Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Rate this post

Trần Quốc Tùng bước vào phòng, trên cổ vẫn quàng khăn tắm đang lau mái tóc còn ẩm ướt, ánh mắt giao với Vũ Huyền Trâm đang ngồi quỳ chân ngay ngắn trên giường.

Vẻ mặt cô vừa áy náy vừa muốn nói ra lời giải thích nhưng không biết phải nói thế nào.

Cậu cảm thấy hơi buồn cười, đi đến ngồi bên giường vươn tay xoa xoa mái tóc mềm của cô cười hỏi: “Sao bạn không ngủ trước đi? Muộn rồi đấy.”

Vũ Huyền Trâm ngập ngừng nhìn vào mắt Trần Quốc Tùng rồi lại vội cụp mắt nhìn xuống, lại như lấy hết can đảm ngẩng đầu lên một lần nữa, ánh mắt quả quyết như muốn nói ra một thứ gì đó.

Trần Quốc Tùng vẫn giữ tay xoa đầu cô, hơi nghiêng đầu ra vẻ thắc mắc.

Vũ Huyền Trâm cầm tay cậu xuống, dùng hai bàn tay của mình bao trọn tay cậu ủ thành cái bánh bao. Cô từ chần chừ thành quyết tâm rồi lại như quả bóng bị xì hơi rũ mắt, cuối cùng mở miệng lí nhí nói: “Xin lỗi.”

Trần Quốc Tùng hơi bất ngờ, vừa thương vừa đau lòng. Cậu trở tay, nắm trọn cả hai bàn tay đang ủ tay mình.

Vũ Huyền Trâm ngạc nhiên ngẩng đầu, đối diện là ánh mắt dịu dàng lại đau lòng của Trần Quốc Tùng. Cô nghe thấy cậu nói: “Tớ mới là người phải xin lỗi mới đúng.”

Vừa nói, ngón cái vừa mâm mê da thịt mềm mại thuộc về phái nữ mà chìm đắm trong xúc cảm chiếm hữu này. Một khi đã có được người trong tay, sẽ không sợ mất nữa.

Giọng cậu đều đều, nhưng nghe ra đều là chân thành và ấm áp như nắng xuân xua tan cái giá lạnh ngày đông: “Tớ đã không tự chủ được hành vi của mình, làm bạn sợ hãi. Đó là tớ sai. Tớ xin lỗi. Nhưng bạn lại vì muốn thoả mãn nhu cầu của tớ mà gượng ép bản thân, còn xin lỗi tớ như vậy. Đó là bạn sai.”

Cậu khẽ thở dài, ngồi hẳn lên giường tiến đến ôm cô vào lòng, một tay cho cô cảm giác dịu dàng khẽ mân mê tay cô phía dưới, một tay ghì đầu cô vào ngực mình cho cô an toàn và vững chắc nói tiếp: “Cơ thể của bạn thì không ai có quyền được xâm phạm. Kể cả tớ.”

Trần Quốc Tùng nhắm nghiền mắt, cúi xuống vùi mặt vào vai Vũ Huyền Trâm, tay trượt xuống thành ôm eo, giọng nói nghe kĩ còn có hơi run rẩy: “Nếu tớ không tự chủ được hành vi của bản thân, bạn cứ việc đánh tớ để phản kháng rằng bạn không muốn, hoặc có thể chạy ra khỏi đây.” bàn tay cậu hơi run lên, cắn răng nói ra một câu: “Thoát khỏi tớ.”

Trần Quốc Tùng mở mắt, hàng mày nhíu chặt. Cậu nghĩ một tương lai như vậy nếu thực sự xảy ra, xác suất của nó thực sự sẽ rất cao. Giống như năm đó khi cô thoát khỏi vòng tròn có cậu, tự do hoà nhập với một nhóm khác, sau đó lại cùng một người tiến tới yêu đương sinh động.

Cậu hơi tự giễu, phảng phất như tất cả là cái giá phải trả trong những năm tháng sống với cảm xúc giả ở bên người khác, làm những người ấy bị tổn thương chỉ vì muốn lấp đầu sự trống rỗng của bản thân. Giờ cái giá phải trả là có được người trong lòng nhưng lại lo được lo mất. Muốn khắc sâu dấu vết của mình nhưng lại không nỡ, muốn để họ có tự do nhưng sợ sẽ không trở về.

