Đại Vương Tha Mạng
Đoạn Tiểu Miêu lại lừa Ma Tôn, A Tình và Đan Dương đã quen với việc này rồi, chỉ có người ngoài mới trợn mắt há mồm thôi.
Chính là thiếu chủ, hắn không muốn đem Đoạn Tiểu Miêu về nhà nuôi nữa, chắc chỉ có Đoạn Lâm mới hầu hạ cậu nổi thôi.
Nếu Đoạn Tiểu Miêu có Ma Tôn hỏi han thì Đan Dương cũng có A Tình, nhưng cục sắt này vẫn không chịu thả cái rắm nào.
A Tình ít nhiều kế thừa tính cách của Đoạn Tiểu Miêu: Được lắm, ngươi đã khiến ta chú ý!
“Nếu…” Các ngươi đã đoàn tụ… Thiếu chủ chưa kịp nói ra nửa câu sau thì bỗng nhiên nghe thấy Đoạn Lâm lạnh giọng quát khẽ.
“Ai!?”
Mọi người đều ngẩn ra, ai?
Hai người núp trong bóng rối khiếp sợ, bọn họ đã dùng pháp bảo ẩn tung tích, đáng lẽ không nên bị Đoạn Lâm phát hiện mới đúng. Như vậy thực lực Đoạn Lâm đã cao thâm khó đoán đến mức này rồi sao?
Chỉ có thể nói tầm nhìn bọn họ quá hạn hẹp.
Mỗi một thiên tài đều có thiên phú trời sinh, có thể làm đại vai ác của Tu Chân giới này tất nhiên phải có chỗ bất đồng.
Nếu chỉ dựa vào tu luyện thì dù có tu mấy vạn năm cũng chưa chắc có thể trở thành nhân vật độc nhất vô nhị đó.
Ở đây chỉ có Úc Yên biết đại ma đầu nhà cậu là đá mài dao của Thiên Đạo (?), thiên phú nghịch thiên, nếu không phải quá cực đoan, hao tổn quá nặng thì không có khả năng bị đánh chết.
“Đám chuột nhát gan, giấu đầu lòi đuôi.” Tám chữ to tràn ngập châm biếm.
Hai người kia nghe xong càng không dám lộ diện, nếu không chẳng phải là mất hết mặt mũi sao?
Vài giây sau, Đoạn Lâm khinh thường nói: “Bọn họ đi rồi.”
Úc Yên phản ứng rất lớn, dậm chân nói: “Meo, chắc chắn bọn họ đã nghe trộm được nơi giấu bảo vật, đi trước một bước tìm tài bảo rồi!”
Sau đó cậu nhìn thiếu chủ: “Ngươi hiểu cơ quan, đi với chúng ta đi, tìm được tài bảo thì chúng ta chia đều.”
Úc Yên cảm thấy hai người nghe lén vừa rồi hơn nửa là vai chính xui xẻo và công pháo hôi của y, thiếu chủ tài giỏi như thế sao có thể từ bỏ được đúng không?
Chính mình không mượn sức thì tiện nghi cho hai tên kia rồi, chi bằng nhân lúc này cột hắn lên thuyền tặc, à không, vào nhóm chứ.
Thiếu chủ cũng đoán được người trong góc tối là ai, loại hành vi lén lút này hắn nhìn không được.
Đánh cũng được giết cũng được, chủ yếu là quang minh chính đại, lén lút là kém cỏi.
“Cũng được, ta đi với hai vị một chuyện vậy.”
Trong đám tài bảo nghe được có một thứ gọi là thịt chi, thứ này không quá quan trọng với Hạo Trinh và Đoạn Lâm.
Nhưng nó lại rất quan trọng với Đoạn Tiểu Miêu, bởi vì ăn thịt chi có thể kéo dài tuổi thọ.
Nỗi sợ lớn nhất của Đoạn Lâm chẳng phải là thọ mệnh mèo con không dài sao?
Điều này đã thành bóng ma tâm lý của hắn, bởi vậy khi nghe thấy thứ có thuộc tính kéo dài tuổi thọ thì hắn sẽ gấp không chờ nổi muốn chiếm lấy.
