồi.

” Anh Tử, anh đưa em về nhà, xe này anh lấy đi nhé.” Hạo Xuyên im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng.

“Ữm.”

” Nhất Nhất với An An có ở nhà không?”

” Hai đứa nó đang ở nhà của Mộ Cảnh Thiên.” Vương Gia Ninh hờ hững đáp.

“Ếy, anh thấy em chăm con cũng nhàn ghê.” Hạo Xuyên cười khẩy một cái.

“Năm hai đứa nó một tuổi thì hai vợ chồng vi vu trời Tây để con ở nhà cho bọn anh với Mạnh phu nhân chăm.

Chúng nó nghỉ hè lúc thì ở bên nhà anh, lúc thì ở bên nhà Sở Hàn. Anh chưa thấy ai chăm con lại nhàn hạ như nhà họ Lục.”

” Nếu anh muốn như cô ấy thì mau chóng lấy vợ đi, ở bên cạnh anh vận đào hoa của tôi bị chặn hết rồi.” Thiên Lục chán nản lên tiếng.

“Ở cạnh anh ấy cô sẽ không bao giờ lấy chồng được đâu. Có muốn làm thư kí bên cạnh tôi không?” Vương Gia Ninh tắt điện thoại, thuận tay đặt xuống đùi, quay đầu cười đầy ẩn ý với Thiên Lục.

“Muốn.” Thiên Lục nghe thấy vậy thì mắt sáng ngời đầy hào hứng.

“Ai cho em đi?” Hạo Xuyên gẵn giọng với cô.

“Còn em nữa, Anh Tử, người của anh, ai cho em mời gọi. Về đến nhà rồi, mau vào đi.” Anh hất hàm về phía cổng lớn của Lục gia.

“Về đây, hai người về cẩn thận.”

Nhìn bóng lưng dần khuất của Vương Gia Ninh thì anh mới thu lại tầm mắt, quay người.

“Em lên đằng trước.”

Thiên Lục cũng không nói gì mà trực tiếp ngồi lên ghế lái phụ, cài dây an toàn xong xe bắt đầu chuyển động.

” Anh với chị ấy thân thiết nhỉ?”

“Em ghen à?”

“Hớ, tôi ghen? Hội chủ, anh cũng đề cao bản thân anh quá rồi đấy.”

” Tất xả những dự án này làm lại một nữa cho tôi. Nếu trong sáng hôm nay các người không đưa lại một bản dự án hoàn chỉnh thì cút hết cho tôi. Tan họp.”

Vừa dứt lời Vương Sở Hàn cùng Vương Gia Ninh quay người rời khỏi phòng họp để lại một đám nhân viên đang mặt mày xanh lét.

“Sáng sớm mà đã nổi cơn thịnh nộ rồi.” Vương Gia Ninh đi bên cạnh giọng đầy hời hợt.

Tuấn Hào cùng Trạch Vũ đi đừng sau cũng chỉ im lặng không dám nói gì.

” Hạo Xuyên về nước rồi.”

“Anh Xuyên về nước rồi sao?” Trạch Vũ giọng đầy hớn hở nhưng nhanh chóng bị Tuấn Hào kéo tay lại.

“Cậu ta về làm gì?” Vương Sở Hàn lúc này mới lên tiếng.

” Không biết, anh ấy làm gì nói.”

Cô mở cửa phòng Chủ tịch thì thấy người vừa được nhắc đến đang nhàn nhã ngồi trên ghế Chủ tịch đứng bên cạnh là Tống Thiên Lục với mấy tập tài liệu trên tay.

“Bộ đồ này của cô hôm nay rất hợp với áo vest của anh ấy.” Vương Gia Ninh ngồi xuống ghế sofa lười nhác dựa vào, nhìn bộ đồ của cô không khỏi mỉm cười khen ngợi

Hôm nay Thiên Lục mặc một bộ đồ công sở caro màu đen cùng màu với bộ vest của Hạo Xuyên.

“Ghế êm không?” Vương Sở Hàn ngồi xuống cạnh em mình, vừa rót trả vừa hỏi.

“Đương nhiên là êm rồi, đúng là ghế Chủ tịch có khác.” Hạo Xuyên thản nhiên trả lời.

“Ghế hội chủ không êm sao?” Tuấn Hào cùng Trạch Vũ đứng đằng sau hai người Vương Sở Hàn, giọng Tuấn Hào đầy châm biếm.

“Cũng bình thường.” Hạo Xuyên rời khỏi ghế, đi về phía bốn người họ nhún vai trả lời.