Vũ Huyền Trâm là chú chim muốn tự do và được bay cao chạm trời, nhìn núi non rộng lớn mênh mông. Mà cậu, lại chỉ cho được cô cái lồng giam hãm, chỉ có mình mới được nhìn ngắm chú chim ấy.

Trần Quốc Tùng rũ mắt, cậu biết điều đó sẽ chỉ làm cô trở nên phản kháng, dần lụi tàn vì tình yêu này của cậu.

Niềm yêu thích đó như sắc xuân ghé qua, lại bị cái nắng khô nóng mùa hè thiêu đốt. Chẳng được bao lâu thì gió thu như cơn lốc cuốn trôi đi để lại một mảnh đất hoang tàn. Đông sang làm những bông tuyết xinh đẹp nhưng lạnh lẽo bao phủ tất cả chẳng biết phải làm sao.

Vì một ánh mắt lại say thêm cả nụ cười đến không cách nào khống chế nổi bản thân rồi chợt tỉnh ra mình vừa làm gì. Nó làm cậu trở nên bàng hoàng và không thể nào chấp nhận được. Những năm tháng giáo dục bắt buộc không phải để cậu trở nên như vậy nhưng cũng không biết nên làm sao.

Nhưng mọi thứ đều bị phá vỡ bởi nụ cười và ánh mắt của cô hôm nay cùng câu nói “cảm ơn bạn trai” lúc ở rạp chiếu phim vừa chân thành tinh tế, lại dịu dàng mềm mại.

Vũ Huyền Trâm cảm nhận được cảm xúc tiêu cực đang tăng vọt trong suy nghĩ của cậu, đồng thời cũng là sự chiếm hữu nguyên thủy đang phá xiềng xích xông ra ngoài muốn được giải thoát.

Nhưng cô chưa kịp nói gì thì Trần Quốc Tùng đã tách ra, mặt đối mặt, hơi thở hai người gần nhau như sắp hoà làm một.

Vũ Huyền Trâm như ngừng thở, một cánh tay thoát ra khẽ siết chặt góc chăn, nghe cậu lại một lần nữa thổ lộ: “Tớ luyến tiếc bạn. Tớ sẽ không chấp nhận được nếu bản thân làm ra hành động gì khiến bạn sinh ra bóng ma tâm lý.”

Trần Quốc Tùng cầm tay cô đặt lên má mình. Cậu nhắm mắt, lặp lại: “Chanh à, tớ thích bạn. Trần Quốc Tùng thích Vũ Huyền Trâm.” lại mở mắt ra, chân thành mà chứa đầy ẩn ý tâm tư: “Bạn có hiểu không?”

Tim Vũ Huyền Trâm không cách nào không ngừng rung động. Mỗi một ánh mắt, một hành động, một lời nói của cậu phát ra cô đều không dám thở mạnh, sợ xâm phạm vào sự chân thành thuần khiết ấy.

Cô chớp mắt nhìn cậu, một lúc sau lại cúi đầu bật cười. Trần Quốc Tùng sững sờ khó hiểu. Vũ Huyền Trâm ngẩng đầu lên, cánh tay bị cậu nắm khẽ động. Ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu. Cô cũng không ngại thành thật nói ra tâm tư của mình.

Vũ Huyền Trâm vừa mở miệng làm tim Trần Quốc Tùng giật thót, có sợ có mong. Trái tim lo lắng chờ phán quyết cuối cùng từ phẩm phán của cậu như lúc tuổi trẻ bồng bột dám ngang nhiên nhận mình thích thầm người ta nhưng lại nơm nớp lo sợ sẽ bị từ chối thẳng thừng.

Nhưng có lẽ, cái kết quả này cậu sẽ ghi nhớ mãi trong lòng.

Cô dịu giọng nói: “Đứng trước một thứ gì đó mà mình yêu thích, không ai cưỡng lại được ham muốn có được nó. Tớ cũng vậy. Khi ở cạnh bạn, tớ cũng muốn được thân mật. Nhưng không phải quá xa như vừa rồi. Tớ sẽ muốn nắm tay, ôm, hôn bạn. Điều đó làm tớ thấy an tâm và cho tớ cảm giác bạn vẫn còn thích tớ, vẫn còn thuộc về của riêng tớ.”

