Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh
Hồi học cấp Hai, Long Thất chỉ có ấn tượng với hai nam sinh duy nhất. Một là cậu bạn cùng bàn bám cô dai như đỉa, tên là Phương Dương. Tuy rằng sau này không học cùng trường, cô cũng luôn ngó lơ cậu ta nhưng cậu ta lại như mắc phải hội chứng “kẹo kéo” ngắt quãng, ngay cả khi cô và Cận Dịch Khẳng đã bắt đầu qua lại thì Phương Dương vẫn kiên trì nhắn tin quấy rầy cô. Cậu ta luôn xuất hiện vào những lúc cô chuẩn bị quên béng mất cậu ta là ai, phiền không tả nổi.
Và một người nữa. Người này cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, thậm chí còn như đã bốc hơi khỏi thế gian, số điện thoại cũng chưa kịp lưu, tài khoản mạng xã hội cũng chưa kịp thêm, mà ngay cả khuôn mặt và tên gọi của cậu ta cũng sắp bị cô cho vào quên lãng. Thế nhưng vẫn luôn có một số ký ức tồn đọng chỉ chực chờ nở bung ra, chỉ mất một giây để kích hoạt, cũng chỉ cần một giây để chuyển thành sự lúng túng sau phút sực tỉnh và cuộc hội ngộ sau nhiều năm xa cách.
Nhưng Long Thất không biểu hiện sự thay đổi này ra mặt. Chỉ giây lát sau, cô đã tỉnh táo lại, mặc cho men say vẫn còn đó, cô nheo mắt, muốn nhìn Phó Vũ Ngao rõ hơn. Cậu ta đút tay vào túi, nói: “Mấy năm nay cậu đã quen với bao nhiêu người bạn mới thì mới có thể quên đi một người bạn cũ nhanh như vậy?”
……
“À.” Cuối cùng cô cũng lên tiếng, “Sau khi lên cấp Ba, bạn học cấp Hai cũng tổ chức họp lớp mấy lần, nhưng không thấy cậu tới.”
“Tôi được thông báo khá muộn, không kịp đến. Nhưng tôi có nghe ngóng được là cậu cũng không tới.”
Long Thất không đáp. Gió đêm thổi xào xạc, cô chuyển chủ đề: “Bạn gái cậu có phải là Cát Nhân Ninh không?”
“Hai người biết nhau à?”
“Tôi ở cùng phòng ký túc xá với cô ấy.”
Phó Vũ Ngao cười: “Trùng hợp thật.”
“Trùng hợp thật.”
Đèn cảm ứng bằng âm thanh trên hành lang chợt tắt vì sự im lặng kéo dài, trong phòng lại tối om. Khi cô quay đầu tính đi, Phó Vũ Ngao liền bật đèn pin điện thoại lên, soi sáng lối đi sau lưng cô: “Muộn rồi, cậu mau về nghỉ ngơi đi, sáng mai còn có tiết đấy.”
“Ừ.” Cô không khách sáo nói, “Tạm biệt.”
Cô mới đi được một bước thì cậu ta lại nói: “Học kỳ này cậu đừng trốn tiết nữa. Ngày mai cậu nhất định phải đi học đấy, lên lớp rồi chúng ta trò chuyện tiếp. Tôi rất muốn biết cuộc sống mấy năm nay của cậu như thế nào đấy.”
……
Có điều, cả Phó Vũ Ngao lẫn câu nói này của cậu ta đều chỉ lưu lại ấn tượng mười phút trong đầu óc đã tràn ngập hơi men của cô.
Những ký ức sau đó gần như đã bị cơn buồn ngủ dữ dội khỏa lấp. Khi về đến phòng ký túc xá, cô còn suýt chút nữa làm đổ cái giá để ô đặt ngay trước cửa, may mà không đánh thức ai dậy. Sau đó, cô lăn ra ngủ một mạch đến tận chiều ngày hôm sau, thế là lại thành ra cố tình trốn học.
Điện thoại hết pin, đồng hồ báo thức không kêu, cộng thêm say rượu, thật sự không còn gì để nói. Suy nghĩ đầu tiên sau khi tỉnh dậy là sẽ không đi ăn lẩu với Thư Manh nữa. Suy nghĩ thứ hai là phải sạc pin điện thoại. Suy nghĩ thứ ba là phải đi tắm một cái, vì tóc cô toàn mùi lẩu, ngửi thôi đã thấy khó chịu.
