Con Rể Quyền Quý
Thụy Thụy là một nhóc đáng yêu, hơn chín tháng, liền có thể nói.
Cô bé có thể đi hai bước, còn có thể ôm chân Chu Túy Túy gọi mẹ mẹ mẹ, siêu cấp đáng yêu mềm mại. Nhưng trên thực tế, Thụy Thụy gọi đầu tiên không phải là mẹ, mà là ba ba.
Cái này làm cho Chu Túy Túy ghen tị một thời gian dài, mỗi ngày cô đều chăm sóc tiểu bảo bối, kết quả tiểu nha đầu này hay rồi, cái đầu tiên gọi không phải là mình, lại là ba ba.
Cô ghen ghét Thẩm Nam đã lâu, Thẩm Nam dở khóc dở cười, dỗ dành.
Cả đêm đều dạy con gái gọi mẹ, đến buổi sáng hôm sau, Chu Túy Túy vừa mới tỉnh dậy liền nhìn thấy một gương mặt đang nhìn mình, ôm cô gọi mẹ ơi.
Trong nháy mắt kia, cô cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Tất cả gian khổ đã qua, hình như chỉ vì câu này, vậy là đủ rồi. Đáng giá, chờ được một câu như vậy của cô bé, tất cả đều đủ rồi.
Đoạn thời gian tiếp theo, Thụy Thụy vẫn luôn học nói, mấy xưng hô đơn giản đều biết, đến hơn một tuổi, đã nói sõi rất nhiều.
“Thụy Thụy.” Chu Túy Túy trong phòng bếp bận rộn, nhìn người đang xem TV, nhướng mi, lên: “Lại đây với mẹ.”
“Mẹ.”
Thụy Thụy nói rõ ràng, từ trên sô pha bò xuống, chạy về phía Chu Túy Túy, “Mẹ ơi mẹ đang làm gì thế.”
“Nấu cơm cho con ăn.” Chu Túy Túy nhìn cô bé, “Buổi trưa nay muốn ăn cái gì?”
“Cơm cơm.” Tiểu công chúa mở to mắt nhìn cô, tràn đầy kỳ vọng, “Muốn ăn cơm cơm.”
Chu Túy Túy cười, ôm bé lên, “Được, buổi trưa cho con ăn cơm cơm.”
Chu Túy Túy sờ mặt tiểu công chúa, dở khóc dở cười: “Ngoại trừ ăn cơm còn muốn ăn gì nữa nào?”
“Trứng trứng.” Tiểu công chúa chỉ vào trứng gà ở một bên, quay đầu chỉ vào thịt, “Còn muốn ăn thịt thịt.”
Cũng không biết tiểu công chúa làm sao, không thích ăn rau xanh, chỉ thích ăn thịt, trên cơ bản là kiểu không thịt không vui, có rất nhiều thịt ăn không hết, nhưng đôi khi thấy Chu Túy Túy và Thẩm Nam ăn, cô bé lại muốn ăn, thỉnh thoảng còn nằm bò lên bàn, muốn lấy thịt trong tay của bọn họ.
Chu Túy Túy rất bất đắc dĩ, nhưng không biết nên sửa thế nào.
Nói thế nào nhỉ, trẻ còn đều hơi kén ăn, cô cũng không phải là người bắt con ăn rau xanh, nhưng biết vậy dinh dưỡng sẽ không cân đối, quá nhỏ, lớn hơn một chút con bé muốn kén ăn thì kén ăn, Chu Túy Túy không sao cả. Nhưng bây giờ còn quá nhỏ, vẫn không thể như vậy.
“Không ăn rau sao?”
Tiểu công chúa nghe thấy từ “rau”, lập tức rúc vào ngực Chu Túy Túy, “Không muốn, không muốn, con không cần rau.”
Chu Túy Túy, “…..”
Hay quá, lại bị từ chối lần nữa.
Cô bất đắc dĩ sờ đầu tiểu công chúa, “Được, trưa nay ăn thịt, con đi xem TV.”
Tiểu nha đầu còn chút tật xấu, đó là mới hơn một tuổi đã thích xem TV, Chu Túy Túy và Thẩm Nam cũng không có thói quen này, nhưng cô bé thích, mỗi ngày có thể xem chăm chú, nhìn không chớp mắt.
Chu Túy Túy cảm thấy cô bé không nhất định hiểu được lời nói trong TV, nhưng chính cô bé muốn xem.