Dù không thể hiện ra nhưng sự chiếm hữu và tranh giành của cô cũng rất mạnh. Nó ngấm ngầm ăn sâu vào máu, len lỏi từng tế bào, bám rễ vào trái tim, sinh ra sự đố kỵ.

Đứng trước thứ mà mình yêu thích, cảm xúc là thứ không bao giờ che giấu được, chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng và bao dung hơn, để đối phương có được sự tự do chứ không phải là trói buộc.

Khi cầm món đồ yêu thích trong tay, ta mới biết nó có còn ở đây với mình, còn thuộc về mình hay không.

Trần Quốc Tùng chớp mắt gật đầu, Vũ Huyền Trâm cong mắt cười, dịu dàng lại thẳng thắn nói tiếp: “Nhưng việc hôm nay bạn làm, tớ đúng là không thể nào chấp nhận, nhưng tớ cũng không thể trách bạn được. Ai cũng có ham muốn, cả bạn, và cả tớ.” Cô hơi dừng lại thở dài nói ra quan điểm và yêu cầu của mình: “Cứ coi như tớ không muốn theo kịp xu hướng của thời đại bây giờ, nhưng tớ không muốn phát sinh quan hệ trước hôn nhân.”

Trần Quốc Tùng gật đầu, nắm chặt tay cô quả quyết: “Không sao hết. Cơ thể của bạn thì bạn muốn sao đều được, không ai có quyền bắt buộc bạn phải làm như vậy hết.”

Giọng cô hơi ỉu xìu: “Bạn biết đấy, con gái bây giờ vẫn được đánh giá chuẩn mực là còn lần đầu hay không. Tớ thì không quan tâm chuyện đấy. Đúng như lời bạn nói, cơ thể của tớ thì là do tớ quyết định. Nhưng tớ cũng có một lần bị ép buộc.” Người cô run lên: “Tớ sợ lắm.”

Trần Quốc Tùng nghe xong thì từ bất ngờ sửng sốt lại chuyển sang lo lắng: “Ai? Nó có làm đau bạn không?”

Cậu vò tóc, khăn tắm vắt lỏng lẻo trên cổ cuối cùng cũng không trụ nổi mà rơi xuống. Mái tóc Trần Quốc Tùng vẫn hơi ẩm mang theo mùi bạc hà thơm mát lành lạnh mang đến sự thoải mái.

Vũ Huyền Trâm lắc đầu rồi dùng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng kể lại câu chuyện khi ấy của mình. Trần Quốc Tùng biết cô không bị sao thì thở phào nhẹ nhõm.

Vũ Huyền Trâm chọc chọc mặt cậu trêu ghẹo, lại nhào đến thơm cậu một cái vui vẻ nói: “Từ lúc đó, nó trở thành bóng ma tâm lý trong lòng tớ. Tớ cũng càng phản kháng với điều đó nên về sau chỉ quen thêm một người nhưng cũng chẳng được lâu. Cuối cùng, đến hiện tại là bạn. Vậy nên, tớ hi vọng bạn là bến đỗ cuối cùng để tớ dừng chân. Một chặng đường như thế quá mệt mỏi. Nếu kết quả vẫn là không phải, tớ sợ tớ sẽ không kiên trì được.”

Đồng tử Trần Quốc Tùng co rút, ôm chặt cô vào lòng liên tục lắc đầu: “Đến đây thôi, đừng đi nữa.”

Vũ Huyền Trâm cười cười, nghiêng mặt nhỏ giọng thì thầm bên tai cậu: “Hình như tớ vẫn chưa trả lời bạn một chuyện.”

Trần Quốc Tùng khẽ động, ý là còn chuyện gì?

“Tớ cũng thích bạn. Vũ Huyền Trâm cũng thích Trần Quốc Tùng.” Cô hơi dừng lại nói tiếp: “Bạn nghe rõ không?”

Cánh tay cậu khẽ siết chặt, lại sợ cô sẽ vỡ vụn mất nên vẫn phải kiềm chế, gật đầu thấp giọng nói: “Ừm, nghe thấy.”

