Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm

Rate this post

Lục Vĩnh Hi thu gom được ít vật dụng dùng trong vài ngày rồi nhanh chóng mở một chiếc điện thoại đã gần hết pin mà cậu tìm được ở một góc tối cửa hàng. 001 quét dữ liệu của nó, sau đó phóng bản đồ thành phố ra bên ngoài cho cậu dễ quan sát.

Theo như những gì Lục Ngạn truyền lại cho cậu, thế giới này cậu ấy vốn dĩ là nhân vật chính, vị em họ kia là một nhân vật qua đường chết từ giữa mạt thế nhưng không biết vì sao cậu ta lại trọng sinh trở về thời điểm mạt thế vừa bắt đầu, còn ra tay với Lục Ngạn. Chủ ý thức thế giới không đành lòng mới cho cậu ấy một nguyện vọng, tìm một người đến trả thù thay và người may mắn chính là cậu.

Lục Vĩnh Hi tìm căn cứ quân sự lớn nhất thành phố A, cũng là nơi trú ẩn an toàn mà người sống sót tìm đến cư trú trên bản đồ. Lục Thanh chắc chắn đang ở đó, cậu phải đi đến đó trả thù cho Lục Ngạn.

Nguyên soái Lục chẳng sợ thứ gì, cậu chỉ sợ cơ thể bản thân đột ngột đến kì phát tình mà thôi. Cơ giáp 001 chuyển thành hình dạng một cây kiếm dài sắc bén được cậu nhẹ nhàng cầm trên tay. Thế giới này không có thứ gọi là cơ giáp, nó tồn tại với hình dáng này là ổn thỏa nhất.

Khi Lục Vĩnh Hi cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài thì bị tiếng súng và tiếng xe phát ra gần đó thu hút, cậu hơi đưa mắt ra ngoài thì bị một viên đạn sượt bay qua lọn tóc lòa xòa trước mặt. Nguyên soái Lục vẫn vô cùng bình tĩnh lớn tiếng nói.

“Tôi là người, đừng bắn.”

Các binh sĩ nghe vậy không bắn nữa nhưng vẫn cảnh giác chỉa súng về phía nọ, một thiếu niên vô cùng xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt của họ. Đẹp đến siêu thực, chưa ai trong họ từng thấy một người con trai có thể đẹp đến mức khiến bọn họ lặng người một lúc lâu. Trái ngược với họ, chàng trai lại điềm tĩnh một cách lạ thường, sóng lưng cậu thẳng tấp, đôi mắt không chút gợn sóng nhìn những người vũ trang đầy đủ ở trước mặt mình. Dù không làm ra bất cứ hành động mạnh mẽ nào nhưng khí thế toát ra từ người cậu khiến bọn họ cảm nhận được sự áp bức.

“Tôi là đặc công đặc biệt của chính phủ Lục Vĩnh Hi, công tác tại đơn vị thành phố B, không cẩn thận trên đường càn quét xác sống thì lạc với các đồng đội khác, xin lỗi nhưng mong các đồng chí cho tôi tạm thời đến căn cứ thành phố A lánh tạm có được không?”

Giọng nói cậu rõ ràng, mạch lạc, cử chỉ nhẹ nhàng, lịch sự, ánh mắt ngay thẳng, cả người thẳng tấp, đúng thật rất giống tác phong của một người chuyên làm việc cho chính phủ. Mạt thế đến ít ai còn quan trọng đến thân phận của người khác nhưng những người có khả năng chiến đấu là ngoại lệ, họ là lực lượng quan trọng có thể giết xác sống, ổn định thế cuộc, bảo vệ mọi người nên dù làm nghề nghiệp gì đều đáng được tôn trọng.

Các binh lính nhìn tác phong cùng lời nói của cậu đều vô thức tin tưởng không chút nghi ngờ, dù sao nơi này nhiều xác sống như vậy một người bình thường cũng không thể dễ dàng sống sót được.