Mà thứ Đoạn Tiểu Miêu muốn rất nhiều tu sĩ cũng muốn. Trên thế gian này nào có nhiều thiên tài như vậy, thời điểm không thể đột phá, có lẽ lại thêm ba trăm năm nữa là có cơ hội!
Ba trăm năm đó từ đâu mà đến?
Đương nhiên là các loại thiên tài địa bảo rồi.
Lúc nhóm người bọn họ tới thì nơi thịt chi sinh trưởng đã vây đầy một đám tu sĩ.
Thì ra thịt chi còn chưa thành hình, chỉ kém một bước xa.
Mọi người thấy lại có thêm vài người tới thì thầm mắng đen đủi. Trong đó còn có nhóm người đồng hành với bọn Úc Yên lúc trước, đoàn đội bọn họ đã mất đi một người, chỉ còn lại bốn người.
“Tiền bối Đoạn Lâm?” Âm thanh réo rắt của thanh niên vang lên, chỉ thấy Tống Bình Châu vội vàng tiến tới, thấy Đoạn Lâm thì kích động khom người chào: “Không ngờ lại gặp được tiền bối ở chỗ này, ngài cũng đến vì thịt chi sao?”
Ai vậy?
Đoạn Lâm không nhớ hắn, nhìn thoáng qua có thể thấy đối phương đang đề phòng nhìn mèo con của mình. Hắn nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là tu sĩ chính đạo bị mèo con dọa.
“Ừ.”
“Thịt chi đó đã sắp thành hình, Bình Châu nguyện ý giúp tiền bối một tay.” Tống Bình Châu không biết báo đáp ân cứu mạng thế nào, bây giờ ân nhân có sở cầu* thì đương nhiên hắn phải tương trợ rồi.
*Sở cầu: cái mình mong muốn, tìm kiếm.
Các tu sĩ bên kia đều sợ ngây người, đầu tiên là do cái tên ‘Đoạn Lâm’, mặc dù là tu sĩ bên ngoài Cửu Châu nhưng cũng được biết về sự tích của Đoạn Lâm.
Tiếp theo chính là khinh thường Tống Bình Châu, đường đường là một tu sĩ chính đạo thế mà lại nịnh nọt ma tu, xì, cũng không ngại mất mặt!
Lúc này đoàn đội của người đàn ông mới biết thì ra ma tu đồng hành với mình lại có thân phận như thế, bọn họ đúng là nhặt về được cái mạng mà.
Nhưng tại sao “cây quạt” và ma tu lại đứng chung một chỗ?
Hai tên kiếm tu giết đồng bọn của hắn đâu?
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, hai kiếm tu bọn họ hận thấu xương đã tới, kẻ thù gặp nhau đỏ cả mắt.
Tuy bọn họ không giết được hai tên kiếm tu này nhưng ít nhất có thể khiến cho bọn họ không lấy được thịt chi.
Vốn là cùng nhau tới nhưng hiện tại đã phân thành hai nhóm, thiếu chủ gặp lại nhóm Thẩm Liêm Qua có vẻ hơi xấu hổ.
Nhưng hắn vẫn chào hỏi: “Các ngươi cũng tới sao?”
Linh Gia dừng một chút, nhàn nhạt đáp lại: “Đúng vậy.”
Y là người bình đạm như trúc, thanh lãnh kiêu ngạo, y biết Hạo Trinh đã thay đổi nhưng không thể dây dưa trước mặt mọi người nên y chỉ hỏi: “Xem ra ngươi đã trả con mèo đó về cho chủ, không đi cùng chúng ta nữa sao?”
Trước đó y kéo Hạo Trinh đi cùng là vì để mượn thuật cơ quan của hắn, không có Hạo Trinh chỉ điểm thì bọn họ khó hành động trong nơi vô chủ.
Úc Yên ngồi một bên xem cũng phải động lòng, Linh Gia thật biết dùng ngữ khí nha, nhìn như quật cường lại có chút chịu thua, ai mà không mềm lòng chứ!