Công chúa nhỏ ra phòng bếp, một mình yên lặng bò lên sô pha, nhìn nhân vật trong TV cảm thấy thú vị, khi nhìn, đôi mắt cô bé sẽ sáng ngời, là thật sự rất thích.
Giữa trưa ăn cơm, Chu Túy Túy thật sự không nấu rau xanh, chỉ có một phần bông cải xanh, công chúa nhỏ sẽ ăn bông cải xanh và cà chua, cho nên hai cái này vẫn luôn có, hơn nữa cô bé rất thích ăn thịt, hai mẹ con ăn rất vui vẻ.
Khi Thụy Thụy ăn cơm rất ngoan, trên cơ bản không cần lo lắng cái gì, sau khi ăn cơm trưa xong, Chu Túy Túy dẫn theo công chúa nhỏ dạo một vòng, lúc này là mùa xuân, công chúa nhỏ cũng đã được 1 tuổi rưỡi. Thời tiết bên ngoài khó tốt, rất thoải mái.
Sau khi đi một vòng về, Thụy Thụy muốn đi ngủ.
“Mẹ, ngủ ngủ.”
Chu Túy Túy cười, ôm cô bé lên, “Có muốn mẹ ngủ cùng không?”
“Muốn.”
Thụy Thụy thật sự rất hợp với biệt danh, suốt ngày thích ngủ, mỗi ngày cô bé ăn xem TV lại ngủ, ngủ, ăn, xem TV, nhưng rất thoải mái.
Cô bé cũng không thích chơi với mấy bạn nhỏ khác, mỗi ngày ăn ăn, uống uống, ngủ ngủ.
Trước khi ngủ, Chu Túy Túy còn nhận được tin nhắn của Hạ Văn hỏi cô có muốn dẫn Thụy Thụy ra ngoài dạo phố không?
Chu Túy Túy suy nghĩ một lát, cúi đầu hỏi, “Thụy Thụy, có nhớ mẹ nuôi Hạ Văn không?”
Thụy Thụy sửng sốt, mở mắt nhìn cô, “Nhớ.”
“Vậy chúng ta ngủ trưa, ra ngoài mua đồ nhé?”
“Được ạ.”
Công chúa nhỏ hưng phấn đáp.
Chu Túy Túy bật cười, trả lời tin nhắn Hạ Văn, lúc này mới ôm cô bé ngủ.
Người trông trẻ con, quá tốn sức.
Cũng may Thụy Thụy hiểu chuyện, cũng không lăn lộn Chu Túy Túy, đương nhiên, cũng có khi, nhưng vẫn khá ít, Thụy Thụy ở mức độ nào đó mà nói, thật sự là một công chúa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Buổi chiều, ánh dương ấm áp.
Chu Túy Túy và Thụy Thụy mặc đồ đôi, hai người đều là áo hoodie màu hồng nhạt, Thụy Thụy thích đồ màu hồng, trên phương diện sở thích, cô bé thật sự xứng danh với công chúa nhỏ, trong lòng có một giấc mơ công chúa, thích màu hồng nhạt, thích những đồ vật mộng mơ.
Áo hoodie màu hồng nhạt và quần yếm, Chu Túy Túy nhìn trẻ ra không ít, giống như sinh viên, Thụy Thụy càng khỏi phải nói, chính là một cô bé đáng yêu nhỏ, làm cho người thích.
Hạ Văn nhìn công chúa nhỏ chạy về phía mình, vui mừng gọi, “Công chúa nhỏ.”
Mắt Thụy Thụy sáng lên, đi giày đế bằng màu trắng, hô lên: “Mẹ nuôi.”
Cô bé nhào vào lòng Hạ Văn.
Hạ Văn oa một tiếng, ôm cô bé lên: “Sao hôm nay con lại xinh như vậy chứ?”
Thụy Thụy chớp mắt, ôm cổ cô nhìn: “Mẹ nuôi hôm nay cũng đẹp siêu cấp.”
Hạ Văn bật cười, nhìn về phía Chu Túy Túy đang đi đến chậc chậc hai tiếng nói: “Không được rồi, con gái này của cậu thật sự làm người ta muốn trộm về nuôi.”
Nghe vậy, Chu Túy Túy liếc mắt nhìn Hạ Văn, “Cậu trộm thử xem, đội trưởng Thẩm có tìm cậu tính sổ không.”
