Đỉnh Cấp Tông Sư

Rate this post

Văn Thành mang chồng tài liệu về nhà, lòng anh nặng trĩu bởi những điều mình sắp đối mặt. Nhân lúc Gia Hân đang ở công ty, anh ngồi xuống bàn làm việc, đặt chồng tài liệu trước mặt, và bắt đầu tỉ mỉ lật từng trang.

Ngay khi mở chồng tài liệu, một tờ báo cũ từ Báo Nhân Dân rơi ra. Tiêu đề nổi bật “Vụ cháy biệt thự cổ, kết luận của cơ quan điều tra còn quá sơ sài” thu hút sự chú ý của anh. Bài báo phân tích tỉ mỉ về vụ việc, nêu rõ những chi tiết còn mơ hồ và thiếu sót trong quá trình điều tra. Những lời lẽ sắc bén nhằm vào sự thiếu chuyên nghiệp và sự sơ sài của cơ quan điều tra làm Văn Thành càng thêm nghi ngờ về sự thật đằng sau vụ hỏa hoạn.

Anh tiếp tục đọc bài báo, cảm nhận được sự phẫn nộ và bức xúc của tác giả. Bài viết nhấn mạnh rằng vụ cháy không chỉ đơn thuần là một tai nạn, mà có thể ẩn chứa nhiều âm mưu và bí ẩn chưa được giải đáp. Văn Thành ghi chú lại những điểm quan trọng, nhận thấy rằng bài báo này có thể là manh mối đầu tiên giúp anh mở ra cánh cửa đến sự thật.

Mỗi trang giấy cũ kỹ, ngả màu thời gian, chứa đựng những báo cáo chi tiết về vụ hỏa hoạn năm xưa. Anh chăm chú đọc, cố gắng nắm bắt từng chi tiết nhỏ nhất. Những dòng chữ, những con số, và những hình ảnh mờ nhạt dần hiện ra trước mắt anh, từng chút một, tái hiện lại câu chuyện đau thương mà anh đã trải qua.

Một bản báo cáo của cơ quan điều tra mô tả hiện trường vụ hỏa hoạn: ngọn lửa bùng lên dữ dội vào lúc nửa đêm, thiêu rụi một phần lớn khu nhà. Những bức ảnh trắng đen chụp lại hiện trường, những mảnh vụn còn sót lại, những gương mặt đau khổ và thẫn thờ của những người xung quanh. Văn Thành cảm nhận được nỗi đau, sự mất mát thấm đẫm trong từng trang giấy.

Tiếp theo là các lời khai của nhân chứng. Một số người kể lại họ đã thấy một bóng dáng khả nghi gần khu vực trước khi ngọn lửa bùng lên. Một vài người khác kể về những mâu thuẫn, tranh chấp đã xảy ra trong thời gian trước đó. Văn Thành ghi chú lại những chi tiết quan trọng, nhận thấy một số mối liên hệ mờ nhạt nhưng đáng nghi ngờ.

Anh tiếp tục lật trang, và một bản báo cáo khác xuất hiện. Đó là báo cáo kết luận của cơ quan điều tra, khẳng định vụ hỏa hoạn là do sự cố kỹ thuật. Nhưng Văn Thành cảm nhận được một sự bất an trong lòng. Những chi tiết mà bác Minh Quang đã nói với anh, những cảm giác bất thường mà anh từng trải qua, tất cả đều khiến anh không thể tin tưởng hoàn toàn vào kết luận này.

Một trang giấy khác rơi ra từ chồng tài liệu. Đó là một lá thư tay, viết bằng nét chữ nguệch ngoạc nhưng đầy khẩn thiết. Lá thư này là của một nhân chứng vô danh, kể lại rằng họ đã bị đe dọa, buộc phải giữ im lặng về những gì đã thấy. Văn Thành cảm thấy một luồng điện chạy qua người, nhận ra rằng có thể mình đã tìm thấy một manh mi quan trọng.

Anh ngừng lại, nhìn ra cửa sổ, ánh nắng ban chiều chiếu vào làm nổi bật những hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí. Trong khoảnh khắc ấy, anh cảm nhận được sự tĩnh lặng và sâu lắng của tâm hồn mình. Anh biết rằng con đường tìm kiếm sự thật không chỉ là để giải đáp những thắc mắc trong lòng mình, mà còn là để đối mặt với những bóng tối sâu thẳm của quá khứ.