Nhưng mà một núi không thể có hai hổ, nơi này đã có mèo con đáng yêu nhất thế gian, không ai được phép nổi bật hơn cậu.
“Ta nói nè, trả cho chủ cái gì chứ?” Mèo con tuyết trắng trong lồng ngực Đoạn Lâm cao ngạo nâng cằm: “Thiếu chủ, mong ngươi nói y nghe y sai chỗ nào.”
Thiếu chủ: Liên quan gì đến ta! Ta không muốn…
A, phản kháng?
Mèo con liếc mắt, bí mật truyền âm cho hắn: ‘Ngươi không làm ta sẽ nói cho thiên hạ ngươi chỉ vì một cái liếc mắt mà dùng tâm ma thề với ta.’
Nhận được uy hiếp nghiêm trọng như vậy, thiếu chủ khổ trong lòng, chỉ có thể làm theo: “Linh Gia, ngươi sai rồi, nó mới là chủ…”
Đoạn Lâm đã cam tâm tình nguyện, hẳn sẽ không tức giận đâu nhỉ?
Quả thật Đoạn Lâm không tức giận, mèo con nhà hắn làm gì cũng đúng, chỉ là đang ở bên ngoài nên có chút kiêu ngạo ương ngạnh, gian tà một chút mà thôi, không sao, hắn chịu được.
Bị chính người ái mộ mình sửa sai, sắc mặt Linh Gia rất khó coi. Không biết Hạo Trinh có phải bị quỷ chiếm xác hay không, nếu không vì sao lại đột nhiên che chở con mèo kia chứ!?
Y thấy hắn sắp trở thành Đoạn Lâm thứ hai rồi, đều vì một con mèo mà tính tình thay đổi.
“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Linh Gia nén giận: “Ngươi không đi với chúng ta nữa sao?”
Nhất cử nhất động của Hạo Trinh đều bị một đôi dị đồng nhìn chằm chằm nên nào dám không nghe lời, hắn bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, ta thật sự còn chút việc riêng phải xử lý, không thể đi cùng hai vị rồi.”
Việc riêng gì thì không nói, đến mức này thì người EQ thấp hẳn sẽ không hỏi nữa.
Thật ra hắn đã gãi đúng chỗ ngứa của Thẩm Liêm Qua, tình địch không còn nữa thì tiện cho mình, hắn lảng sang chuyện khác: “Thiếu chủ cũng tới vì thịt chi sao?”
“Ta không cần, nó muốn.” Thiếu chủ ý bảo Úc Yên.
Úc Yên vô cùng phối hợp mà nhe răng: “Đúng vậy, ta muốn thịt chi này! Nghe đây, không muốn máu chảy thành sông thì chắp tay nhường lại đi.”
Cậu không có nói láo.
Đây không phải là khiêu khích, đây rõ ràng là làm chuyện tốt!
Không nghe lời khuyên của mèo con thì chỉ có hại thôi.
Khẩu khí thật lớn.
Nói thẳng, mấy người bọn họ sống lâu như vậy cũng chưa từng gặp yêu tu nào kiêu ngạo thế này.
Một vài tu sĩ nghe không nổi nữa, chỉ trỏ nói: “Thật là không biết xấu hổ, chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi. Nếu không có ma tu kia thì nó dám làm vậy sao?”
Úc Yên: Là mèo, cảm ơn.
Mọi người đều đang mắng cậu!
Không biết khổ tâm của cậu.
Nội tâm Úc Yên: Các ngươi nhanh trốn đi! Ta thật sự muốn tốt cho các ngươi mà, hu hu hu!
Mèo con buồn nhưng mèo con hổng nói.
Úc Yên cười lạnh, mắng ngược lại: “Cáo mượn oai hùm thì thế nào? Các ngươi dám tranh với ta xem, hứ, một đám kiến hôi.”
Đây là câu cửa miệng của con sen nhà cậu, trước kia mỗi khi hắn nói câu này các tu sĩ đều chạy hết.
Úc Yên rầu thúi ruột: Còn không mau trốn đi!
Đoạn Lâm nghe vậy thì tươi cười, thật tốt, mèo con nghĩ vậy là được rồi, không bị tức đến hộc máu như lần ở cổng thành. (?)