Đội trưởng Thẩm thích Thụy Thụy thế nào, mọi người đều biết.
Chu Túy Túy và Thụy Thụy, đều là thịt trên đầu quả tim đội trưởng Thẩm, ai dám động một chút, hoặc là muốn động, đều sẽ xong đời.
Hạ Văn nghĩ đến hậu quả của mình, yên lặng lắc đầu, “Không được không được, mình chỉ nhìn Thụy Thụy là được rồi.”
Cô cúi đầu, hôn đầu công chúa nhỏ, “Hôm nay quá xinh đẹp, mẹ nuôi hôn con một cái được không?”
Thụy Thụy, “Mẹ nuôi đã hôn rồi.”
Hạ Văn nghẹn lại, cười nói: “Không nhịn được, ai bảo con người gặp người thích chứ.”
Thụy Thụy ôm cô làm nũng, rất tự luyến, “Đúng vậy.”
Chu Túy Túy, “……”
Cô bất đắc dĩ sờ đầu cô nhóc, hỏi: “Ai dạy con, tự luyến như vậy?”
“Chú Lục nha.” Cô bé nói chính là Lục Gia Tu.
Chu Túy Túy, “À.”
Cô bất đắc dĩ thở dài, thấp giọng nói: “Đối với chúng ta có thể tự luyến như vậy, nhưng đối với người xa lạ, Thụy Thụy vẫn phải khiêm tốn một chút, biết không?”
Thụy Thụy cái hiểu cái không, gật đầu: “Vâng mẹ, con nhớ rồi.”
Chu Túy Túy và Hạ Văn đã lâu không gặp, hai người tụ lại nói chuyện, công chúa nhỏ ở bên cạnh chơi một mình, cũng không quấy rầy.
Sau khi ăn xong, Chu Túy Túy mới dắt công chúa nhỏ nhà mình đi mua đồ.
“Mua quần áo đi.” Hạ Văn nhìn Thụy Thụy, “Cô bé thật sự mỗi ngày một khác, lớn lên chắc chắn sẽ là đại mỹ nhân, bây giờ mình muốn một ngày thay hai bộ quần áo cho cô bé.”
Chu Túy Túy, “Đừng như vậy, nhà mình gánh vác không nổi.”
Hạ Văn trợn trắng mắt nhìn cô, “Cậu nói cái gì?”
Chu Túy Túy cười, cong môi nói: “Tuy rằng con gái cưng chiều không sai, nhưng một ngày thay hai bộ đồ có chút khoa trương.”
Cô vuốt cằm, “Đội trưởng Thẩm sẽ bị tra xét.”
Hạ Văn xem thường nhìn cô một cái, “Cậu không có tiền, chứ Thụy Thụy không tiền?”
Hai người mỗi năm đều có hoa hồng từ công ty, cũng đủ tiêu xài. Chẳng qua vì công việc của Thẩm Nam, Chu Túy Túy khá khiêm tốn, nhưng nên mua cho chính mình, cũng sẽ không khách khí.
Cuộc sống, vui vẻ là quan trọng nhất.
Chu Túy Túy bật cười, kéo mũ của cô nhóc, “Muốn mua cái gì chọn đi, thích là được.”
Cô nghĩ nghĩ, nhìn về phía Hạ Văn, “Mẹ nuôi của con hôm nay trả tiền đó.”
Thụy Thụy ngoan ngoan gật đầu, giọng nói ngây thơ: “Được, mẹ, con đã biết.”
Hạ Văn: “………..”
Thụy Thụy là một cô nhóc nhỏ có thẩm mỹ độc đáo của riêng mình, đừng thấy cô bé chỉ hơn một tuổi, nhưng hiểu được rất nhiều. Cô bé như là sinh ra đã thông minh hơn người khác một chút, ít nhất Chu Túy Túy cho rằng như vậy, biết nói chuyện sớm, đi sớm, ngay cả chữ gì đó cũng biết được, hơn nữa còn hay xem mấy bộ phim hoạt hình, thần tượng lung tung rối loạn gì đó, tiểu nha đầu hiểu được rất nhiều, thỉnh thoảng cũng nói chuyện không có đầu óc, không đâu vào đâu, nhưng lại rất thú vị.
