Dưỡng Thú Thành Phi

Rate this post

Hoắc Vũ Hạo một mình đến đảo phía nam lần này bọn anh giao dịch ở khu vực có chút nguy hiểm, là ở một khu rừng còn được gọi gọi là rừng máu bởi vì ở đó có rất nhiều rắn độc, một khi đi sai hướng sẽ không tìm được đường ra.

Anh mặc đồ bảo hộ mang theo súng ngắn và băng đạn để ở thắt lưng sau đó lấy một ít nước và một số dụng cụ cần thiết để đánh dấu đường đi. Quách Khâm Bắc không dám ngăn cản anh lại vốn dĩ giao dịch này là do Mạc Tử Sâm thực hiện nhưng hiện tại Mạc Tử Sâm vẫn chưa quay về đảo phía nam, bọn họ cũng không thể trễ hẹn.

“Cho dù có chuyện gì cũng phải liên lạc về đấy, anh đừng liều mạng nếu có chuyện ngoài ý muốn thì quay về chúng ta không cần giao dịch” Quách Khâm Bắc đưa cho anh một con chíp do cậu tạo ra, trên con chíp sẽ định vị nơi mà Hoắc Vũ Hạo đi đến.

Quay đầu nhìn Quách Khâm Bắc “Biết rồi, cậu lãi nhãi mãi đau hết cả đầu” Nói xong anh cùng một số anh em cùng đi lên xe rời khỏi đảo phía nam.

Bóng dáng chiếc xe của Hoắc Vũ Hạo khuất dần trong lòng Quách Khâm Bắc liền dân lên cảm giác bất an đến lạ thường, xua tan nổi bất an đó bằng cách cho rằng mình lo lắng quá nên mới nảy sinh ra cảm giác này.

Đi đường hơn một ngày mới đến được rìa khu rừng máu, anh đảo mắt một lúc liền nảy sinh ra cảm giác không đúng, hay là do anh chưa từng đến đây cho nên mới có cảm giác lạnh gáy thế này?

Nhìn xung quanh một lúc cuối cùng để có thể giao dịch nhanh quay trở về nên anh không thể kéo dài thời gian. “Tiểu Tạ cậu và Tiểu Bách bảo mọi người mang hàng và chuẩn bị thật kỹ đề phòng xảy ra bất trắc, chúng ta đi đến địa điểm giao dịch.

“Anh Hoắc, liệu có ổn không trời đã sắp tối rồi.” Bách Bảo có chút e dè với khu rừng này nên muốn đi vào ban ngày.

Anh nhướn mày “Không sao, trên bản đồ cách đây không xa có một khoảng đất trống ở đó sẽ có thể cắm trại nghĩ lại. Cố gắng một chút” Anh đã xem rất kỹ rồi cho nên chỉ cần tiết kiệm được thời gian thì sẽ tiết kiệm để nhanh chóng quay trở về.

Để bảo đảm Hoắc Vũ Hạo là người tiến vào khu rừng trước, anh cầm con dao găm cẩn thận chặt bỏ những cành cây làm vật cản đường đi của bọn họ, một nhóm hơn mười người anh phải đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người.

“A Lân! Cậu đánh dấu lại đường đi, những người còn lại chú ý xung quanh, mọi người phải bước theo dấu chân của tôi, đừng đi lung tung”

Mọi người hít thở sâu một hơi rồi mới cùng anh bước sâu vào khu rừng máu. Đồ bảo hộ của bọn họ những con vật như rắn rết không thể cắt thủng được, nhưng nếu gặp thứ khác thì có chút nguy hiểm.

Ở đảo phía nam lúc này Quách Khâm Bắc vẫn đang dõi theo định vị của Hoắc Vũ Hạo không có gì bất thường.

Mạc Tử Sâm từ bên ngoài đi vào lời nói của anh cũng trở nên lạnh lùng nói với Quách Khâm Bắc “Huỷ giao dịch ở khu rừng máu đi, đơn đó là giả nếu đến đó bây giờ rất nguy hiểm.” Anh vừa tháo đồ bảo hộ vừa nói.