Đang say sưa với những trang tài liệu, Văn Thành bị giật mình bởi tiếng chuông điện thoại reo lên. Anh nhìn vào màn hình, thấy giờ đã là 5h chiều. Với sự cẩn trọng, anh nhanh chóng xếp lại chồng tài liệu, biết rằng không thể để Gia Hân biết chuyện này.

Anh vội vã đứng dậy, cấn thận gom hết các tài liệu vào túi và rời khỏi nhà. Trước khi đến đón Gia Hân, Văn Thành quyết định ghé qua nhà Lan Phương. Anh biết rằng Lan Phương sẽ giúp anh giữ bí mật này.

Khi đến nhà Lan Phương, cô mở cửa với vẻ ngạc nhiên: “Văn Thành, sao anh lại ghé qua giờ này?” cô hỏi, ánh mắt dò xét nhưng đầy lo lắng.

“Lan Phương, anh cần nhờ em một việc quan trọng,” Văn Thành nói, giọng anh nghiêm túc. “Anh đang điều tra về vụ hỏa hoạn năm xưa và có một số tài liệu rất quan trọng. Anh không muốn Gia Hân biết chuyện này cho đến khi anh chắc chắn mọi thứ. Em có thể giữ những tài liệu này giúp anh được không?”

Lan Phương nhìn vào ánh mắt Văn Thành, nhận thấy sự quyết tâm và lòng lo lắng trong đó. Cô gật đầu mà không chút do dự: “Được, anh cứ để đây. Em sẽ giữ an toàn cho chúng.”

Văn Thành thở phào nhẹ nhõm, trao túi tài liệu cho Lan Phương: “Cảm ơn em, Lan Phương.”

Sau đó, Văn Thành nhanh chóng rời khỏi nhà Lan Phương, lòng nhẹ nhõm hơn nhưng vẫn tràn ngập những suy tư. Anh lái xe tới công ty để đón Gia Hân.

Lúc đón Gia Hân tan làm, Văn Thành cố gắng giữ nét mặt bình thản, dù lòng anh còn ngổn ngang suy tư. Họ trao nhau nụ cười và những lời hỏi thăm thường nhật. Trên đường về nhà, ánh nắng chiều vàng rực chiếu qua cửa xe, tạo nên không gian yên bình và ấm áp.

Về đến nhà, Văn Thành nhanh chóng vào bếp chuẩn bị bữa tối như thường lệ. Những âm thanh của dao chạm vào thớt, nước sôi trên bếp, và mùi thơm của các món ăn lan tỏa khắp không gian nhỏ bé, tạo nên cảm giác gia đình ấm cúng.

Sau bữa ăn, họ ngồi lại với nhau trong phòng khách. Gia Hân, với ánh mắt nghiêm túc nhưng đầy hy vọng, bắt đầu câu chuyện: “Văn Thành, em đã suy nghĩ rất nhiều về kế hoạch phát triển công ty. Sang tuần, em quyết định vào Thành phố Hồ Chí Minh, để khảo sát thị trường và mở chi nhánh trong đó.”

Văn Thành ngạc nhiên nhìn cô, nhưng anh cố giữ giọng bình tĩnh: “Em đã lên kế hoạch cụ thế chưa? Anh có thế giúp gì cho em?”

Gia Hân mỉm cười, đôi mắt cô ánh lên sự kiên định: “Em muốn anh đi cùng em, Văn Thành. Em cần sự hỗ trợ và tin tưởng của anh. Em tin rằng cùng nhau, chúng ta sẽ vượt qua mọi thử thách.”

Anh cảm nhận được tầm quan trọng của lời đề nghị này. Trong lòng Văn Thành, biết rằng chuyến đi này có thế mở ra những cơ hội mới, nhưng cũng đồng thời là một thách thức. Anh không chỉ cần hỗ trợ Gia Hân trong công việc, mà còn phải tiếp tục điều tra về quá khứ đầy bí ẩn.

“Anh sẽ đi cùng em, Gia Hân,” Văn Thành đáp, giọng anh tràn đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ cùng nhau làm được mọi thứ.”

Gia Hân mỉm cười hạnh phúc, ánh mắt cô rực rỡ hơn bao giờ hết. Họ cùng nhau lập kế hoạch cho chuyến đi, chia sẻ những hy vọng và mục tiêu. Trong khoảnh khắc ấy, dù trong lòng Văn Thành vẫn còn nhiều điều phải lo lắng, nhưng anh tạm gác lại để lo cho Gia Hân lần này.