Mặc dù thắng không thoải mái cho lắm.
Tống Bình Châu run bần bật, quả nhiên con mèo trong ấn tượng của hắn vẫn hung như thế, không, thậm chí còn hung hơn.
Linh Gia tự xưng là chính nghĩa không nghe nổi nữa, y mở miệng nói: “Thịt chi này số lượng không ít, các hạ muốn độc chiếm không phải có hơi quá phận hay sao? Hay là mỗi người ở đây đều có phần đi, không cần phải tranh cãi.”
Mọi người ở đây lập tức đồng ý với ý kiến này.
“Đúng vậy, ai cũng có phần!”
“Linh Gia chân nhân nói đúng, làm theo lời y đi!”
“Vẫn là tu sĩ chính đạo chúng ta có phong phạm, ta tán thành với Linh Gia chân nhân!”
Thu một đợt reo hò, trong lòng Linh Gia cuối cùng cũng thoải mái hơn chút, y nói thêm một câu: “Nơi vô chủ này nhiều tài bảo như vậy, không có thứ này thì có thứ kia, mỗi người hãy không nhường nhịn nhau một chút, hòa khí sinh tài* mà.”
*Hòa khí sinh tài: là giữ được sự hòa hợp, vui vẻ thì tài sản sẽ sinh sôi nảy nở, sự hợp tác được mở rộng lâu dài, sự hạnh phúc của con người được thăng hoa, viên mãn.
Lại thu được một đợt rắm cầu vồng*.
*Rắm cầu vòng: là một cụm từ ngôn ngữ mạng của dân đu Idol C-Biz, chỉ hành vi fan tung hô u mê thần tượng vô điều kiện, bất chấp hành động của thần tượng. Ví dụ nếu thần tượng có ngoáy mũi hay đánh rắm thì cũng như cầu vồng, cũng khen sến khen súa khen lấy khen để khen như trời như đất, khen thành tinh hoa tinh tú, thành cái gì cũng được nhưng ý vẫn là ca lên tận mây xanh.
Úc Yên cười âm hiểm: “Trẻ con mới phải chọn, ta, muốn, hết.”
“Ngươi!”
Ai đó bỗng hét lớn một tiếng: “Thịt chi thành hình rồi!”
Hiện trường lập tức hỗn loạn, các đoàn đội thi thố tài năng, đuổi theo thịt chi thành hình đang chạy trốn.
Tinh anh Lăng Tiêu động, Đan Dương ngay thẳng xông lên đầu tiên, liên tục vượt mặt vài người.
Trước mắt mọi người chỉ chạy về phía trước, tạm thời chưa đánh nhau, vẫn rất hài hòa.
“Đan Dương! Ngươi đẹp trai quá! A a a! Anh Dương cố lên!” Úc Yên reo hò cho bảo tiêu của mình, trong chốc lát cũng dẫm lên Meo Meo đuổi theo.
Trong lồng ngực Đoạn Lâm không còn gì, hắn thật hết cách với mèo con thích xem náo nhiệt, cũng nhanh chóng đi lên.
Lần này hắn đi tuốt đằng trước, quả nhiên không bao lâu liền nghe thấy mèo con nhà mình kêu: “Đoạn Lâm đẹp trai quá, a a a, yêu ngươi quá đi, cố lên!!!”
Ai da, con mèo này thật thú vị.
Thiếu chủ cũng muốn thử xem nếu mình chạy lên trước thì có được như vậy không, vì thế hắn cũng ra sức tranh vị trí thứ nhất kia.
Úc Yên: Hể?
Ngẫm lại thiếu chủ cũng coi như nửa đồng bọn, cậu chần chờ một chút rồi hô: “Hạo Trinh đẹp trai quá, cố lên nha!!!”
Thiếu chủ còn chưa kịp hưởng thụ sự reo hò thì một nguồn ma khí đã đánh tới, là Đoạn Lâm, dường như muốn bắt mạng chó của hắn.
Đoạn Tiểu Miêu rất hại người!