“Sao anh không nói sớm? Anh Hoắc đã làm giao dịch đó rồi đi đã được hơn hai ngày rồi, bây giờ phải làm sao.” Quách Khâm Bắc bàng hoàng khi nghe Mạc Tử Sâm nói, cậu ta liền đứng bật dậy gấp gáp nói.

Giao dịch giả thì đến nơi đó chẳng khác nào nộp mạng cho khu rừng đó chứ, hơn nữa lần này đi tính luôn cả Hoắc Vũ Hạo thì có tận 13 người.

Mạc Tử Sâm nghe xong gương mặt liền trở nên khó coi lớn tiếng “Tại sao không ai báo hả? Mẹ kiếp mau liên lạc bảo bọn họ tìm chỗ an toàn ở lại đó, gọi cho Phương Phong Tức và Lục Dụ Thần đến đây, tôi sẽ quay về thành phố B lấy ít thuốc từ mẹ tôi, nếu không thì sẽ bỏ mạng hết đấy.

Muốn đến khu rừng đỏ thì phải có thuốc của mẹ anh đặc chế, hơn nữa lượng thuốc trong kho vừa hết bọn họ xem ra không mang theo thuốc như vậy thì chính là nộp mạng thật.

Đám người này vẫn luôn tùy tiện như vậy, đúng là không sợ chết.

Quách Khâm Bắc nghe theo Mạc Tử Sâm lập tức bật báo động trên hệ thống tất cả những người huấn luyện trên đảo phía nam đều nhận được thông báo từ hệ thống khiến bọn họ hoang mang khi mà báo động toàn bộ thế này.

Không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.

Lục Dụ Thần nhận được thông báo anh có chút do dự nhưng để bảo đảm an toàn anh đưa cô về Thẩm Gia còn cẩn thận dặn dò Ưng Châu cho người ở lại để bảo vệ cô, anh không thể nói với cô rằng anh sẽ đến khu rừng máu.

“Hoắc Vũ Hạo xảy ra chuyện rồi, anh phải đến đảo phía nam em ở nhà ba mẹ đợi anh quay về sẽ đến đón em. Đồ ăn và thời gian dùng bữa anh đều ghi lại dán lên từng túi một, em nhớ ăn đấy, buổi tối cũng phải uống sữa có biết không.” Anh cầm túi lớn túi nhỏ để vào trong xe, Lục Dụ Thần như muốn mang cả căn nhà đi theo cô vậy, anh dặn dò cô đủ thứ đến mức đầu cô kêu ong ong.

Thẩm Y Tranh trong lòng còn cảm thấy từ bao giờ chồng cô lại bị lo lắng quá độ thế này, cô đánh vào người Lục Dụ Thần một cái “Anh có thể nói ít một chút không? Em đến Thẩm Gia với Ưng Châu là được rồi anh yên tâm sẽ không sao đâu.”

“Ừm! Vậy anh đến đó có chuyện gì em phải gọi cho anh ngay. Anh gật đầu hôn lên trán cô một cái, thật sự trong lòng anh không muốn xa cô chút nào, gần đây mang thai cô tăng cân trông cô còn đáng yêu hơn trước khiến anh đứng ngồi không yên.

Mạc Tử Sâm quay về thành phố B vừa đến nhà đã nhìn thấy gương mặt ủ rũ của em gái mình, muốn hỏi thăm cũng không có thời gian nữa, anh phải tìm mẹ anh trước đã.

Mạc Hy Ân nhìn thấy dáng vẻ gấp gáo của anh mình cô mới lên tiếng “Anh làm gì mà gấp gáp vậy”

“Mẹ đâu bà ấy không ở nhà sao?”

“Bà ấy đến bệnh viện rồi, anh tìm mẹ có chuyện gì sao??

Trong lòng của Mạc Hy Ân đã bắt đầu bất an, cô nhìn sắc mặt của Mạc Tử Sâm không hề tốt, e là đã có chuyện gì rồi. Anh liền đi thẳng vào bên trong phòng đựng tất cả các loại thuốc đặc chế của Shadow, anh vừa đi vừa giải thích “Hoắc Vũ Hạo xảy ra chuyện rồi, đợi bà ấy về em giúp anh nói lại với bà ấy rằng anh lấy thêm thuốc đến đảo phía nam, tuyệt đối không được nói là Hoắc Vũ Hạo xảy ra chuyện.”