Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Felix Evans mỉm cười sau lớp mặt nạ, cảm thấy chọc em ấy cũng khá thú vị.
– Sao vậy, sợ tôi ăn thịt cậu à. – Felix Evans từng bước lại gần Finn Wilson.
Finn Wilson làm gì biết hành động vô thức của y đã tự bán đứng chính mình, y loay hoay nghĩ cách trả lời, vô thức lùi bước.
Felix Evans bước đến bao nhiêu bước, thì Finn Wilson lùi lại bấy nhiêu bước.
– Tôi, tôi giật mình thôi, haha. – Finn Wilson nói xong cũng cảm thấy lời nói của mình rất buồn cười, vì thế chỉ có thể cười trừ che giấu sự xấu hổ.
– Vậy sao, thế cậu lùi làm gì vậy?
– Không, không phải đâu, tôi tôi…
Giờ y chạy còn kịp không!!?
Thấy người bị anh chọc sợ sắp khóc tới nơi, vì thế tốt bụng không chọc nữa, anh chỉ tay lên bầu trời hỏi.
– Còn muốn xem pháo hoa nữa không?
– Không, không… à không, có có. – Finn Wilson ấp úng trả lời.
– Vậy cậu xem đi, tôi ra kia một lát. – Felix Evans chỉ tay về hướng gần đó.
Anh vừa mới nói xong, Finn Wilson ở đằng trước nghe vậy liền đứng thẳng lưng trong lòng mở cờ, nhưng không để y vui được bao lâu, người đàn ông lại chạy thoát thân ngay lập tức!
Felix Evans đi bên cạnh y thì không như vậy, tâm trạng của anh lúc này rất thoải mái có thể nói là vô cùng mong chờ, có lẽ do niềm vui sướng khi sắp được đưa người về nhà quá lớn, nên anh đã quên mất người bên cạnh của anh đang có tâm lý như thế nào.
Ban nãy anh đã viết một phong thư để gửi cho đế vương Smith, muốn nhờ người nọ cho anh mượn xe ngựa và binh lính để đưa người về, đế quốc Evans và Smith đã thân thiết với nhau từ lâu, cũng biết rõ nét chữ và chữ ký của anh khó có người giả dạng, cho nên không cần có con dấu chứng minh người viết là Felix Evans, thì đế vương Smith vẫn có thể nhận ra.
Giờ anh chỉ cần đợi Finn Wilson ngả bài với mình nữa thôi.
Finn Wilson suy nghĩ vô số chuyện trong đầu, cũng không nghĩ đến được nước đi này của Felix Evans, nếu y mà biết chỉ sợ đã bỏ chạy ‘bán mạng’ rồi cũng nên, so với đấu trí quả thật y đấu không lại.
Mãi đến khi cả hai về trọ cùng đặt lưng lên giường nghỉ ngơi, Finn Wilson vẫn suy nghĩ rất nhiều chuyện mà y không hiểu nổi, sau khi ngả bài với Felix Evans thì sẽ bỏ đi như thế nào.
Chỉ là chuyện không như y nghĩ, tuy không đợi được ngày hoàng tử Smith về thành nhưng y đợi được ngày xe ngựa của đế quốc Smith đến đón y.
Tác phong làm việc của đế vương Smith lần nào cũng rất tốc độ, tối hôm qua vừa gửi thư thì chiều hôm đó đã có người của đế vương Smith gửi đến đón hai người họ, lúc Finn Wilson vừa đi bộ một vòng về cùng với Felix Evans, thấy trước cửa trọ là vô số kỵ sĩ đứng canh gác bên ngoài.
– ? – Finn Wilson có dự cảm không lành.
Sáng nay y muốn ra ngoài đi dạo một mình, Felix Evans ở phòng bên cạnh bổ sung thêm một câu, trong giọng nói còn loáng thoáng che giấu tiếng cười của mình.
– Nhớ đứng im một chỗ xem nhé, nếu không tôi lại phải mất thêm thời gian tìm cậu lắm.
– Finn Wilson gật đầu cam chịu số phận.