“Không phải, ta…” Chẳng phải nên quản mèo của ngươi hay sao!?
Hai người đánh nhau chốc lát lại đuổi theo thịt chi kia.
Linh Gia thấy thế vội truyền âm cho Hạo Trinh: “Ngươi giữ chân Đoạn Lâm lại, ta đi lấy thịt chi.”
Thiếu chủ ngẩn ra, trả lời: “Ngươi đề cao ta rồi, ta không giữ được hắn đâu.”
Tìm chết à?
Có giữ được hắn cũng không làm, Đoạn Tiểu Miêu sẽ đánh chết hắn đó.
Nghĩ một chút, hắn vẫn tốt bụng nhắc nhở Linh Gia: “Ngươi nghe ta khuyên một câu, từ bỏ thịt chi này đi, Đoạn Lâm đã biết ngươi muốn giết mèo của hắn rồi.”
Còn không bỏ thì sẽ không kịp nữa.
Đoạn Lâm chắc chắn sẽ tính sổ.
Còn nữa, đối phương nhất định phải đoạt được thịt chi này, nào dễ dàng cho người khác lấy được chứ.
“Ngươi thế mà lại sợ hắn sao?” Linh Gia khiếp sợ, trong ấn tượng của y, Hạo Trinh không phải loại người nhát gan sợ phiền phức thế này.
Hạo Trinh nhớ lại trận giết chóc trước đó, sảng khoái thừa nhận: “Đúng vậy.”
“…”
Cọ xát một lát Đoạn Lâm đã đuổi kịp thịt chi, vài tên tu sĩ không sợ chết tiến lên cướp đoạt, vây quanh tấn công hắn.
“Giao thịt chi ra!”
Đoạn Lâm ra tay vô cùng tàn nhẫn, chiêu nào chiêu nấy đều là sát chiêu. Mấy người này nói cái quái gì vậy, đây là thuốc cứu mạng của mèo con nhà hắn, giao cái gì?
“A, giao mạng của các ngươi ra thì nhanh hơn đấy.”
Trong lúc chiến đấu, bỗng có người hét lớn: “Đoạn Lâm, không giao thịt chi ra thì ta sẽ giết mèo của ngươi!”
Đoạn Lâm lập tức nhìn về phía mèo con, quả nhiên thấy một đám tu sĩ đang vây đánh mèo con, buộc hắn phải chịu thua.
Nhưng dễ dàng vậy sao?
Một âm thanh kiêu ngạo thanh thúy quát lên: “Khiêu chiến ta thì khiêu chiến ta, đừng có nói tên người khác, các ngươi không biết tôn trọng là gì sao!?”
A a a, meo meo tức giận rồi!
Đám tu sĩ đồng thời ngẩng đầu, thấy một thiếu niên y phục rực rỡ mang nón đang đứng trên thân kiếm, đối phương hô một tiếng: “Đan Dương.”
Một thanh trọng kiếm liền bay đến tay thiếu niên, tay cậu nắm trọng kiếm, mang theo khí thế lôi đình vạn quân tấn công tu sĩ bao vây cậu.
Ngơ ngác, một thiếu niên nhỏ nhắn vậy mà lại dùng trọng kiếm!
Nơi bị Úc Yên chém trúng lập tức xuất hiện một cái hố sâu đang bốc khói, nếu mấy tu sĩ kia không né thì giờ phút này chỉ sợ đã thịt nát xương tan.
Thấy thế, Tống Bình Châu run rẩy nói: “T-ta nói rồi mà, nó hung lắm…”
Hu hu, cảm tạ lần trước đã không giết!
Úc Yên thở hắt ra, làm màu thật mệt mỏi.
Vẫn là làm phế vật chờ đút cơm dễ dàng hơn.
Lúc này cậu bộc lộ tài năng chỉ để dọa mấy người này, đừng mong hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu*, trẫm cũng rất mạnh.
*Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu: mưu đồ lợi lộc cho bản thân.
Với lại, chạy mau đi!!! Thật đó!!!
Nhưng mà có thể vào nơi này đều không ăn chay, vì thiên tài địa bảo các tu sĩ vẫn cứ ùa lên.