Trước ngày lên đường, hai người quyết định tố chức một bữa tiệc liên hoan để mời bạn bè và người thân đến chung vui trước chuyến đi sắp tới. Cả Văn Thành và Gia Hân đều tất bật lên danh sách khách mời, lên kế hoạch cho bữa tiệc, và chọn những món ăn đặc biệt để đãi khách.

Ngày tố chức bữa tiệc đến gần, căn nhà trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Gia Hân và Văn Thành cùng nhau trang trí, đặt bàn ghế và chuẩn bị mọi thứ chu đáo. Họ chọn những bông hoa tươi thắm để làm đẹp thêm không gian, tạo nên một không khí ấm cúng và thân thiện. Những công việc nhỏ nhặt nhưng đầy tình yêu này khiến Văn Thành nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là đích đến, mà là hành trình chia sẻ cùng người mình yêu thương.

Buổi tối, căn nhà rộn ràng với tiếng cười nói và âm nhạc vui tươi. Bạn bè và người thân lần lượt đến chúc mừng, mang theo những lời chúc tốt đẹp và sự động viên dành cho đôi vợ chồng trẻ. Lan Phương, người bạn thân thiết của Văn Thành, cũng có mặt. Cô mỉm cười chúc mừng nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng về những tài liệu mà cô đang giữ giúp anh.

Giữa buổi tiệc, Gia Hân đứng lên, nâng ly và nói: “Cảm ơn mọi người đã đến chung vui với chúng tôi hôm nay.

Chuyến đi này rất quan trọng với chúng tôi, và chúng tôi rất biết ơn sự ủng hộ và động viên của mọi người. Chúng tôi hy vọng sẽ mang lại thành công và phát triển mới cho công ty, cũng như những kỷ niệm đẹp cho cuộc sống của chúng tôi.

Tiếng vỗ tay vang lên khắp căn phòng, mọi người cùng nâng ly chúc mừng. Văn Thành đứng bên cạnh Gia Hân, cảm nhận được tình yêu và sự hỗ trợ mạnh mẽ từ bạn bè và người thân. Anh cũng cất lời, giọng anh tràn đầy cảm xúc: “Tôi rất biết ơn tình cảm của mọi người. Tôi và Gia Hân sẽ cố gắng hết sức để biến giấc mơ thành hiện thực, và luôn giữ vững niềm tin và tình yêu trong lòng mình.”

Bữa tiệc tiếp tục trong không khí vui tươi và ấm áp. Những câu chuyện, những kỷ niệm được chia sẻ, tạo nên một bầu không khí thân mật và gần gũi. Văn Thành và Gia Hân, giữa vòng tay của bạn bè và người thân, cảm nhận được sự phong phú của tâm hồn và sức mạnh của tình yêu. Anh nhận ra rằng, trong cuộc sống, không có gì quý giá hơn những khoảnh khắc được sống và chia sẻ cùng những người thân yêu.

Đêm đó, sau khi mọi người ra về, Văn Thành và Gia Hân cùng dọn dẹp và chuẩn bị nghỉ ngơi. Họ cùng nhau ôn lại những kỷ niệm đẹp của buổi tiệc, những lời chúc và sự động viên.

Ngày hôm sau, như thường lệ, Văn Thành dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng. Ánh nắng ban mai dịu dàng len qua cửa số, chiếu lên khuôn mặt trầm tư của anh. Anh chăm chú làm bếp, từng động tác đều đặn, như muốn thông qua những việc nhỏ nhặt này để giữ gìn sự bình yên trong gia đình.

Gia Hân thức dậy sau, bước ra từ phòng ngủ với nụ cười trên môi khi nhìn thấy Văn Thành đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Họ ngồi ăn cùng nhau, tiếng nói cười vui vẻ vang lên giữa những món ăn ngon lành.

Trong bữa ăn, Văn Thành nhẹ nhàng đề nghị: “Hôm nay chúng ta nên đến nhà cha mẹ em để chào tạm biệt trước chuyến đi. Họ chắc chắn sẽ vui mừng khi biết kế hoạch của chúng ta.”

Gia Hân gật đầu, ánh mắt cô ánh lên sự đồng ý và cảm kích: “Đúng rồi, em cũng nghĩ vậy. Cha mẹ sẽ rất vui khi biết chúng ta sẽ cùng nhau vào Thành phố Hồ Chí Minh.”

