Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Luân Hồi bí cảnh đã có từ lâu, hoàn cảnh phong bế, cho nên khắp nơi đều có thể nhìn thấy các loại linh quả bảo dược thần kỳ, có một số sẽ còn chôn giấu tại một vài vùng đất thâm thúy, yên lặng sinh trưởng mấy trăm đến hơn ngàn năm.
Đúng là bảo địa!
Chỉ là Khương Phàm tạm thời đều không để ý đến, việc cấp bách vẫn là đi tìm Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa trước.
Chỉ có khi tìm được mới có thể buông tay buông chân, cùng Chí Tôn Kim Thành giết thật sảng khoái.
– Ở nơi đó!
Khương Phàm rời khỏi tầng mây, nhào về phía núi bụi nơi xa.
Giữa ba ngọn núi cổ lão đè ép nhau có một hẻm núi vặn vẹo đen kịt, bên trong âm khí âm u, sát khí cuồn cuộn.
Bên trong mấy ngàn mét gần đó đều không có cây cối hoa cỏ, hoàn toàn hoang lương.
Khương Phàm rơi xuống trước hẻm núi, cảnh giác nhìn một lát, vừa muốn đi đến bên trong, đột nhiên trong bóng tối sáng lên hai ngọn đèn lồng, ngay sau đó một cái miệng to như chậu máu bỗng nhiên lao ra.
– Ngọa tào!
Sắc mặt Khương Phàm kịch biến, là một con cự mãng vảy đen, răng nanh đều hiện ra hắc khí, trên cái đầu kia còn xuất hiện sừng rồng.
Sát khí bạo động, hắc ám xâm nhập.
Cự mãng giãy dụa thân thể to béo xông ra hẻm núi, giương miệng to muốn nuốt về phía Khương Phàm.
Khương Phàm kinh hồn né tránh, liên tiếp phóng lên mấy chục lần, hung hiểm thoát khỏi.
Rống!
Cự mãng ngẩng đầu gào thét, phát ra tiếng long ngâm chân thực giống như một con sông sôi trào mấy vạn mét không gian xung quanh.
Rừng rậm trong dãy núi, số lượng lớn mãnh thú sợ hãi chạy trốn, còn có con trực tiếp quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.
Khương Phàm bị chấn động, đầu váng mắt hoa, suýt chút nữa rơi xuống dưới.
Hắn cắn răng huy động hỏa dực, điên cuồng chạy trốn ra thật xa mới ngừng lại được.
– Quá nguy hiểm!
Khương Phàm đang muốn thở phào thì toàn thân bất chợt nổi lên cơn ớn lạnh, không có chút do dự gì, hắn lập tức nhấc lên liệt diễm phóng lên tận trời.
Liền ngay trong chớp mắt này, đỉnh núi kia đột nhiên ‘Vỡ ra’, bụi mù cuồn cuộn, đá vụn sụp đổ, bên trong vung ra một đầu lưỡi đẫm máu, cuốn tới phía Khương Phàm.
– Thứ quỷ gì vậy?
Khương Phàm vọt tới độ cao hai ngàn mét, quan sát xuống phía dưới.
Bên trong đỉnh núi vỡ ra lại là một con quái vật to béo xấu xí, toàn thân đều là dịch nhờn, cơ hồ đã hòa làm một thể cùng ngọn núi cao kia.
Khương Phàm nhấc lên mười hai phần tinh thần, tiếp tục dò xét rừng rậm mênh mông.
Nửa ngày sau!
Khương Phàm vừa né tránh vài con mãnh cầm đuổi bắt, bỗng nhiên chú ý tới trong dãy núi xa xôi lại xuất hiện một ngọn núi thần kỳ.
Núi cao thẳng nhập mây xanh, tỏa ra hào quang hoa mỹ, chiếu sáng khắp đất trời.
Định thần nhìn ra xa, trên núi cao còn giống như có mảng lớn cung điện, có một con đường thật lớn đang lơ lửng, còn có thác nước lao nhanh.
– Nơi này còn có tông môn? Là phân bộ của Chí Tôn Kim Thành ở chỗ này sao?
Khương Phàm càng nhìn càng kinh ngạc, lập tức vọt tới nơi xa.
Càng đến gần, càng có thể cảm nhận được ngọn núi kia nguy nga hùng vĩ.
Nó thật sự quá to lớn, giống như bá chủ trong núi, tất cả những ngọn núi khác ở trước mặt của nó đều lộ ra vô cùng nhỏ bé.
