Chiến Thần Ở Rể
16
Hối hận là chuyện không bao giờ có.
Ta xoa xoa cổ, trèo tường ra khỏi Quốc Tử Giám, rồi lại trèo tường vào sân nhà cha ta.
Lúc này vẫn còn giữa đêm, cha ta ngủ say đến mức ngáy như sấm.
Ta đ.ấ.m một cú vào ông, khiến ông tỉnh dậy, nước bọt ta phun cả ra vì quá phấn khích.
“Cha, cuối cùng cha có thể yên tâm rồi, có người muốn lấy con rồi, ngày mai sẽ tới cầu hôn.”
“Cha đừng ngủ nữa, dậy quét dọn sân đi, đừng để ngày mai người ta cười nhà mình giống như chuồng heo.”
Cha ta mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, hỏi với giọng mơ màng: “Ai mà mù đến mức muốn lấy con, chẳng lẽ là một người mù?”
“Không phải là người mù, là một người phu ngựa, chính là phu ngựa ở Quốc Tử Giám.”
“Người ta ở Quốc Tử Giám bao năm, là người mà cha luôn muốn, biết lễ nghĩa, hiểu đạo lý.”
“Cha đừng khinh hắn là phu ngựa, khí độ còn hơn cả tiên sinh, cha nhìn thấy chắc chắn sẽ thích.”
Cha ta ậm ừ một tiếng: “Là một phu ngựa?”
Ta vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy, là một phu ngựa!”
“Thật sự là một phu ngựa?”
Ta lại gật đầu mạnh mẽ, phấn khởi như sắp bay lên: “Thật sự là một phu ngựa.”
“Ồ, con gái, cái cuốc trong nhà ta đâu rồi?”
“Cha, để con đi lấy cho.”
Ta nhanh chóng chạy vào sân, mang cuốc vào phòng, lúc này cha ta đã xỏ xong giày. Ông cầm cuốc lên, khẽ cảm thán:
“Đây là cái cuốc đã theo cha mấy chục năm, cha dùng nó để cuốc đất trên đồng làng. Cha vẫn luôn nghĩ nó chỉ có tác dụng cuốc đất, không ngờ, đến ngày hôm nay, lại còn có thể cuốc người.”
Nói xong, ông giơ cuốc lên định đập ta.
Ta kinh ngạc, vô thức nhảy bật ra khỏi phòng.
“Cha, cha làm gì vậy, kích động đến điên rồi sao?”
“Con là con gái ruột của cha, là đứa con duy nhất của mẫu thân con. Nếu cha đánh c.h.ế.t con, đến khi xuống dưới, mẫu thân con cũng sẽ đánh c.h.ế.t cha.”
Cha ta không linh hoạt bằng ta, nhưng làm nông mấy chục năm, sức lực vẫn tốt, đuổi theo ta chạy vòng quanh.
“Con còn biết mình là con gái của Trưởng công chúa, mà lại tìm một phu ngựa! Con có nghĩ đến không, nếu con gả cho một phu ngựa, mặt mũi mẫu thân con sẽ để đâu!”
“Cha sẽ đánh c.h.ế.t con đêm nay, để giữ lại danh dự cho mẫu thân con!”
Ta: …
17
Sáng hôm sau, cha ta cầm cái cuốc đứng giữa cửa phủ công chúa.
Ta ngồi xổm ở góc tường mà tự kiểm điểm.
Cha ta vừa hung hăng nhìn về phía đầu ngõ, vừa mắng ta:
“Oản Oản, hôm nay cha nói thật cho con biết, chỉ cần phu ngựa đó dám đến, cha sẽ đập c.h.ế.t hắn bằng cái cuốc này, để hắn biết thế nào là không biết trời cao đất dày.”
Rồi, Tạ Hoài đến.
Hắn ngồi cao trên lưng ngựa, khoác áo gấm đỏ rực, uy phong lẫm liệt, chỉ có điều thần thái vẫn lười biếng.
Hắn lười biếng, nhưng đội cấm vệ quân hơn trăm người phía sau hắn thì lại vô cùng hùng dũng, ai nấy đeo đao Tú Xuân, nhìn chằm chằm phủ công chúa như hổ rình mồi.
Cha ta sợ đến mức vứt luôn cái cuốc, quỳ rạp xuống đất, thì thầm:
“Gần đây quên không đốt giấy cho Trưởng công chúa rồi, thế mà lại dẫn đến vị Diêm Vương sống sờ sờ tới đây, không lẽ hắn đến để tịch thu tài sản.”
Nói xong, cha ta bắt đầu khóc, vừa khóc vừa gào:
“Thừa tướng đại nhân minh xét, thảo dân không có chức quan, cũng không làm ăn buôn bán, tất cả trong nhà đều là đồ của Trưởng công chúa để lại.”
“Trưởng công chúa thanh liêm, phần lớn ngân lượng đã được bà quyên cho quân đội, trong phủ thật sự không còn dư dả gì, những năm qua để nuôi Oản Oản, thảo dân sống bữa trước lo bữa sau, đến mức lễ tết vào cung diện thánh cũng chẳng có tiền mà mua một bức tranh.”
“Đại nhân đừng tin kẻ tiểu nhân vu cáo, nhà chúng tôi thật sự chưa từng tham ô… hức hức… Công chúa ơi… xin bà mở mắt ra mà nhìn, bà đi rồi, thảo dân và Oản Oản sống quá khổ…”
Cha ta khóc đến mức không dừng lại được, đặc biệt là khi nhắc đến mẫu thân ta, tay nắm chặt lại, ta thật sợ ông không chịu nổi mà đập đầu xuống đất.
Tạ Hoài bị tiếng khóc làm cho đau đầu, đưa tay xoa trán, vẫy tay gọi ta lại:
“Cha ngươi sắp khóc ngất rồi, ngươi không qua khuyên đi, ta còn phải cầu hôn nữa.”
Ta ngơ ngác nhìn Tạ Hoài: “Ngươi không phải phu ngựa sao?”
Tạ Hoài điềm nhiên, mắt nhìn thẳng phía trước: “Lúc nào thì ta nói ta là phu ngựa, là ngươi tự ngốc, ngươi trách ai được.”
Ta thấy hắn nói có lý, gật đầu: “Sao ngươi lại đến như thế này? Nhìn thế trận này giống như đến để tịch thu tài sản, xem cha ta sợ kìa.”
Tạ Hoài ngẩn ra: “Chẳng phải ngươi bảo ta đến cầu hôn không cần mang sính lễ sao? Ta nghĩ đã đến rồi, tiện mang theo cấm vệ quân để tăng thể diện cho nhà ngươi, sau này không ai dám bắt nạt ngươi.”
Ồ, hắn suy nghĩ thật chu đáo, trách cha ta không biết tốt xấu.
Tạ Hoài có chút nôn nóng, khẽ chạm vai ta: “Đừng ngơ ngẩn nữa, khuyên cha ngươi đi, cầu hôn xong ngươi còn phải quay về Quốc Tử Giám học đấy.”
Ta: …