Sau bữa sáng, họ nhanh chóng chuẩn bị và lên đường đến nhà cha mẹ Gia Hân. Khi đến nơi, bà Lý Thu Hương mở cửa, nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt bà. Bà vội vã ôm chầm lấy con gái, rồi quay sang tươi cười với

Văn Thành: “Hai con vào nhà đi, mẹ rất vui khi các con đến đây.”

Bên cạnh đó, cha Gia Hân vẫn ngồi trên ghế, nét mặt bình thản như mọi khi. Ông chậm rãi đứng lên, bước tới và nhẹ nhàng gật đầu chào: “Các con vào ngồi, uống nước đã.” Mặc dù trong lòng ông rất vui mừng và tự hào về con gái và con rể, nhưng ông không muốn tỏ vẻ quá xúc động ra bên ngoài.

Gia Hân nhìn cha, ánh mắt cô chứa đựng sự tôn trọng và tình cảm sâu sắc: “Cha, mẹ, con và Văn Thành quyết định vào Thành phố Hồ Chí Minh để mở chi nhánh mới. Chúng con sẽ cố gắng hết sức để công việc suôn sẻ.”

Cha Gia Hân khẽ gật đầu, giọng ông trầm ấm: “Con có cần cha giúp gì không?”

Gia Hân xua tay lắc đầu cười nói: “Chúng con chỉ cần lời động viên tinh thần của cha mẹ là chúng con có thể làm được tất cả mọi việc rồi.”

Bà Lý Thu Hương cầm tay con gái, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy tình cảm: “Trong Miền Nam thời tiết khác ở đây, con nhớ chú ý,” rồi bà quay sang Văn Thành nói tiếp. “Văn Thành con nhớ chăm sóc Gia Hân chu đáo nhé, có chuyện gì nhớ điện thoại về cho cha mẹ biết.”

Văn Thành gật đầu lòng cảm kích nói: “Dạ thưa mẹ, con sẽ chăm sóc Gia Hân chu đáo ạ.”

Sau một hồi trò chuyện và nhận những lời chúc tốt đẹp từ cha mẹ, Văn Thành và Gia Hân rời khỏi nhà, trong lòng tràn đầy quyết tâm và hy vọng.

Chiều hôm đó, Văn Thành và Gia Hân chuẩn bị lên chuyến bay để bắt đầu hành trình vào Nam. Không khí trong nhà đầy những cảm xúc lẫn lộn. Những thứ đồ đạc đã được gói ghém cẩn thận, nhưng lòng họ lại bồn chồn không yên. Họ biết rằng chuyến đi này sẽ mở ra một chương mới trong cuộc đời, nhưng cũng mang theo nhiều thử thách không lường trước.

Tại sân bay, nhóm bạn thân thiết đã có mặt từ sớm để tiễn đưa họ. Trần Tâm, Ngọc Hoàng, Bính Minh, Bính Quang, Bính Tâm, và Lan Phương đều đứng chờ, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ nhưng không giấu được nỗi buồn chia xa. Những người bạn này không chỉ là đồng hành trong những năm tháng học hành, mà còn là nguồn sức mạnh và động viên vô giá trong cuộc sống của Văn Thành và Gia Hân.

Khi thấy Văn Thành và Gia Hân đến, mọi người cùng tiến đến chào hỏi, trao nhau những cái ôm ấm áp và lời chúc tốt đẹp. Trần Tâm, với nụ cười hiền lành, nói: “Chúc hai anh chị có chuyến đi thuận lợi và thành công. Bọn em sẽ luôn ủng hộ và chờ tin vui từ hai anh chị!”

Ngọc Hoàng, với sự nhiệt tình và chân thành, tiếp lời: “Đúng vậy, nhớ giữ gìn sức khỏe và liên lạc thường xuyên nhé. Bọn em sẽ nhớ hai anh chi lắm.”

Lan Phương, người bạn mà Văn Thành tin tưởng nhất, nhìn anh với ánh mắt trìu mến, nói nhỏ bên tai anh: “Em sẽ giữ an toàn những tài liệu cho anh, Văn Thành. Anh yên tâm mà làm việc, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”

Gia Hân nắm tay từng người bạn, cảm nhận sự ấm áp và động viên từ họ: “Cảm ơn mọi người rất nhiều. Mình và

Văn Thành sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng tin yêu của mọi người.”

Văn Thành cũng gật đầu, lòng đầy biết ơn và xúc động: “Cảm ơn mọi người có mặt ở đâu để tiễn chúng mình.”