Nhưng dường như mọi việc xoay quanh Vũ Huyền Trâm đều không dịu dàng như cách cô đối diện và hoà giải với thế giới này. Mọi tiêu cực và bất lực đều đổ ập lên tinh thần của cô.

Đó là vào một buổi sáng trong tuần bình thường như bao ngày. Trần Quốc Tùng mở cửa phòng kiểm tra xem Vũ Huyền Trâm đã dậy hay chưa.

Không thấy người trên giường, cậu đi đến phòng tắm phát ra tiếng nước chảy. Cửa khép hờ, lộ ra một góc dáng người đang đứng trước gương.

Trần Quốc Tùng cầm tay nắm đẩy cửa ra nhưng không bước vào nói: “Xong thì ra ăn sáng nhé.”

Vũ Huyền Trâm giật thót trong lòng. Cô quay mặt sang, cằm vẫn lưu vết nước đang nhỏ giọt chảy xuống nền đất. Mắt cô đỏ rực, lại chẳng cách nào khống chế nổi cảm xúc này. Vừa bất lực lại không cam lòng muốn phản kháng lại.

Trần Quốc Tùng vội đi đến, rút khăn ướt trên thành bồn, tay hơi dùng sức ép nước chảy ra cho khô bớt rồi mới lau từ mắt xuống cằm cô. Cậu thành thục mà nhanh nhẹn, không nói một lời, chỉ yên lặng lau cho cô.

Trần Quốc Tùng muốn dùng hành động của mình để an ủi và vỗ về em bé nhà mình.

Xong xuôi thì cậu vứt khăn giấy vào thùng rác nhỏ trong góc. Vũ Huyền Trâm đưa tay sờ khoé mắt mình, cảm nhận được giọt nước ấm nóng vẫn không ngừng rơi. Cô quyệt qua loa mấy cái, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra nên đành bỏ cuộc.

Trần Quốc Tùng vẫn im lặng đứng đối diện, không rõ cảm xúc đáy mắt là gì, cứ như chỉ thực sự là chờ đợi cô cùng ra ngoài ăn với mình như bình thường.

Vũ Huyền Trâm cũng không rối rắm lâu, vẫn mặc kệ cho nước mắt chảy xuống. Cô chủ động mở miệng nhưng bây giờ mới nói chuyện nên giọng cực kì khàn giải thích: “Tớ không sao đâu, chỉ là thỉnh thoảng cảm xúc không khống chế được. Lúc này khóc nhưng tí nữa lại cười thôi. Bạn đừng lo.” Còn sợ cậu không tin mà thề thốt chắc chắn: “Tớ ổn mà. Thật đấy.”

Trần Quốc Tùng nhíu mày, cảm thấy cái giải thích này không nhìn ra “đừng lo” ở đâu, lại nhìn đến hai mắt đỏ hoe không ngừng khóc của cô càng thêm lo lắng.

Cậu nghĩ lại, giống như lời của Nguyễn Gia Khánh nói – rối loạn lưỡng cực. Cảm xúc thất thường và không thể tự chủ được.

Sự bất an trong những ngày này của Trần Quốc Tùng cuối cùng cũng có sự giải đáp. Ở trước mặt cậu, cô sẽ luôn cười, nhưng đôi khi lại khó hiểu vì không thấy những chuyện đó buồn cười ở đâu. Khi không có cậu, cô giấu mình tự khóc một góc nào đó. Lúc nào cảm xúc không được xoa dịu và chữa lành sẽ luôn trọn cách trốn tránh hoặc gắng gượng đến khi xung quanh không còn ai. Lệ thuộc vào thuốc để chữa trị.

Ngay lúc này, Trần Quốc Tùng rất muốn hỏi Vũ Huyền Trâm về quá khứ mà cô đã phải trải qua, nó đáng sợ và xám xịt đến mức nào mới hình thành được một cô gái nhạy cảm mà quá đỗi yếu ớt đến vậy.

Trần Quốc Tùng nhắm chặt mắt, tưởng rất lâu nhưng dường như cũng chỉ trong tích tắc của một cái chớp mắt rồi lại mở ra. Cậu khó khăn nở nụ cười nhạt tìm kiếm giọng mình, đưa tay lau vết nước chưa khô trên mi mắt cô, che đi nốt lệ chí trôn giấu quá khứ: “Ừm, bạn sẽ ổn thôi.” Trần Quốc Tùng lại vội vã đổi chủ đề: “Xong thì ra ăn nhé. Tớ đợi.”

