Đại La Thiên Tôn
Vào đêm nguyên chủ rơi xuống sông, Thẩm Đại Lệ nói rằng cô ta nhìn thấy Lục Trạm và Lâm Hiểu Nhan cùng nhau đi dạo ở bờ ruộng sau thôn. Khu thanh niên tri thức ai ai cũng biết nguyên chủ có ý với Lục Trạm, nguyên chủ vừa nghe, lập tức bỏ hết tất cả chạy đến bờ ruộng, chỉ sợ chậm một bước Lục Trạm sẽ bị người khác quyến rũ mất.
Nhưng khi đến nơi, phát hiện không phải Lục Trạm và Lâm Hiểu Nhan, mà là Thẩm Đại Cường đã đợi sẵn. Hắn ta cười nham hiểm, muốn lấy đi sự trong sạch của nguyên chủ, may mắn nguyên chủ nhanh trí, thoát khỏi nanh vuốt của Thẩm Đại Cường trong gang tấc.
Vì quá sợ hãi, nguyên chủ chạy loạn, trượt chân rơi xuống sông. Lúc được cứu lên, nguyên chủ đã sang thế giới bên kia rồi.
Còn cô, Cố Yên Nhiên đến từ thế kỷ 21, thành công mượn xác hoàn hồn, trở thành thanh niên tri thức Cố trong cuốn tiểu thuyết lấy bối cảnh thập niên bảy mươi này.
Cố Yên Nhiên xoa cái đầu đau nhức, ngó trái ngó phải, thấy không có ai, cô mới dám lấy đồ ăn từ trong không gian ra, ăn ngấu nghiến.
Đúng vậy, vòng cổ khắc hình hoa mai thực ra là không gian tùy thân truyền đời của nhà cô. Đến đời cô, trong không gian đã chất đủ thứ đồ vật kỳ quái, có dọn cũng không hết, đương nhiên, đồ hữu dụng chiếm đa số, ví dụ như đồ ăn.
Cái miệng nhỏ của Cố Yên Nhiên liên tục hoạt động, tay trái cầm bánh bao, tay phải cầm súp gà, vừa ăn vừa uống. Nếu không phải nguyên chủ nhịn đói quá lâu, giờ ăn nhiều dễ dẫn đến đau bụng, cô còn phải ăn thêm vài cái bánh bao, vài tô bún bò, vài gói mì ăn liền nữa…
Ăn no bảy phần, Cố Yên Nhiên tìm một cái cặp lồng, đổ bát cháo vào, sau đó để bát lại chỗ cũ. Còn cái cặp lồng bị cô ném vào không gian, đợi có thời gian tìm nơi vắng người phi tang sau.
Lúc thím Thục Phân đến xem Cố Yên Nhiên, cô đang ngơ ngác nhìn trần nhà, thực ra là dùng ý niệm sắp xếp đồ đạc trong không gian.
“Thanh niên tri thức Cố.” Thím Thục Phân gọi một tiếng, thấy bát cháo được “ăn” sạch sẽ, hài lòng mỉm cười: “Cháu khỏe hơn chút nào chưa? Còn chỗ nào không thoải mái?”
“Nhờ thím Thục Phân chăm sóc, cháu khỏe hơn nhiều rồi.” Cố Yên Nhiên thu hồi ý niệm, mỉm cười với thím Thục Phân: “Thím Thục Phân, có thể nhờ thím mời đại đội trưởng đến đây một chuyến được không?”
“Hả? Đương nhiên là được.”
Vốn dĩ thím Thục Phân còn tính chiều nay bàn giao Cố Yên Nhiên cho đại đội trưởng, ai ngờ Cố Yên Nhiên đã chủ động đề nghị, như vậy càng tốt.
“Để thím đi ngay bây giờ.” Lúc đi, thím Thục Phân còn không quên nhắc nhở: “Cháu ở yên đấy, đừng đi lung tung.”
Nhận được lời cam đoan của Cố Yên Nhiên, thím Thục Phân yên tâm đến nhà đại đội trưởng. Chẳng mấy chốc, thím Thục Phân trở về, theo sau là đại đội trưởng thôn Du Thủy, chừng bốn mấy tuổi, làn da rám nắng, khí thế uy nghiêm.
“Đại đội trưởng.” Cố Yên Nhiên lễ phép chào hỏi, cũng không quên tỏ ra đáng thương.
Thẩm Đại Thắng vừa bước vào, nhìn đến thiếu nữ yếu ớt ngồi trên giường, lời trách móc giống như dòng nước chảy xuôi xuống cổ họng, không còn thừa lại tí gì.
“Khụ khụ…” Thẩm Đại Thắng vờ ho hai tiếng, nghiêm túc nhìn Cố Nhiên Nhiên: “Thanh niên tri thức Cố, trông cô có vẻ khỏe hơn nhiều.”
“Cảm ơn đại đội trưởng, là do thím Thục Phân chăm sóc tốt.” Cố Yên Nhiên hàn huyên vài câu, nắm chắc thời gian đi vào chủ đề chính: “Đại đội trưởng, cháu muốn tố cáo Thẩm Đại Lệ hãm hại cháu.”