Khi tiếng loa thông báo đến giờ lên máy bay, Văn Thành và Gia Hân chia tay mọi người với những cái ôm thắm thiết và lời chào tạm biệt. Họ bước vào cửa kiếm tra an ninh, lòng tràn đầy quyết tâm và khát vọng.

Trên chuyến bay, ngồi bên cạnh nhau, Văn Thành và Gia Hân nhìn ra cửa sổ, thấy thành phố dần khuất xa. Họ cảm nhận được một trang mới của cuộc đời đang mở ra trước mắt, với những thử thách và cơ hội mới. Trong ánh mắt của nhau, họ tìm thấy sự tin tưởng và sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn, cùng nhau viết nên những kỷ niệm đẹp đẽ nhất.

Bầu trời rộng lớn ngoài kia, như thể hiện cho những giấc mơ và hoài bão của họ. Hành trình này không chỉ là bước tiến trong sự nghiệp, mà còn là cuộc hành trình khám phá và thấu hiểu bản thân, xây dựng một tương lai tươi sáng và hạnh phúc bên nhau. Trong từng khoảnh khắc, Văn Thành nhận ra rằng cuộc sống là một hành trình dài, không chỉ có niềm vui mà còn có nỗi buồn, không chỉ có thành công mà còn có thất bại, nhưng chính những điều đó làm nên sự phong phú và sâu sắc của tâm hồn con người.

Hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất, Văn Thành và Gia Hân bước ra khỏi máy bay với cảm giác lạ lẫm và hồi hộp. Khung cảnh sân bay hiện đại và tấp nập, dòng người đi lại hối hả, ánh đèn sáng lấp lánh trên những biển báo hướng dẫn. Những tiếng ồn ào, âm thanh của hành khách, tiếng loa thông báo, tất cả tạo nên một bức tranh sống động của một thành phố lớn.

Bước ra ngoài sân bay, họ đón nhận không khí ấm áp và dễ chịu của Thành phố Hồ Chí Minh. Khác hẳn với cái nóng oi bức của Hà Nội, không khí ở đây mang một chút ẩm ướt nhưng lại mát mẻ hơn, dễ chịu hơn. Dòng xe cộ vẫn đông đúc như thường thấy ở Hà Nội, nhưng dường như mọi thứ ở đây diễn ra với một nhịp độ khác, nhẹ nhàng và khoan thai hơn.

Hai người quyết định đón một chiếc taxi để di chuyển đến khách sạn Ibis Saigon Airport, một khách sạn sang trọng gần sân bay. Trên đường đi, họ ngắm nhìn quang cảnh của thành phố. Những con đường rộng lớn, những tòa nhà cao tầng hiện đại, xen lẫn những khu phố cổ kính, tạo nên một sự pha trộn hài hòa giữa cái cũ và cái mới.

Văn Thành và Gia Hân cảm nhận được sự năng động và phát triển không ngừng của thành phố mang tên Bác.

Những hàng cây xanh rợp bóng, những con đường đầy xe cộ nhưng không quá ồn ào, tất cả đều tạo nên một bức tranh đẹp, một cảm giác mới mẻ và đầy hứng khởi cho chuyến hành trình mới của họ.

Sau khi nhận phòng ở khách sạn xong, Văn Thành và Gia Hân quyết định đi dạo một chút để khám phá Thành phố Hồ Chí Minh và thưởng thức những món đặc sản nổi tiếng nơi đây.

Bước ra khỏi khách sạn, họ cảm nhận được sự nhộn nhịp của thành phố về đêm. Những ánh đèn đường lấp lánh, tiếng rao hàng của những người bán rong, tất cả hòa quyện tạo nên một không gian sống động và hấp dẫn. Họ thả bước dọc theo những con phố đông đúc, đôi khi dừng lại để ngắm nhìn những cửa hàng tấp nập khách ra vào, những quán ăn ven đường tỏa hương thơm ngào ngạt.

Đầu tiên, họ quyết định ghé thăm một quán hủ tiếu nổi tiếng. Bát hủ tiếu nóng hổi, thơm lừng với những miếng bò viên mềm mại, nước dùng ngọt lịm và sợi mì dai ngon khiến cả hai không thể cưỡng lại được. Gia Hân và Văn Thành vừa thưởng thức vừa trò chuyện, cảm nhận được sự thân thiện và hiếu khách của người Sài Gòn.