Vũ Huyền Trâm gật đầu, nhìn Trần Quốc Tùng đi ra ngoài.

Cảm xúc đến nhanh mà hết cũng nhanh, lúc ra khỏi phòng thì cũng không còn khóc nữa, chỉ là hốc mắt vẫn phiếm hồng làm ai cũng thấy tội.

Trần Quốc Tùng đi đến chỗ cô hôn lên khoé mắt: “Chỉ cần thấy bạn khóc là tớ có cảm giác mọi thứ là lỗi của tớ.”

Vũ Huyền Trâm bị chọc cười, lúc đi xuống hầm gửi xe còn chọc chọc cánh tay cậu đòi quà xin lỗi: “Nếu bạn nói lỗi là của bạn thì tối phải có quà tạ lỗi chứ đúng không?”

Trần Quốc Tùng cụp mắt nhướn mày nhìn, đưa tay véo má cô cười cười: “Thế em yêu thích gì để anh mua?”

Vũ Huyền Trâm bị cậu véo má đến đau, cô gạt tay câu ra: “Em yêu của bạn nói muốn được đi ăn kem. Có được không?”

Ai lại được đưa ra điều kiện nhưng còn dè dặt hỏi người đó “có được không?” như cô chứ.

Trần Quốc Tùng thích một Vũ Huyền Trâm như vậy, có thể giống trẻ con hay cười với cậu làm nũng đòi cái này muốn cái kia rồi lại hỏi xem phụ huynh nhà mình có cho phép không.

Cậu xoa đầu cô đáp ứng: “Có ai được ra yêu cầu còn hỏi như thế chứ. Nhưng mà, em thích là được.”

Đi đến ngã ba, hai người định ngoặt lối đi bên trái thì phía lối kia cũng có người đi ngược vào.

Cô gái nhỏ bị thiếu niên chọc đến giận, đẩy cậu chàng ra xa mình nhưng không ngờ cậu ấy lại né ra nhưng lại va vào người khác.

Vũ Huyền Trâm bị ai đó đập vào vai, lảo đảo ngã sang bên trái được Trần Quốc Tùng nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.

Lúc cô còn chưa hiểu chuyện gì thì cậu đã cau mày bực bội thay cô: “Đi cẩn thận đừng có xô xô đẩy đẩy.”

Hai bạn trẻ đều luống cuống xin lỗi. Thiếu niên nghiêng đầu hỏi cô có sao không. Vũ Huyền Trâm quay sang, hai người nhìn nhau rồi sửng sốt.

Thiếu niên kia kinh ngạc nói: “Ơ chị ở siêu thị nè!”

Vũ Huyền Trâm cũng kinh ngạc chẳng kém, Trần Quốc Tùng giúp cô đứng vững lại: “Em là cậu bé hỏi chị đấy hả?”

Cũng đâu thể trách cô được, khi ấy ngẩng đầu lên cũng chỉ thấy mỗi đôi mắt, giờ gặp mà vẫn nhận ra là tốt lắm rồi.

Lục Tuấn Dương gật đầu, ngũ quan tươi sáng tràn đầy sức sống như được nắng mai nuôi dưỡng mà lớn lên. Lúc cười còn có cảm giác tia nắng đâm thủng tầng mây u ám: “Đúng rồi chị. Là em nè.”

Vũ Huyền Trâm liếc nhìn cô gái nhỏ phía sau Lục Tuấn Dương. Cô bé thấy vậy cũng đi đến nhận lỗi: “Em xin lỗi ạ. Chị có sao không?”

Cô xua tay lắc đầu, tự giới thiệu tên mình rồi hỏi tên hai bạn trẻ.

Cô bé lanh lợi trả lời: “Em tên Ánh còn nó là Dương.”

“Hai đứa là bạn hả?” cô hỏi.

Lục Tuấn Dương có vẻ hơi ngại ngùng: “Người yêu ạ.”

Vũ Huyền Trâm híp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, Lục Tuấn Dương cũng biết cô đang nghĩ gì nên lảnh sang chuyện khác: “Chị không sao là được rồi. Bọn em còn có việc nên xin phép đi trước.”