Bạn cùng phòng đã đi hết. Cô bước vào nhà vệ sinh, đồ dùng cá nhân được xếp gọn gàng thành ba phần. Trong lúc đợi nước nóng, cô vừa đánh răng vừa ngắm nghía đống chai lọ, rồi kim lấy mụn, bông tẩy trang, chậu rửa mặt, thiết bị nâng cơ mặt đặt trên kệ. Bất kể là đồ vật nhỏ hay lớn đều được dán tên của từng người, nếu món đồ nào không dán được giấy lên thì sẽ buộc bằng những sợi dây chun màu sắc khác nhau. Hôm qua, lúc ăn lẩu, cô còn hỏi Thư Manh rằng đây có được coi là văn hóa ký túc xá hay không, cô ấy còn bảo phòng ký túc xá của cô chắc chắn bị bệnh cuồng sạch sẽ.
Sau đó, khi nhìn thấy cô ăn lẩu như vậy, cô ấy lại nói: “E rằng người mắc bệnh cuồng sạch sẽ là cậu mới đúng.”
Nước đã nóng, hơi nước bốc lên sau tấm rèm. Cô nhổ nước súc miệng, rồi cởi dây buộc tóc ra.
……
Sau khi tắm rửa và thay quần áo, pin điện thoại đã đầy được 20%, có thể mở máy. Lúc này, tiết học biểu diễn buổi chiều đã trôi qua được gần hai mươi phút. Cô tìm mãi vẫn không thấy cục sạc dự phòng đâu, chỉ đành chờ đến phòng tập rồi khởi động máy. Phòng tập rất lớn, không gian thoáng, trên tường còn được lắp kính. Khi cô khom người bước vào thì phát hiện giáo viên không có ở đây, tất cả sinh viên đều được “thả rông”, có lẽ giáo viên đã phát kịch bản từ hai mươi phút trước, cho nên lúc này năm, sáu người đang tạo thành những nhóm nhỏ luyện tập.
Có tiếng động phát ra khi cánh cửa đóng lại, từng tốp sinh viên lục tục nhìn qua, tiếng thảo luận cũng nhỏ dần, vài người ngồi cạnh nhau còn châu đầu lại thì thầm. Tóc của cô được buộc hờ sau gáy, mặt không trang điểm. Cô vừa liếc mắt đã thấy nhóm của Cát Nhân Ninh và Ngũ Y San ở góc Tây Nam trong phòng tập. Bấy giờ, điện thoại đã hoàn thành quá trình khởi động, trên màn hình hiện ra thông báo nhắc nhở điện thoại không đủ 20% pin. Cô cúi đầu lấy dây sạc từ trong túi xách ra, lại nhìn xung quanh phòng học tìm ổ điện trên tường.
“Long Thất.”
Đang lúc tập trung tìm kiếm thì nghe thấy tiếng ai gọi, cô vừa quay đầu lại thì người đó đã đi đến trước mặt cô, làm cô giật bắn mình. Phó Vũ Ngao bật cười trước phản ứng của cô, nói: “Tôi có cục sạc dự phòng đây, cậu có cần không?”
Cô chửi thầm một tiếng trong bụng.
Sau đó, ký ức lại ùa về. Cô nhớ lại chuyện đã chạm mặt cậu ta lúc tối qua, thì ra không phải là mơ, cậu ta thật sự đang sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cô. Mọi ký ức liên quan đến Phó Vũ Ngao hồi cấp Hai như được sống dậy. Phản ứng hiện giờ của cô giống hệt với tối hôm qua, đầu ngón tay cứng đờ mất một giây, song não bộ vẫn còn hoạt động. Cô nhìn thấy Cát Nhân Ninh ở góc Tây Nam qua khe hở giữa cánh tay và áo phông của cậu ta. Cô ta cũng đang nhìn về phía này.
Cô lại dời mắt nhìn Phó Vũ Ngao, nói: “Tôi hỏi này, bạn gái cậu có biết chuyện tôi là bạn học cấp Hai của cậu không?”
“Cậu ngủ khỏe thật đấy.” Cậu ta không trả lời mà ngồi xổm xuống bên cạnh cô, “Buổi tối có kế hoạch gì không? Cùng ăn bữa cơm đi? Dù gì hai cậu cũng quen biết nhau mà.”
“Không.” Cô lập tức đáp, “Tôi và bạn gái cậu còn chưa quen biết đến mức đấy.”
Nói đoạn, cô lại quay đầu tiếp tục tìm ổ điện, nhưng chưa đầy hai giây lại không kìm được mà nhìn cậu ta: “Thế bạn gái cậu đã biết những gì?”
“Gì cơ?” Cậu ta hỏi ngược lại.
Người này đang giả ngờ giả nghệch với cô đây mà.