Biết bản thân có chạy đằng trời cũng không thoát được, trước đó y chạy trốn sau lưng Felix Evans còn bị người ta tìm được, giờ chạy ngay dưới mắt của anh thì y chạy kiểu gì?!
Chỉ còn cách diễn kịch giả ngu coi như y chưa biết sự thật, chờ hoàng tử Smith trở về y sẽ lật bài với anh ấy!
Buổi bắn pháo hoa kết thúc trong vui vẻ với mọi người xung quanh, còn riêng với Finn Wilson thì không, y đi một khoảng vừa đủ xa với Felix Evans, luôn giữ trạng thái đề phòng, chỉ cần người bên cạnh có hành động gì khác thường y sẽ
chẳng biết thế nào lại có thể nắm rõ được việc y sắp làm nên cũng đòi đi
theo, lúc đi dạo y còn sinh ra lỗi giác bản thân đang là tội nhân, vì đi đâu cũng bắt buộc phải có người theo canh gác.
Linh cảm bảo y hình như không ổn rồi, Finn Wilson run rẩy lùi lại vài bước không dám đi vào, lưng đụng phải người ở đằng sau, nhưng y không dám quay đầu chỉ có thể né tránh tiếp xúc nhất có thể.
Felix Evans cũng không ngờ đế vương Smith lại làm việc thần tốc như vậy, anh nhướn mày nhìn một hàng kỵ sĩ canh gác đằng trước, thu hút vô số sự chú ý của người đi đường.
Thấy người phía trước hình như bị dọa sợ nên anh muốn an ủi một chút, nhưng tay vừa chạm vào vai của y thì người đã vùng ra, phản ứng của y quá lớn khiến anh không kịp đề phòng, vì ở khoảng cách gần nên chiếc mặt nạ bị bàn tay của y hất văng xuống đất.
– Vì sao lại giả thành người khác để tiếp cận em?! – Finn Wilson bị ép vào đường cùng chỉ có thể lật bài ngửa với Felix Evans, y quay đầu lại muốn chất vấn người đàn ông nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt đầy sẹo kia thì lời muốn nói lại đổi thành việc khác. – Cả…cả khuôn mặt đó nữa… ngài đang làm cái gì thế hả?!
Trời mới biết lúc y phát hiện ra Liam là Felix Evans có bao nhiêu sợ hãi và lo lắng, đầu tiên không biết vì sao lại bị tìm thấy nhanh như vậy, còn ở gần nhau suốt một khoảng thời gian, thứ hai là y không biết trong lúc truy bắt y, anh đã xảy ra chuyện gì khiến khuôn mặt xảy ra nông nổi này, mặc dù rất lo, lo đến mức muốn chạm vào hỏi xem anh còn đau không, vì sao lại không đi bác sĩ khám, nhưng nỗi sợ vẫn lớn hơn lo lắng nên y không dám hỏi.
– … – Felix Evans lần đầu tiên được thấy ‘mèo con xù lông nên có hơi bất ngờ, không biết nên trả lời về trước trước hay vế sau trước, mãi một lúc sau anh mới quyết định lột chiếc mặt nạ thứ hai do chính tay nam tước Ember làm ra, tháo xuống cho Finn Wilson xem.
Phía dưới lớp mặt nạ đầy xẹo là khuôn mặt hệt như được điêu khắc tỉ mỉ mà bao người mơ ước, sự trưởng thành phát triển theo từng năm đều được hiện hữu trên khuôn mặt ấy, đôi mắt lam đặc biệt chỉ được thừa hưởng bởi huyết mạch hoàng gia, và bờ môi…
–
Finn Wilson không dám nhìn quá lâu vào khuôn mặt của Felix Evans, y sợ thứ tình cảm bản thân che giấu vì một phút yếu đuối mà làm hỏng việc của mình, biết anh không bị thương y thở phào nhẹ nhõm trong lòng không cảm thấy tức giận vì bị lừa gạt tận hai lần.
– Đế vương Evans, ngài còn lời nào muốn nói nữa không? – Finn Wilson hỏi.