Để Nguyễn Hoàng Minh Ánh đi trước, Lục Tuấn Dương mới ghé sát vào Vũ Huyền Trâm nhỏ giọng cầu xin: “Chị đừng nói cái vụ em đi mua cái đó đó với nó nha.”

Vũ Huyền Trâm buồn cười gật đầu, nhìn bóng dáng đôi bạn trẻ lại người đẩy ta dính mới đi tiếp.

Trần Quốc Tùng còn đang định hỏi thì đã nghe thấy tiếng cảm khái của cô: “Đúng là tuổi trẻ thật tốt.”

Lục Tuấn Dương và Trần Quốc Tùng không nhận ra nhau ngay được vì ngày đó người này còn bịt kín hơn người kia. Đứng cạnh nhau mà người ta còn tưởng bắt cóc trẻ em.

Trần Quốc Tùng cúi đầu hỏi: “Ai thế? Siêu thị gì?”

Cô nghĩ đúng là bọn họ không nhận ra nhau thật: “Cái đứa hỏi tớ mua đồ dùng đến kỳ ở siêu thị ấy.”

Trần Quốc Tùng gật đầu, cũng không hỏi gì nữa, chỉ là cảm thấy thằng bé này hơi quen nhưng không nhớ là đã gặp ở đâu rồi.

—————-

Tác giả có lời muốn nói:

Không biết các bạn có thấy tuyến tình cảm khi trưởng thành của họ có nhanh không?

Vì hầu hết những tương tác khác đều rất nhạt nhoà nhủ kiểu “ăn cơm chưa?”, “chưa ngủ à?” đại loại thế. Và những lần nhắn tin, hẹn đi ăn uống không có gì đặc sắc cả nhưng chính những khi ấy mới làm họ một lần nữa rơi vào trạng thái “mập mờ”.

Tháng 8 họ gặp nhau và đầu tháng 2 đã bắt đầu tiến lên một mối quan hệ mới. Tôi vẫn luôn tự hỏi liệu viết quá nhanh như vậy sẽ làm các bạn ngỡ ngàng khi chưa biết từ đâu đến đâu mà đã thành người yêu hay không.

Và cũng không biết có ai thắc mắc gì không nhưng tôi cũng muốn giải thích một chút.

Đó là về tình cảm của hai người họ. Đến tận bây giờ khi là người yêu với nhau được vài tháng nhưng hầu hết người được nhận tình yêu là Vũ Huyền Trâm, Trần Quốc Tùng là người cho cô ấy mọi sự tin tưởng, yêu thương và tín nhiệm. Đôi khi cũng không thể tự chủ được cảm xúc bà hành động.

Còn về Vũ Huyền Trâm, cô đến nay vẫn luôn là phía bị động nhận tình cảm, có thể hiện tình yêu của mình ra thì cũng là an ủi nội tâm và suy nghĩ của Trần Quốc Tùng.

Dường như hai người họ vẫn còn một rào cản nào đó mới dẫn đến những lấp lửng như vậy cho đến hiện giờ.

Tôi nghĩ các bạn đôi khi cũng không biết Vũ Huyền Trâm là vì luyến tiếc quá khứ hay thực sự thích cậu ấy. Tôi cũng vậy, tôi cũng đã tự hỏi rằng “liệu cô ấy chỉ là đang cố chấp với sự dở dang của quá khứ nên hiện tại mới bù đắp cho cậu ấy hay không? Hay cô ấy sẽ khoác lên mình cái áo ‘thánh mẫu’ để đáp trả lại tình cảm của cậu ấy?”

Nhưng các bạn cũng đừng vì vậy mà nghĩ ngờ tình cảm của Vũ Huyền Trâm đối với Trần Quốc Tùng. 10 năm đúng là một con số, một thời gian vừa dài vừa lâu. Đủ để cho chúng ta làm phai đi quá khứ, thay đổi cả con người.

Nhưng trong 10 năm ấy họ đã nghĩ gì, trải qua cái gì mà tôi lại nói các bạn “đừng nghi ngờ”.

Họ chỉ là đang trong bước đầu cứu lấy nhau thoát khỏi bùn lầy để được trở về với ánh sáng mà thôi.