Tiếp tục cuộc hành trình ẩm thực, họ dừng lại tại một quán bánh xèo. Những chiếc bánh xèo vàng giòn, thơm phức, được cuốn cùng rau sống và chấm nước mắm chua ngọt, tạo nên một hương vị khó quên. Văn Thành không khỏi ngạc nhiên trước sự đa dạng và phong phú của ẩm thực nơi đây.

Cuối cùng, họ dừng chân tại một quán chè. Chè Sài Gòn nối tiếng với đủ loại chè đủ màu sắc và hương vị, từ chè đậu xanh, chè đậu đỏ, đến chè bưởi, chè khoai môn. Gia Hân chọn một ly chè thập cẩm, còn Văn Thành thì thưởng thức chè ba màu. Những ly chè ngọt ngào và mát lạnh làm dịu đi cái nóng của thành phố, mang lại cảm giác thư thái và dễ chịu.

Kết thúc buổi tối, Văn Thành và Gia Hân trở về khách sạn với những trải nghiệm đáng nhớ và một cái nhìn mới mẻ về thành phố phương Nam này. Họ cảm thấy phấn khởi và tràn đầy năng lượng cho những ngày tiếp theo trong hành trình khám phá và làm việc tại Thành phố Hồ Chí Minh.

Ngày hôm sau, Gia Hân dậy sớm để chuẩn bị tài liệu và hồ sơ cho cuộc gặp gỡ đối tác. Cô và Văn Thành bắt đầu ngày mới bằng việc đi tìm kiếm mặt bằng để mở chi nhánh. Sau nhiều lần cân nhắc, họ chọn được một tòa nhà nằm ở trung tâm thành phố, với vị trí thuận lợi và không gian rộng rãi, khá thích hợp cho việc kinh doanh.

Chiều đến, Gia Hân đi gặp đối tác làm ăn, còn Văn Thành thì cùng chủ nhà thỏa thuận điều khoản hợp đồng thuê nhà. Người đối tác mà Gia Hân gặp là Linh, một cô gái tầm tuổi cô nhưng vẫn còn độc thân. Linh có vẻ ngoài thanh lịch, tự tin và tinh tế, khiến Gia Hân cảm thấy ấn tượng ngay từ lần đầu gặp mặt.

Cuộc gặp gỡ diễn ra tại một quán cà phê sang trọng ở trung tâm thành phố. Linh đón tiếp Gia Hân với nụ cười ấm áp, giọng nói dịu dàng nhưng đầy quyết đoán.

“Chào Gia Hân, rất vui được gặp bạn. Mình đã nghe nhiều về bạn và rất ấn tượng với những thành tựu bạn đã đạt được,” Linh nói khi hai người ngồi vào bàn.

“Chào Linh, mình cũng rất vui được gặp bạn. Hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác tốt đẹp,” Gia Hân đáp lại, cố gắng giữ vẻ lịch sự và chuyên nghiệp.

Cả hai bắt đầu thảo luận về các điều khoản hợp tác, trao đổi những ý kiến và quan điểm về thị trường, chiến lược kinh doanh. Gia Hân trình bày rõ ràng và mạch lạc về kế hoạch mở chi nhánh, các mục tiêu phát triển, và những lợi ích mà sự hợp tác này mang lại. Linh lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu tán thành hoặc đưa ra những câu hỏi sắc bén, thế hiện sự thông minh và am hiểu của cô trong lĩnh vực này.

Cuộc thảo luận kéo dài hơn dự kiến, nhưng cuối cùng, hai bên đã đạt được thỏa thuận sơ bộ. Gia Hân cảm thấy hài lòng với kết quả buổi gặp gỡ, trong khi Linh cũng tỏ ra hào hứng với những cơ hội mà sự hợp tác này mang lại.

Trong khi đó, Văn Thành cùng chủ nhà thỏa thuận các điều khoản hợp đồng thuê nhà. Anh cẩn thận xem xét từng chi tiết, đảm bảo rằng mọi thứ đều rõ ràng và hợp lý trước khi ký kết. Dù không trực tiếp tham gia vào cuộc thảo luận với đối tác, nhưng Văn Thành luôn giữ liên lạc với Gia Hân, cập nhật tình hình và hỗ trợ cô khi cần thiết.

Kết thúc một ngày bận rộn, Gia Hân và Văn Thành trở về khách sạn, mang theo những hy vọng và dự định mới cho tương lai.