Phó Vũ Ngao nhìn cô, trong mắt chứa hình bóng cô. Cậu ta khẽ mỉm cười, như thể rất thích thú trước sự nghi hoặc hiện giờ của cô. Đúng lúc này, Cát Nhân Ninh từ góc Tây Nam đi tới. Cô ta đi giày thể thao, cả một đoạn đường không phát ra tiếng động, đến khi chỉ còn cách Phó Vũ Ngao một mét rưỡi, cô ta mới nhẹ nhàng cất tiếng: “Hi.”
Phó Vũ Ngao quay đầu lại. Cát Nhân Ninh trước tiên là đi đến tủ đựng đồ ngay bên cạnh lấy đồ, sau đó cũng ngồi xếp bằng, đưa món đồ ra: “Cho cậu đấy. Sáng nay cậu ngủ say quá, không tài nào đánh thức được, nên chưa nói với cậu. Đây là nhãn dán ghi họ tên mà tôi làm cho cậu, phòng ký túc xá của chúng ta phải dùng đến thứ này.”
Trên tay cô ta là một xấp giấy dán có tên “Long Thất”. Long Thất nhận lấy chúng. Cô ta lại chỉ về phía tủ đựng đồ, nói: “Để túi xách và giày ở kia, chúng ta phải mang giày thể thao khi lên lớp.”
“Cậu có mang giày theo không?” Phó Vũ Ngao nói chen ngang.
“Tất nhiên là có.” Cô đáp.
“Ô, cậu hồi đó suốt ngày hỏi mượn sách giáo khoa của tôi đấy, trí nhớ giờ đã tiến bộ rồi à?”
“Đó là do Long Tín Nghĩa tự mình làm mất sách, sau đó chạy đến lớp cướp sách của tôi.”
“Đúng rồi, anh trai cậu bây giờ thế nào? Đang học ở đâu?”
“Hắt xì!” Đang lúc Phó Vũ Ngao dạt dào cảm xúc thì Cát Nhân Ninh khẽ hắt hơi một cái vì điều hòa trong phòng quá lạnh. Long Thất nhìn sang. Phó Vũ Ngao phản ứng nhanh, vội kéo khóa áo khoác ra: “Em mặc áo của anh đi.”
Chỗ này vừa khéo ở ngay dưới miệng gió điều hòa, Cát Nhân Ninh đứng dậy: “Không sao, hai người nói chuyện đi. Ở đây lạnh quá, em qua bên kia tập tiếp đây.”
“Cậu cùng nhóm với ai?” Phó Vũ Ngao hỏi Long Thất. Cô ngẩn tò te, không hiểu gì. Song cậu ta cũng nắm bắt được tình hình, bèn nắm lấy tay Cát Nhân Ninh, nói: “Nhóm mình không phải còn thừa một vai sao? Long Thất đến muộn, còn chưa được phân nhóm, để cô ấy vào nhóm bọn mình đi.”
“Không cần đâu.” Long Thất biết thân biết phận, lập tức từ chối, “Tôi sẽ tự thu xếp.”
“Cậu tự thu xếp kiểu gì? Các nhóm khác đều đã đủ người rồi. Tuần sau chúng ta phải diễn tập cho giáo viên xem đấy. Chỉ có nhóm bọn tôi là còn thừa một vai thôi, hay là cậu định độc diễn?”
“Nhóm chúng ta thiếu người là có nguyên do của nó.” Cát Nhân Ninh hờ hững nói xen vào: “Anh hỏi Long Thất xem cô ấy có đồng ý nhận kịch bản của chúng ta hay không đã?”
Ồ, câu này rất thú vị. Long Thất hỏi lại: “Kịch bản gì?”
Tuy nhiên, mười phút sau cô lại thấy hối hận vì chính câu hỏi của mình.
Mẹ nó chứ! Kịch bản mà Cát Nhân Ninh đưa cho cô toàn là tiếng Pháp. Nghe nói đây là một tác phẩm tiếng Pháp kinh điển mà giáo viên mới đọc gần đây, vẫn chưa có bản dịch trên thị trường. Sở dĩ giáo viên đột nhiên hứng chí giao cho sinh viên vở này, hơn nữa lại giao cho nhóm của Cát Nhân Ninh là vì cô ta đã từng học tiếng Pháp.
“Nhưng thời gian và sức lực của tôi có hạn, chỉ có thể lật xem ⅘ nội dung kịch bản thôi. Nhân vật của cậu có quá nhiều lời thoại. Chúng tôi đã thảo luận và quyết định sẽ lược bỏ đoạn đó. Nếu cậu muốn vào nhóm chúng tôi thì cậu phải tự dịch lời thoại của mình. Đây vốn dĩ là phần việc cá nhân.”