Không lâu sau, công chúa nhỏ ôm một chiếc váy bồng ra, bên cạnh còn có nhân viên cửa hàng, đang ôm quần áo.
Hạ Văn dở khóc dở cười, nhìn ánh mắt của Thụy Thụy nhìn mình, bàn tay vung lên, rất sảng khoái nói, “Tính tiền.”
Thụy Thụy: “Cảm ơn mẹ nuôi.”
Hạ Văn nhìn về phía Chu Túy Túy, chỉ vào cô nhóc nói, “Chu Túy Túy, đây là đều là cậu dạy nhé.”
Chu Túy Túy rất không khách khí, “Đó là đương nhiên rồi, Thụy Thụy nhà mình cái khác không biết, nhưng lễ phép thì vẫn biết.”
Hạ Văn: “……”
Một buổi chiều, Hạ Văn miệng thì nói hai người, nhưng khi nhìn thấy cái gì thú vị, nhất định cô ấy là người đầu tiên đề cử cho Thụy Thụy mua, Thụy Thụy là một cô nhóc có hàng ngàn cưng chiều cả đời, chắc là vậy, đến hơn 8h liền kết thúc, hai người đã có rất nhiều chiến lợi phẩm.
Hôm nay vừa hay Thẩm Nam nghỉ ngơi, từ trong đội đến đây đón hai người.
Sau khi chào hỏi với Hạ Văn, Thẩm Nam nhìn về phía cô nhóc đang hưng phấn, ôm Chu Túy Túy hôn một cái, thấp giọng hỏi: “Vui vẻ?”
Chu Túy Túy gật đầu, “Vui lắm.”
Cô chỉ vào Thụy Thụy, “Anh xem Thụy Thụy vui vẻ như nào.”
Thẩm Nam bậy cười: “Cô bé vui vẻ.”
Anh chua lòm: “Ôm lễ vật, không cần ba ba luôn.”
Vừa dứt lời, cô nhóc liền vất đồ trong xe, vươn tay về phía Thẩm Nam, “Ba ba, ôm một cái.”
Thẩm Nam: “…..”
Lanh lợi!
Anh duỗi tay ôm cô bé vào trong lòng, sờ sờ đầu cô bé: “Có mệt không?”
“Không mệt!” Thụy Thụy vuốt mặt ba, chớp mắt nói: “Ba ba có mệt không, chúng ta về nhà nhé, mẹ hôm nay mua đồ cho ba đấy.”
“Mua cái gì?”
Thụy Thụy nhíu mày, nhìn về phía Chu Túy Túy.
Cô bé không nhớ.
Chu Túy Túy cong môi cười: “Về nhà anh biết.”
Thụy Thụy vội vàng gật đầu phụ họa, mắt sáng rực lên: “Về nhà ba ba sẽ biết.”
Thẩm Nam không nhịn được, nhéo mặt cô bé: “Sao con lại đáng yêu thế chứ?”
Thụy Thụy suy nghĩ lời nói lúc trước Chu Túy Túy dạy cho mình, ôm cổ ba ba cọ cọ, làm nũng nói: “Bởi vì con là con của ba ba nha.”
Thẩm Nam nhìn về phía Chu Túy Túy.
Chu Túy Túy nhún vai: “Cô bé tự mình học được, nha đầu này hơi tự luyến.” Nghĩ, cô thở dài nói: “Cũng không biết là tốt hay xấu, quá lanh lợi.”
Có thể khi còn nhỏ tiếp xúc nhiều, bọn Lục Gia Tu cũng hay dẫn công chúa nhỏ ra ngoài thăm thú, thỉnh thoảng còn có một ít trường hợp cũng mang cô bé đi, hơn một tuổi, đi không ít so với Chu Túy Túy, dần dần, liền có một số thói quen hình thành.
Có thể nói, hiểu cách nói chuyện.
Suy nghĩ nhanh nhẹn hơn trẻ con cùng tuổi rất nhiều, người cũng thông minh.
Thẩm Nam ôm cô bé lên xe, mỉm cười nói: “Đương nhiên là tốt, con gái anh vốn thông minh.”
Chu Túy Túy liếc mắt nhìn anh: “Anh cứ cưng chiều con bé đi, sau này bắt nạt bạn học thì sao bây giờ?”
Thẩm Nam nhướng mày: “Bắt nạt người khác cũng có ba ba chống lưng.”
Chu Túy Túy: “……..”