Thế là Lục Vĩnh Hi trơn tru gia nhập đội 7, cùng họ xử lí đám xác sống trong khu vực lân cận, thu gom vật tư rồi cùng lên xe trở về căn cứ thành phố A. Nhìn động tác chiến đấu của cậu cả đám lính mới gia nhập quân đội chưa lâu liền trầm trồ, thán phục càng tin vào thân phận giả của cậu hơn.

Hơn nữa Lục Vĩnh Hi còn có một vẻ ngoài dễ dàng khiến một đám binh sĩ độc thân ngo ngoe rục rịch muốn làm thân với cậu.

Đại úy Trần Miên Đông phụ trách dẫn đoàn là một người có tác phong làm việc khá thoải mái, anh sẽ nghiêm túc lúc cần thiết, những khi khác anh thường nói chuyện rất thân thiện với mọi người như hiện tại, anh không ngần ngại hiếu kì về những điểm kì lạ trên người cậu.

“Vẻ ngoài của cậu thật sự rất xuất sắc đó, trước mạt thế chưa từng nghĩ đến việc vào giới giải trí sao? Thú thật lúc mới thấy cậu, tôi đã nghĩ đây là một minh tinh nào đó đấy!”

Lục Vĩnh Hi cười nhẹ, hỏi lại: “Anh cảm thấy mái tóc trắng này rất không hợp hình tượng một người đặc công có thể mạnh mẽ chiến đấu phải không?”

Trần Miên Đông không hề phủ nhận, anh cười cười gật đầu khẳng định: “Chưa từng thấy ai như cậu cả, đặc công thường rất ẩn mình, cậu lại quá nổi bật nhưng sức chiến đấu của cậu đủ để tôi tin rồi.”

Lục Vĩnh Hi khách khí cũng khen lại anh: “Đại úy Trần cũng rất lợi hại.”

Trần Miên Đông được cậu khen thì mặt hơi đỏ lên, anh sờ sờ mũi có hơi xoắn xuýt một chút nhưng vẫn không kiềm được hiếu kì hỏi: “Tay phải cậu…”

“Bị thương trước mạt thế, chính phủ đã cho chuyên gia làm riêng nó cho tôi.”

Nguyên soái Lục thản nhiên nói dối, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, như thể đây chính là sự thật. Trước đây cậu sẽ chẳng bao giờ nói dối, bởi vì không thể, mọi hành vi, lời nói của cậu đều bị đế quốc kiểm soát… còn bây giờ chẳng ai kiểm soát cậu nữa rồi.

Cậu chỉ đang tìm đường đi đến tự do mãi mãi mà thôi.

Trần Miên Đông không nói gì ngay, qua một lúc anh mới lên tiếng an ủi cậu: “Chắc cậu phải giỏi lắm chính phủ mới chịu bỏ công như vậy, như bọn tôi chắc sẽ bị họ coi như đứa con rơi mặc kệ rồi haha.”

“Ừm”

Tôi cũng cảm thấy như vậy.

001 đã nói cậu là giỏi nhất. Những thứ tân tiến nhất cậu được sử dụng đều đổi từ máu của cậu trên chiến trường, đây là thành quả cậu đáng được nhận. Lục Vĩnh Hi đột nhiên có chút tự hào về một bản thân từng cố gắng sống từng ngày trong quá khứ tàn khốc ấy.

“Mày giỏi lắm, Lục Vĩnh Hi.”

Trần Miên Đông nhìn nửa cánh tay máy của cậu, do dự hỏi: “Cậu có muốn một chiếc găng tay đen không?”

Lục Vĩnh Nghi nhìn anh rồi nhìn xuống tay mình cười nhẹ đáp: “Có, cảm ơn anh.”

Đại úy Trần bị nụ cười mỹ nhân đánh úp, lập tức mặt đỏ, tim đập nhanh đến bất thường, anh cố bình ổn nhịp đập nơi trái tim không để cho cậu thiếu niên bên cạnh phát hiện.

Tác giả có lời muốn nói.

Người đẹp ai mà không thích chứ!

Cố Viễn Quân: “Không được thích, đây là mệnh lệnh.”