Cát Nhân Ninh không nói vòng vo, Long Thất nghe cái đã hiểu. Hơn nữa, giọng điệu thờ ơ và tư thế khoanh tay trước ngực của cô ta làm cô nhớ đến dáng vẻ của Bạch Ngải Đình năm đó. Phó Vũ Ngao hỏi: “Cậu có làm được không?”
Có quỷ mới biết nếu cô nói “không” theo đúng tình hình thực tế thì Phó Vũ Ngao sẽ tiếp tục vì cô đấu tranh những gì, nên để tránh rắc rối, cô liền đáp: “Được, không thành vấn đề.”
Cát Nhân Ninh liếc cô một cái.
Ngũ Y San sán tới: “Được rồi, đừng lo. Ai bảo khuôn mặt của Long Thất trông chẳng khác nào thông thạo tám thứ tiếng chứ.”
Lời này quả nhiên đã tâng bốc cô lên tận mây xanh.
Ngay sau đó, Ngũ Y San liền tiến tới đòi chụp hình chung với cô. Không biết là kênh truyền thông nào đã làm rò rỉ thông tin về bạn cùng phòng và bạn cùng lớp của cô lên mạng, khui ra rất nhiều tài khoản Weibo của sinh viên trong lớp, khơi gợi sự chú ý của các fan hâm mộ. Ngũ Y San lại là một cô gái nghiện Weibo chính hiệu, người hâm mộ của Long Thất để có được tin tức của thần tượng mà mỗi ngày đều vào nịnh nọt cô ấy. Ngũ Y San cực kỳ hưởng thụ cảm giác này, thế nên bây giờ mới muốn đăng vài bức ảnh lên Weibo. Long Thất thoải mái chụp cùng cô ấy vài tấm. Không ngờ hiệu ứng domino xảy ra, các bạn học vẫn luôn hạn chế tiếp xúc với cô, lúc này lại lần lượt kéo đến. Góc Tây Nam bỗng chốc trở thành tụ điểm chụp ảnh. Bầu không khí nóng lên, những người trước giờ không bắt chuyện với cô, bây giờ cũng bắt đầu câu được câu chăng hỏi về bộ phim mà cô đóng, về các diễn viên mà cô từng hợp tác.
Thì ra, lớp học này không hề lạnh lùng, chỉ là bọn họ tưởng rằng cô rất khó gần.
Phó Vũ Ngao vẫn luôn đứng giữa đám đông, tay đút túi quần, nhìn cô hồi lâu. Đợi mọi người tản đi bớt, cậu ta mới nói: “Có muốn chụp một tấm với người bạn cũ này không?”
“Em chụp cho hai người nhé?” Cát Nhân Ninh lên tiếng.
Lúc này, Ngũ Y San lập tức phát huy tác dụng. Mặc dù mồm cô ấy to nhất nhưng dây thần kinh không thô chút nào, cất cao giọng nói: “Để mình, để mình chụp cho. Nhân Ninh, cậu cũng đứng vào đi. Đến lúc đó mình đăng hết lên.”
Long Thất bước sang một bên, nhường vị trí chính giữa cho Cát Nhân Ninh, song cô ta lại nói: “Mình không chụp đâu, cậu chụp cho hai người họ đi. Họ là bạn học cũ, mình có phải là bạn học cũ đâu.”
Long Thất nghe cái là hiểu, hóa ra Cát Nhân Ninh đã biết hết mọi chuyện. Phó Vũ Ngao đã kể hết cho cô ta nghe. Cuối cùng cô cũng biết vì sao cô ta lại đối xử lạnh nhạt với mình như vậy. Được! Đây đúng là món quà lớn nhân dịp khai giảng. Sau khi đầu óc được khơi thông, cô vẫn ra vẻ như không có chuyện gì. Thế nhưng, khi Phó Vũ Ngao tiến đến, chuẩn bị khoác tay lên vai cô thì cô vẫn lặng lẽ lườm cậu ta một cái.
Phó Vũ Ngao thế mà lại dám đặt tay lên vai cô, đồng thời kéo Long Thất đứng sát bên mình. Cậu ta nhìn vào ống kính và mỉm cười. Ngũ Y San đang lấy nét. Cậu ta nói với giọng chỉ đủ cho một mình cô nghe: “Lúc Nhân Ninh biết chuyện của tôi, tôi còn chưa theo đuổi cô ấy. Tôi cũng không biết là sau này cậu sẽ nổi tiếng, lại càng không biết cậu sẽ học cùng lớp với chúng tôi.”
Ý của cậu ta là không thể trách cậu ta được.
