Chứng Bệnh
Anh không đáp, chỉ nhìn Kiều Vi bằng ánh mắt lạnh lùng. Sau đó, anh chậm rãi bước đến chiếc ghế gần đó, ngồi xuống với vẻ mặt điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự đe dọa. Giọng nói Trầm và lạnh nhạt vang lên:
– Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi. Nể tình cô từng cứu mạng tôi, tôi sẽ bỏ qua cho cô lần này. Nhưng nếu cô không nói cho tôi biết Hân Hân đang ở đâu, tôi sẽ không ngần ngại mà trừng phạt cô.
Kiều Vi, dù có chút run sợ, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, đáp lời:
– Trong tay em đang giữ Kiều Gia Hân, anh nghĩ mình có thể làm gì được em?
Anh nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh, đáp lại:
– Có vẻ cô đã quên người cô đã cứu là ai rồi
Kiều Vi cười nhạt, cố tỏ ra tự tin:
– Anh chỉ là chủ của tập đoàn lớn nhất cả nước thôi. Nếu anh thực sự yêu cô ta, thì hãy ngoan ngoãn chấp nhận điều kiện của em đi.
Nói xong, Kiều Vi từ từ bước tới, sà vào lòng anh, ánh mắt trở nên ma mị, đầy toan tính, như thể đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Anh nhìn cô, một chút ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt.
– Cô… không phải người cứu tôi sao?
Anh hỏi, sự nghi ngờ và bối rối trong giọng nói không thể che giấu được. Kiều Vi cố gắng duy trì nụ cười, nhưng sự căng thẳng trong không khí càng trở nên rõ ràng hơn.
– Sao…sao không phải em chứ ? Chính em đã cứu anh, giúp anh băng bó vết thương cơ mà.
Kiều Vi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã dấy lên nỗi lo sợ bị anh phát hiện ra chuyện trước đây. Cô biết rằng nếu anh nhận ra sự thật, mọi nỗ lực của cô sẽ trở nên vô nghĩa. Nỗi lo lắng hiện rõ trên gương mặt cô, dù cô cố gắng tỏ ra tự tin.
Anh vẫn còn nghi ngờ, lên tiếng nói
– Vậy tôi bị thương ở đâu ?
Kiều Vi nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi. Cô im lặng, trong lòng bắt đầu thấy bồn chồn. Cô ta không phải là người cứu anh, vậy làm sao biết được anh bị thương ở đâu?
Thấy Kiều Vi không thể trả lời anh liền hiểu, ánh mắt anh đột nhiên trở nên sắc lạnh như băng, không thể kiềm chế được cơn giận, anh lao tới, nắm chặt lấy cổ Kiều Vi. Cảm giác bàn tay anh siết chặt quanh cổ cô khiến không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt. Đôi mắt Kiều Vi mở to, sững sờ trước sự tức giận bất ngờ này. Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng cơn giận của anh quá mãnh liệt, sức ép từ bàn tay mạnh mẽ càng lúc càng tăng.
Mặt cô bắt đầu đỏ bừng lên, hơi thở trở nên ngắt quãng, đôi tay yếu ớt nắm lấy tay anh, cố gắng gỡ bỏ sự kìm kẹp vô hình. Anh không nói gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, hàm răng nghiến chặt, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bóp nghẹt sự sống ra khỏi cơ thể cô.
Bàn tay anh như gọng kìm thép, khiến cô ta bất ngờ nghẹn thở. Mắt Kiều Vi mở to, ánh nhìn hoảng loạn. Cô ta cố vùng vẫy, nhưng sức mạnh của anh quá lớn, ép chặt từng hơi thở yếu ớt của cô ta.
– Cô dám lừa tôi ! Tôi tưởng cô cứu mạng tôi nên tôi muốn cho cô danh phận. Nhưng bây giờ tôi chẳng cần gì phả nhượng bộ gì cô nữa.
Anh gắn giọng, ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn.
Kiều Vi cố gắng thở dốc, đôi tay run rẩy níu lấy cổ tay anh trong vô vọng. Mặt cô ta dần đỏ bừng lên, đôi môi tím tái, hơi thở ngắt quãng, gần như không còn sức phản kháng.
– Cô ấy… ở đâu?
Từng từ của anh như dao sắc, ánh mắt như lửa cháy, không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa.Cảm nhận được sự sống đang dần rời xa mình, Kiều Vi hoảng loạn gật đầu, cố gắng phát ra những tiếng đứt quãng:
– Em… sẽ nói… em sẽ nói…
Nhìn thấy sự hoảng sợ trong đôi mắt cô ta, anh mới từ từ thả lỏng tay, nhưng ánh mắt vẫn không giảm đi sự đe dọa. Kiều Vi hít thở khó khăn, run rẩy nhìn anh, hiểu rằng cô ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc khai ra nơi Hãn Hân đang bị giam giữ.
– Nó… nó đang ở căn phòng kế bên
Giọng cô ta nghẹn ngào, yếu ớt, vừa đủ để anh nghe thấy. Vừa nói, Kiều Vi vừa cố gắng lấy lại hơi thở, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa, sợ rằng anh có thể đổi ý bất cứ lúc nào.
Anh không nói thêm lời nào, ngay lập tức, anh đứng dậy một cách quyết đoán, ánh mắt không rời khỏi cô ta dù chỉ một giây. Kiều Vi vẫn còn run rẩy, nhưng cũng biết rằng mình không thể tiếp tục ở đây thêm nữa nếu không muốn nhận thêm sự trả thù.
Anh nhanh chóng rời khỏi phòng, bước chân vững vàng và nhanh nhẹn. Trong lòng, anh không còn cảm giác gì ngoài sự quyết tâm và giận dữ. Anh tới căn phòng kế bên, tay đã sẵn sàng cho mọi tình huống có thể xảy ra.
Khi cánh cửa mở ra, anh thấy Kiều Gia Hân nằm trên giường, có vẻ như vẫn an toàn. Anh vội vã tiến đến bên cô, kiểm tra tình trạng của cô với ánh mắt lo lắng. Thấy cô không bị thương tổn nghiêm trọng, anh thở phào nhẹ nhõm. Anh gọi cô tỉnh dậy, nhưng do bị ngấm thuốc quá nhiều, cô vẫn ngủ say sưa.
Cảm giác căng thẳng trong anh dần tan biến khi nhìn thấy cô bình an. Anh nhẹ nhàng bế cô lên, ung dung bước ra ngoài. Vừa ra đến cửa, anh thấy Kiều Vi đứng bên cạnh, ánh mắt đầy vẻ căm phẫn. Anh không thèm liếc nhìn, lạnh lùng đi lướt qua cô ta, ôm cô đi xuống nhà.
Kiều Vi đứng lại, chứng kiến cảnh tượng trước mắt với sự tức giận và thất vọng. Cô ta cảm thấy mình đã thất bại, lòng đầy căm phẫn.
“Kiều Gia Hân, tạo sẽ không để mày yên đâu!”
Kiều Vi nhìn theo bóng lưng của anh khi anh rời khỏi, lòng đầy suy nghĩ và kế hoạch trả thù.