Trong căn phòng khách sạn sang trọng, Văn Thành và Gia Hân ngồi bên nhau, thảo luận về những gì đã làm được trong ngày. Gia Hân ngả lưng vào ghế, nhìn Văn Thành với ánh mắt đầy cảm xúc.

“Em thấy buổi gặp gỡ với đối tác hôm nay thế nào?” Văn Thành hỏi, giọng điệu quan tâm.

“Cũng tốt anh ạ. Cô ấy là người rất thông minh và có kinh nghiệm. Cô ấy hỏi rất nhiều câu sắc bén, nhưng em cảm thấy mình đã trình bày khá thuyết phục. Chúng ta đã đạt được thỏa thuận sơ bộ,” Gia Hân đáp, nụ cười nhẹ hiện lên trên môi.

“Anh biết mà, em luôn làm tốt mọi việc. Còn anh thì sao? Việc thuê mặt bằng thế nào?” Gia Hân hỏi lại, ánh mắt lấp lánh tò mò.

“Chủ nhà khá dễ thương. Anh đã thỏa thuận xong mọi điều khoản, đảm bảo không có gì bất lợi cho chúng ta. Em có thể hoàn toàn yên tâm,” Văn Thành trấn an, nắm lấy tay Gia Hân.

“Cảm ơn anh nhiều lắm. Không có anh, em không biết mình có thể làm được tất cả những việc này không nữa,”

Gia Hân nói, giọng đầy xúc động.

“Chúng ta là một đội mà. Anh luôn ở bên em, hỗ trợ em. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng chi nhánh này thật tốt,” Văn Thành đáp lại, ánh mắt đầy quyết tâm.

Gia Hân gật đầu, lòng tràn đầy hy vọng và niềm tin vào tương lai: “Lúc trước em từng nói sẽ giao chi nhánh này cho anh toàn quyền quyết định, khi nào kiện toàn xong chi nhánh, việc kinh doanh và phát triển còn lại giao cho anh nhé.”

“Em mong rằng việc hợp tác với với đối tác sẽ suôn sẻ. Cô ấy có vẻ rất nhiệt tình,” Gia Hân nói thêm, nhưng trong lòng không khỏi có chút lo lắng không tên.

“Chắc chắn rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chúng ta cùng cố gắng nhé,” Văn Thành mỉm cười, siết chặt tay Gia Hân, truyền cho cô thêm động lực và niềm tin.

Những ngày tháng trôi qua trong sự yên bình, từng chi tiết của công việc dần hoàn thiện theo đúng kế hoạch.

Một buổi sáng, Ngọc Linh đối tác của Gia Hân bước vào tòa nhà mà Gia Hân dự định mở chi nhánh mới, lòng đầy mong đợi. Cô muốn tận mắt chứng kiến mọi thứ, kiểm tra từng ngóc ngách của công trình để chắc chắn rằng không có điều gì sai sót.

Khi bước vào, Ngọc Linh gặp một cảnh tượng đầy ấn tượng: một người đàn ông đang đứng giữa nhóm công nhân, chăm chú chỉ đạo và kiểm tra từng chi tiết nhỏ. Văn Thành, trong chiếc áo sơ mi giản dị, tay áo xắn lên, gương mặt nghiêm nghị nhưng toát lên sự quyết đoán và tinh thần làm việc không ngừng nghỉ.

Ánh mắt Ngọc Linh không thể rời khỏi người đàn ông đó. Cô cảm nhận được sự chăm chỉ và tận tụy trong từng hành động của anh, một sự chăm chỉ mà cô không thường gặp ở nơi khác. Ngọc Linh chưa hề biết rằng Văn Thành chính là chồng của Gia Hân, chỉ đơn giản là bị cuốn hút bởi sự cổng hiến và lòng nhiệt thành mà anh dành cho công việc.

Văn Thành tiếp tục chỉ dẫn, kiểm tra công việc của công nhân, đảm bảo mọi thứ diễn ra suôn sẻ và đúng tiến độ.

Anh không nhận ra rằng từ xa, có một ánh mắt đang dõi theo từng bước chân của mình, mang theo những cảm xúc bâng khuâng không dễ diễn tả.

Sau khi kiểm tra xong mọi thứ, Văn Thành trở về bàn làm việc, ghi chép và đánh dấu những điều cần lưu ý. Ngọc Linh lặng lẽ rời khỏi khu vực, nhưng trong lòng vẫn còn đọng lại hình ảnh của người đàn ông ấy, một hình ảnh mạnh mẽ và cuốn hút. Cô không hề biết rằng người đàn ông này lại có mối quan hệ mật thiết với đối tác của mình, Gia Hân.