Điện thoại bấm “tách” một cái, kết thúc một màn chụp hình dạo. Long Thất nhích người sang bên cạnh hai bước, hít vào một hơi, nhìn Phó Vũ Ngao, rồi nhìn Cát Nhân Ninh ở phía bên kia phòng học. Cát Nhân Ninh đang tập trung luyện kịch bản. Cô ta khoác tay một người bạn cùng phòng khác tên là Na Lâm. Vừa nhìn đã biết Na Lâm chính là bạn thân của Cát Nhân Ninh, dáng người cao ráo, phong cách ăn mặc cũng khá giống nhau. Cô ta đang nói gì đó bên tai Cát Nhân Ninh, vừa nói vừa liếc mắt về phía này.
“Phương Dương còn liên lạc với cậu không?” Phó Vũ Ngao đột nhiên hỏi.
“Phương Dương?” Long Thất lẩm bẩm, “Miếng kẹo kéo đó ấy hả.”
“Cậu ta vẫn chưa từ bỏ cậu à?”
“Tôi không biết, lâu rồi không nghe tin gì của cậu ta.” Cô dừng một lát, rồi mới nói tiếp: “Tôi thấy cậu bây giờ rất ổn. Chẳng phải trước kia cậu luôn muốn thành lập một ban nhạc sao? Hiện tại cũng đã lập được rồi, tình cảm với bạn gái cũng rất tốt.”
Phó Vũ Ngao thoáng nhìn về phía Cát Nhân Ninh, sau đó quay đầu lại, đáp: “Ừ, khi nào rảnh tôi hát cho cậu nghe bài hát tôi viết nhé.”
Long Thất không tiếp lời cho đến khi cậu ta nói thêm một câu: “Ý tôi là tôi thường hát ở quán bar trên Chiêu Hoa Quán, khi nào cậu rảnh thì đến ủng hộ tôi nhé.”
“À, được.”
Hai người đứng trong ánh sáng từ ngoài cửa sổ rọi vào, Phó Vũ Ngao lại hỏi: “Cậu thì thế nào?”
“Cũng ổn.”
“Hôm qua có một chiếc xe đưa cậu đến dưới lầu, là bạn trai cậu à?”
“À, đó là một người bạn.”
“Tôi có xem tin tức về cậu.” Cậu ta nói thêm, như đang giải thích, “Thời gian đó toàn là tin của cậu và…”
Long Thất nhìn cậu ta.
Phó Vũ Ngao nhoẻn miệng cười, không nói tiếp: “Cậu đã thay đổi rất nhiều.”
“Ở khía cạnh nào?”
“Không biết. Thì tính tình này, dễ nổi nóng này.” Cậu ta nhún vai, như thể đang liệt kê, lại giống như đang hỏi ngược lại cô, “Vòng bạn bè? Ban đầu tôi còn tưởng là cậu sẽ không tiếp xúc với cái giới đó.”
Cái giới đó.
Long Thất lọc ra được ba từ này từ trong lời nói của cậu ta, vừa nghiền ngẫm vừa nhìn cậu ta. Phó Vũ Ngao hỏi tiếp: “Vậy hiện giờ cậu đang độc thân à?”
“Không.”
Cậu ta đút tay vào túi: “Tôi đọc được trên tin tức.”
“Tin tức nói rằng tôi trầm mê tửu sắc ấy hả?”
Cậu ta bật cười. Cô khoanh tay trước ngực, nói: “Bạn trai tôi cũng cảm thấy tin tức đó rất thú vị.”
Rốt cuộc cũng nói đến chủ đề này, Phó Vũ Ngao gật đầu: “Vây tình cảm giữa hai người rất tốt, nhỉ?”
“Ừ.”
“Hai người bắt đầu yêu nhau từ hồi cấp Ba à?”
“Thế cậu và Cát Nhân Ninh thì sao?”
“Cũng giống hai cậu thôi, từ hồi cấp Ba. Từ nhỏ cô ấy đã muốn học diễn xuất, còn tôi thì muốn học nhạc. Nhưng thành phố của chúng ta lại không có học viện âm nhạc nào tốt cả, cô ấy lại không muốn chuyển đến nơi khác. Cho nên…” Cậu ta nhún vai.
Long Thất gật đầu: “Có thể học cùng trường, lại có thể học chung một lớp, thế là quá tốt rồi.”
“Cậu ta có tốt với cậu không?”
Phó Vũ Ngao bỗng dưng hỏi một câu có phần hơi tế nhị. Long Thất xoa cánh tay, hỏi: “Cậu muốn nói điều gì?”
“Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, quan hệ giữa hai người rất tốt là được rồi. Chỉ là tôi nghĩ cuộc sống mấy năm nay của cậu rất thú vị nên sinh lòng mất mát vì không được tham dự vào mà thôi.”