Đánh một mình không được thì đánh hội đồng thôi.
Linh Gia và Thẩm Liêm Qua thấy thế cũng gia nhập hỗn chiến, nhưng mà Linh Gia không phải muốn giết Úc Yên, y chỉ muốn tháo nón của cậu xuống, xem mặt mũi cậu thế nào thôi.
“Mèo con!” Thấy một đám tu sĩ vây đánh mèo cưng nhà mình, Đoạn Lâm vừa sợ vừa giận, sao bọn chúng dám?
Ma tu từng quấy đảo Tu Chân giới lúc này chỉ muốn quét sạch nơi vô chủ, cho bọn chúng chết hết ở nơi này.
Hạo Trinh đã dùng tâm ma thề nên nào có thể trơ mắt nhìn Đoạn Tiểu Miêu gặp nạn, hắn lập tức tiến lên giải vây.
Hắn cầm quạt đấu với Thẩm Liêm Qua: “Thẩm đạo hữu, đắc tội rồi.”
“Ngươi?” Thẩm Liêm Qua vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, hết sức khó hiểu hỏi: “Vì sao ngươi phải giúp ma đầu kia?”
Hai người tuy là tình địch nhưng chưa đến nổi phải vung tay đánh nhau thế này, hắn cũng không muốn đối địch với Hạo Trinh.
Hạo Trinh cười khổ: “Ta không phải giúp ma tu, ta đang bảo vệ mèo con kia, nếu Thẩm đạo hữu tin ta thì mong hãy thu tay lại.”
Hai tên chủ tớ đó dễ chọc sao?
Sớm muộn gì cũng sẽ nổi lên trận máu tanh!
Thẩm Liêm Qua khí phách nói: “Không có khả năng, chính tà không đội trời chung.”
Còn nữa, vừa rồi hắn không thấy sao?
Yêu tu kia bừa bãi như thế, căn bản không nói đạo nghĩa, để nó sống chính là cái họa lớn.
Không bằng nhân lúc này giết chết.
“Vậy không có gì để nói nữa.”
“Ngươi không sợ làm bẩn thanh danh Thiên Cơ các sao?”
“Chỉ sợ các ngươi không có cơ hội ra ngoài truyền bá.” Thiếu chủ cảm thấy lời của mình rất có lý nhưng đối phương lại càng tức giận hơn.
Khó khuyên muốn chết.
Úc Yên vốn dĩ chống đỡ có hơi cố sức, sau lại có sen tham gia nên giảm được phần nào áp lực.
“Mèo con, đừng dây dưa với bọn họ nữa, đi!” Đoạn Lâm chắn cho mèo con công kích đông đảo, mấy tên tu sĩ kia bị hắn phất tay một cái là người ngã ngựa đổ.
“Được.” Úc Yên phi thân ra bên ngoài vòng chiến, chờ đại ma đầu hội hợp với mình.
Thịt chi tới tay rồi, bọn họ không muốn ham chiến, chỉ muốn rời đi.
Thời khắc đáp đất, bỗng cậu nghe một tiếng hét lớn: “Úc Yên!”
Úc Yên xuất phản từ bản năng ngây người một chút, trong khoảng khắc đó một đạo kiếm khí đánh úp lại, hung hiểm đánh rớt nón và khăn che mặt của cậu, ngay cả trâm cài tóc cũng rớt xuống.
Một thiếu niên đầu tóc rối tung đứng trong gió, đầy mặt là kinh ngạc và hoảng sợ nhưng lại không che giấu được dung nhan động lòng người.
Úc Yên: Meo? Thịnh thế mỹ nhan của trẫm lộ rồi!
“Mèo con ——” Đoạn Lâm như thiêu thân lao đầu vào lửa xông tới, hắn vừa sợ vừa tức, lại vô cùng thương tiếc ôm thiếu niên vào lồng ngực, dùng thân thể mình ngăn lại những ánh mắt nhìn trộm kia.
Những tên tu sĩ đáng chết đó——
Hôm, nay, phải, chết, hết.
-o0o-
Aly: í hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí x3.14