Mà linh vụ tràn ngập, cung điện kéo dài, tia sáng ngũ sắc đến từ pháp trận cường đại bao phủ.
Nhưng… Tiếp tục tới gần, Khương Phàm chợt có cảm giác quái dị.
Lúc nhìn từ đằng xa chỉ là cảm giác rất tráng quan rất hùng vĩ, sau khi tới gần lại cảm giác được phiêu miểu mông lung, giống như rất không chân thực.
– Nơi quái quỷ gì đây?
Khương Phàm mang theo nghi vấn đầy bụng, đi tới trước núi cao.
Núi cao nguy nga hùng kỳ, thẳng đến trời cao. Thác nước lao nhanh, kỳ quang lượn lờ, số lượng lớn cung điện xen vào nhau một cách tinh tế.
Nhưng, cả ngọn núi lại trông rất mông lung mơ hồ, bốc hơi mê vụ nồng đậm, giống như một loại huyễn tưởng nào đó, lại như là hình ảnh nơi nào đó vung xuống.
Tại thời điểm Khương Phàm chạy tới nơi này, đã có rất nhiều người tụ đến trong rừng rậm.
Có nam có nữ, có mạnh có yếu, có một số lại núp trong bóng tối một mình, có một số tốp năm tốp ba tập hợp một chỗ.
Mặt mũi bọn hắn đều tràn đầy cuồng nhiệt nhìn qua núi cao phiêu miểu.
– Ngươi là từ đâu tiến đến?
Khương Phàm đi đến bên cạnh một nam tử thô cuồng.
Nam tử đánh giá hắn, hỏi ngược lại:
– Ngươi là từ đâu tiến đến?
– Chí Tôn Kim Thành.
– Ngươi là người của hoàng tộc? Không giống nha.
– Làm sao không giống?
– Ha ha…
Nam tử chỉ cười cười, tiếp tục nhìn qua núi cao.
– Có phải ta nên ngước cổ lên mới giống hay không? Ta chỉ hỏi, ngươi là từ đâu tiến đến?
– Ngươi thật không biết? Hay là bắt ta làm trò cười.
– Ta thật không hiểu rõ.
– Luân Hồi bí cảnh ngoại trừ những con đường an toàn do Chí Tôn Kim Thành, Đại La sơn cùng Phạm Thiên thư viện khống chế thì còn có mấy con đường nguy hiểm, phân tán tại cái khe trong Xích Chi đại liệt cốc. Chúng ta đây là không có bối cảnh không có thế lực, muốn đến nơi này mạo hiểm, lại không bị những kẻ Chí Tôn Kim Thành kia xua đuổi, chỉ có thể thông qua mấy con đường nguy hiểm kia.
– Rất nguy hiểm?
– Ha ha, chính là cược mệnh, sinh tử chia năm năm.
Nam tử thô cuồng nói rất thoải mái, có thể còn sống tiến đến, phải nhìn mệnh.
Có thể tìm tới cơ duyên hay không, phải nhìn mệnh.
Cuối cùng, lúc rời khỏi, có thể còn sống xuyên qua vết nứt hay không, cũng là phải nhìn mệnh.
Cho nên, trong Luân Hồi bí cảnh, ngoại trừ người của các thế lực Chí Tôn Kim Thành ra, những người khác đều là dân liều mạng coi nhẹ sống chết.
Khương Phàm hỏi:
– Ngọn núi này có cái gì kỳ quặc?
– Nó chính là nguyên nhân chúng ta cược mệnh tiến đến. Luân Hồi bí cảnh không chỉ có nguy hiểm vùng đất tử linh, còn có loại ‘Ảo ảnh’ này, chỉ cần cảnh tượng này xuất hiện liền mang ý nghĩa có thể sẽ có đại bảo bối xuất thế.
Nam tử thô cuồng nói xong, Đan Hoàng lại đang nhớ tới ở trong đầu Khương Phàm:
– Không sai, nơi này hẳn là Luân Hồi tinh không. Xích Chi đại liệt cốc xuất hiện rất có thể là Luân Hồi tinh không rơi xuống, va chạm địa tầng đưa tới vết nứt.
– Sư phụ, ngài từng nói qua trình độ thần bí của Luân Hồi tinh không cùng Vĩnh Hằng Thánh Sơn không khác nhau lắm?
– Nguyên nhân hình thành nên Luân Hồi tinh không là một câu đố, nhưng nó xác thực đều có liên hệ với Cửu U thâm không cùng tinh không vô tận.