Phó Vũ Ngao là người nói năng vòng vo. Long Thất nghiền ngẫm câu này chừng năm giây rồi trả lời: “Thật ra, tôi đã quên gần hết những chuyện thời cấp Hai rồi. Nhưng khoảng thời gian đó đúng là rất hồn nhiên vô tư, mọi người vẫn là trẻ con, không phải nghĩ ngợi gì nhiều.”
“Nhưng tôi vẫn nhớ những chuyện liên quan đến cậu.”
“À.” Cô lập tức đáp, “Vậy trí nhớ của cậu tốt thật đấy, tôi thì chịu.”
Cậu ta cười: “Không ngờ chúng ta lại học chung lớp, để khi nào hẹn với mấy người bạn cũ đi tụ tập.”
“Tôi thì thế nào cũng được, cậu cứ việc sắp xếp.”
Nói xong, cô nhìn về phía sau lưng cậu ta, thấy Cát Nhân Ninh cuối cùng cũng nhìn sang đây sau khi nghe những lời rủ rỉ của Na Lâm. Cô không nói chuyện với Phó Vũ Ngao nữa mà cầm kịch bản lên: “Tôi đọc thử xem sao.”
Tình hình rất rõ ràng.
Thái độ không quá câu nệ trong mối quan hệ nam nữ của Phó Vũ Ngao ảnh hưởng đến thái độ của ba người bạn cùng phòng đối với Long Thất. Cát Nhân Ninh là bạn gái của cậu ta, vì vậy cô ta tỏ vẻ khó chịu ra mặt. Na Lâm là bạn thân của cô ta, những ngày sau đó cũng chẳng nói chuyện với cô mấy. Ngũ Y San tính tình cởi mở, đối xử tốt với tất cả mọi người, do đó, ai chủ động đến gần thì cô ấy sẽ thân với người đó.
8 giờ tối, điện thoại đã được sạc đầy pin. Long Thất ngồi trong phòng ký túc xá, miệng ngậm kẹo mút như thể đang ngậm điếu thuốc. Cô co đầu gối, một tay xoay bút, tay còn lại vừa đối chiếu kịch bản vừa tìm kiếm phần mềm dịch thuật trên mạng.
Ba người kia đã đi ăn cơm với Phó Vũ Ngao. Cậu ta cũng mời cô, nhưng cô nhanh trí từ chối.
Laptop đang đăng nhập Wechat, cuộc gọi của Cận Dịch Khẳng đến rất đúng giờ. Kể từ lúc gửi xong tin nhắn, sau đó điện thoại tự động tắt nguồn thì cậu đã bị cô “bơ” hơn hai mươi tiếng đồng hồ. Hiện tại, cậu đang ngồi trên ghế sô pha ngoài ban công, trên bàn đặt một cốc cà phê đang uống dở. Cậu mặc chiếc áo sơ mi kẻ, đặt quyển sách trên đầu gối, dáng vẻ rất nghênh ngang, hỏi cô đang muốn tạo phản đúng không.
“Nói chuyện kiểu gì đấy? Nhờn với anh mấy ngày là anh vùng lên đấy à? Cũng có thấy anh gọi lại cho em cuộc nào đâu.”
“Hôm qua phải viết một bản báo cáo quan trọng.” Cậu ngay lập tức bổ sung, “Nếu không phải vì bản báo cáo đó thì gia đã đứng ở dưới ký túc xá của em rồi.”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào màn hình, lấy cây kẹo mút trong miệng ra. Chân ghế cọ trên sàn nhà, cô nhích lại gần, chống má, nói: “Cận Dịch Khẳng, anh phải giữ tỉnh táo, bớt làm chuyện “kiếm củi ba năm thiêu một giờ” cho em nhờ.”
“Thế thì em bớt gửi cho anh mấy tin nhắn gạ gẫm mãnh liệt đó đi.”
“Em chỉ gửi có bốn từ.”
“Anh đã nghĩ xong bảy mươi hai tư thế với em rồi.”
Cô vo viên giấy gói kẹo, ném vào màn hình. Cậu xoay ghế, cười khoái trá. Cô chỉ vào màn hình, nói: “Anh bớt giở trò lưu manh đi!”
“Hôm nay em đã hoà hợp với các bạn rồi à?” Cậu chuyển chủ đề.
Long Thất dựa người vào ghế, đáp: “Hả, anh có gián điệp nằm vùng à?”
“Trên mạng toàn là ảnh của em và bạn cùng lớp kìa.”