Đến giờ trưa, khi mặt trời đứng bóng, Ngọc Linh không thể kiểm chế sự tò mò mà quay lại công trình. Cô lái xe tới tòa nhà mới, hy vọng kiểm tra thêm những chi tiết có thể bị bỏ sót. Khi bước vào khuôn viên, cô nhìn thấy Văn Thành đứng trước tòa nhà, mắt dõi theo từng chuyển động xung quanh, như thể đang chờ đợi một điều gì đó.

Ánh mắt của anh không giấu được vẻ lo lắng và kiên nhẫn.

Ngọc Linh nhận ra ngay rằng Văn Thành đang tìm kiếm một chiếc taxi. Trong thời gian này, các tài xế thường nghỉ ngơi, nên việc tìm xe không dễ dàng. Lòng cô chợt dâng lên một cảm xúc không rõ ràng, pha lẫn giữa sự thương cảm và ngưỡng mộ.

Không chần chừ, cô lái xe tới trước mặt anh, hạ cửa kính xuống, nói với giọng thân thiện: “Anh đang chờ taxi phải không? Nếu anh không ngại, tôi có thể đưa anh về.”

Văn Thành nhìn cô một lúc, vẻ mặt ngạc nhiên nhưng nhanh chóng dịu lại. Suy nghĩ về Gia Hân đang đợi ở nhà, anh quyết định lên xe Ngọc Linh. Trong khoang xe, không khí yên tĩnh nhưng ấm áp, như một sự tĩnh lặng trước khi bão giông ập đến.

Ngọc Linh, với sự tò mò và mong muốn hiểu rõ hơn về người đàn ông này, hỏi anh về công việc hiện tại. Văn Thành, không chút do dự, trả lời với giọng trầm tĩnh nhưng đầy tự trọng: “Hiện tại, tôi đang thất nghiệp.

Ngọc Linh im lặng, rõ ràng lúc sáng cô vừa thấy anh với những người công nhân đang say sưa làm, vậy mà bây giờ anh lại nói: anh đang thất nghiệp. Thế nhưng Ngọc Linh vẫn cảm nhận được sự chân thành và đơn giản trong lời nói của anh. Một cảm giác đồng cảm mạnh mẽ tràn ngập trong lòng cô. Đường về nhà trở nên dài hơn, nhưng cũng sâu sắc hơn, như từng cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo những suy nghĩ và cảm xúc phức tạp.

Khẽ liếc nhìn Văn Thành, vầng trán vẫn đang ướt đẫm mồ hôi. Trong khoảnh khắc đó, Ngọc Linh thấy lòng mình chùng xuống, cảm nhận được sự gần gũi và sự hiểu biết bất ngờ đối với người đàn ông ngồi bên cạnh.

Xe chậm rãi dừng lại trước một khách sạn sang trọng, Ngọc Linh không khỏi ngạc nhiên. Cô không nén nổi sự tò mò, cất tiếng hỏi: “Sao người thất nghiệp lại ở nơi sang trọng thế này?”

Văn Thành quay lại, nở một nụ cười vui vẻ nhưng có chút gì đó phảng phất nỗi buồn, anh trả lời một cách tự nhiên: “À, có người nuôi mà.”

Ngọc Linh bật cười trước câu trả lời hóm hỉnh của anh, nhưng không hề hay biết rằng những lời Văn Thành nói là sự thật. Gia Hân, người phụ nữ mà cô kính trọng và ngưỡng mộ, chính là người đang gánh vác cả cuộc sống của

Văn Thành.

Cô nhìn theo bóng dáng anh bước vào khách sạn, lòng tràn đầy những suy nghĩ mông lung. Sự giản dị và chân thật trong lời nói của Văn Thành khiến cô cảm thấy như có một sợi dây vô hình kết nối giữa họ. Đối với cô, anh không chỉ là một người đàn ông tình cờ gặp bên đường, mà còn là biểu tượng của sự chân thành và lòng kiên nhẫn.

Khi rời khỏi khách sạn, lòng cô trĩu nặng những suy tư. Cô biết rằng cuộc sống không chỉ có những bề nổi hào nhoáng, mà còn có những khía cạnh thầm lặng, những hi sinh và tận tụy mà ít ai biết đến. Và trong lòng cô, hình ảnh Văn Thành và những lời nói của anh vẫn còn đọng lại.