Hiệu suất làm việc của Ngũ Y San rất cao, mới đó mà đã đăng lên mạng, giờ có lẽ đang vừa ăn cơm vừa vui mừng đếm lượt thích cũng nên. Cận Dịch Khẳng ngồi xoay ghế, xem ảnh trên điện thoại. Lúc trông thấy một tấm nào đó, tốc độ vuốt màn hình bỗng chậm lại.
“Đây cũng là bạn học của em à?”
“Hả?”
Cô vốn đang uể oải, nhưng vừa nhìn thấy thứ ở trên điện thoại, trong lòng không khỏi bật thốt lên một tiếng cảm thán. Không ngờ Ngũ Y San còn đăng cả bức ảnh Phó Vũ Ngao khoác vai cô lên mạng. Cô hơi rụt người về phía sau, đỡ trán, nói: “Ừ, bạn cùng lớp. Bạn gái của cậu ta là bạn cùng phòng với em.”
Cận Dịch Khẳng lướt qua bức ảnh đó, không tiếp tục vặn hỏi cô nữa. Long Thất uống một ngụm nước, dán mắt nhìn động tác trên tay cậu. Xem xong, cậu ấn khóa màn hình điện thoại, việc này có vẻ như đã kết thúc ở đây. Nước ấm trôi xuống cổ họng, cô không nhìn nữa. Thế nhưng, ngay giây tiếp theo, điện thoại lại vang lên tiếng mở khóa. Cậu nhanh như chớp mở lại bức ảnh đó. Cô bị sặc nước lên mũi, ho sặc sụa, cũng cắt ngang hành động của Cận Dịch Khẳng. Cậu nghiêng đầu nhìn cô.
Cô rút liền tù tì bốn tờ giấy ra lau bàn, bản thân vẫn đang ho không ngừng.
“Chậc.” Cậu chỉ tặc lưỡi một tiếng, nhìn cô với vẻ thích thú, chưng ra vẻ mặt bề trên “biết tỏng là em đang có chuyện giấu anh, khai mau”, cũng không thèm che giấu vẻ dương dương tự đắc của mình. Cậu nói tiếp: “Anh chỉ nói một câu thôi. Lần đầu tiên anh khoác vai em, em suýt bẻ gãy tay anh đấy.”
Long Thất ho sù sụ một lúc mới đỡ hơn phần nào. Cô đẩy cốc nước sang một bên: “Được rồi, hồi trước bọn em có biết nhau. Cậu ta là bạn học cũ của em. Em cũng không ngờ là sẽ học cùng lớp với cậu ta.”
“Bạn học cũ.” Cậu lẩm nhẩm, gõ ngón tay vào màn hình điện thoại, như thể đang đoán xem cô còn muốn che giấu điều gì. Cô không nhịn được, cuối cùng cũng bị cậu chọc cười, lại đưa ngón tay lên xoa trán, vành tai khẽ đỏ. Cô nói: “Em nói rõ trước nhé, đây chỉ là một câu chuyện cũ xa lắc xa lơ, từ hồi em còn học cấp Hai cơ. Mà, hồi đó cũng rất ngây thơ. Em chỉ kể một lần thôi. Anh nghe thì được, nhưng sau này đừng có nhắc lại với em.”
Cậu ngồi thẳng người lên, bắt chéo chân, nghiêm túc lắng nghe.
“Cậu ta đúng là bạn học cấp Hai của em. Khi ấy, em là lớp trưởng, còn cậu ta là lớp phó…”
“Vậy với trình độ của anh thì có thể làm chủ nhiệm của lớp bọn em đấy.”
“Cận Dịch Khẳng, nếu anh còn dám cắt ngang lời em nói thì em không kể nữa đâu đấy. Thành tích hồi cấp Hai của em rất tốt đấy nhé, nếu không thì làm sao có thể đỗ vào Bắc Phiên?”
“Vợ ơi, anh tin em. Em kể tiếp đi.”
Cô lại nói một lèo: “Thì hồi đó giữa nam sinh và nữ sinh không giữ ý nhiều như bây giờ, tại đều là trẻ con mà, làm gì có ai bận tâm đến mấy chuyện yêu đương này nọ chứ, cũng chẳng có ai to nhỏ xì xào, càng không có chuyện tự nhiên kiếm chuyện với người khác. Lúc đó, mọi người còn chẳng biết mối tình đầu là gì, mọi người chung sống rất chan hòa. Chẳng phải em là lớp trưởng sao? Lớp trưởng phải phụ trách rất nhiều việc. Phó Vũ Ngao… Cậu ta tên là Phó Vũ Ngao. Hồi đó, cậu ta hay ở lại sau giờ học với em, rất giỏi mấy môn thể thao, chơi bóng rổ rất siêu…”
Nói đến đây, Cận Dịch Khẳng dường như lại có điều muốn nói. Long Thất phải liếc xéo cậu một cái thì cậu mới chịu thôi. Cô nói tiếp: “Con trai ở cái tuổi đó rất ham chơi, thế nhưng cậu ta lại rất có kiên nhẫn. Dần dần em có ấn tượng tốt với cậu ta hơn những nam sinh khác. Hồi đó, nghỉ hè thì sẽ học theo nhóm, cậu ta và một số bạn học khác ở gần đó đều chung nhóm với em. Bọn em thường tụ tập ở nhà Long Tín Nghĩa để làm bài tập. Cậu ta sẽ mang theo đàn ghi ta. Hồi ấy, bọn em không uống bia đâu, chỉ uống coca, rồi nghe cậu ta hát thôi. Có điều, Long Tín Nghĩa chuyên ăn hại kia lại muốn học đòi làm người lớn, cứ đòi đến siêu thị mua một thùng bia. Kết quả là lại “vỡ trận”, uống được một nửa thì mợ em về.”
Cận Dịch Khẳng cúi đầu, ngón tay vô thức vuốt màn hình điện thoại.
“Mọi người đều không muốn bị mách phụ huynh nên là mới đem bia giấu đi. Em bảo Phó Vũ Ngao khuân thùng bia vào tủ quần áo của em. Nhưng mợ em bước vào cửa quá nhanh, bọn em còn chưa kịp chui ra thì mọi người đã nhốt hai đứa ở trong tủ quần áo. Long Tín Nghĩa nói dối là em đi siêu thị. Mợ em cũng không nghi ngờ gì, nhưng lại không rời đi ngay. Sau đó…”
Phía bên kia màn hình, Cận Dịch Khẳng ngước mắt nhìn cô chăm chú.
“Đó là lần đầu tiên uống bia nên em thấy hơi khó chịu, trong tủ quần áo lại rất bí, Phó Vũ Ngao cũng hơi chếnh choáng.” Nói đến đây, cô dừng lại, khẽ nhún vai tỏ ý không cần phải nói tiếp nữa. Cận Dịch Khẳng nghiêng đầu, bật cười một cách khinh khỉnh: “Cậu ta hôn em rồi?”
“Chỉ một lần đó thôi.”
“Hồi cấp Hai, em dễ theo đuổi thế à?”
Cô lại vo viên một tờ khăn giấy, ném vào màn hình: “Khổ cho anh quá nhỉ.”
“Em có biết hồi cấp Hai chồng em ngầu thế nào không? Em thế mà lại để cho một thằng oắt con hôn dễ dàng như vậy.”
“Em thật sự không biết đấy, em không dính dáng gì đến thời cấp Hai của anh, lại càng không có hứng thú với nó.”
Một lát sau, cậu hỏi: “Nó hôn em vào đâu?”
“Tất nhiên là môi rồi.”
Lồng ngực cậu khẽ phập phồng.
“Hôn bao lâu?”
“Không nhớ nữa.”
“Có hôn lưỡi không?”
“Không.” Cô lại bóc một cây kẹo, “Anh tưởng ai cũng như anh chắc, mới lần đầu mà đã chén sạch con gái nhà người ta.”
“Nụ hôn đầu của em là ở trong tủ quần áo phòng em á?”
“Nụ hôn đầu của anh còn ở trong cái phòng khách sạn bị rò nước đấy. Ai cao quý hơn ai?”
Câu phản bác này của cô khiến Cận Dịch Khẳng phục sát đất, tự mình cười tủm tỉm. Cô trợn mắt, nói: “Đó còn là đêm đầu của em đấy, lấy ra so sánh thì còn chẳng bằng cái tủ quần áo trong phòng em.”
“Về sau thì sao? Hai người hẹn hò à?”
“Không. Sau khi chui ra khỏi tủ quần áo, bọn em không ai nhắc đến chuyện đó nữa. Em còn thật sự đợi cậu ta ba ngày, những tưởng cậu ta sẽ cho em một lời giải thích, ai ngờ cậu ta đến ngày thứ ba thì đột nhiên không đến trường nữa.”
“Tại sao?”
“Giáo viên nói là cậu ta chuyển trường rồi. Hình như cậu ta vốn là học sinh trái tuyến, chuẩn bị thi chuyển cấp nên phải trở lại đúng trường ở trên hộ khẩu để ôn thi. Được rồi, câu chuyện đến đây là kết thúc. Về sau, em không liên lạc với cậu ta nữa, đoạn thanh xuân kế tiếp của em đã bị anh làm đảo lộn hết cả.”
“Vậy là người ta hôn em xong, chẳng nói chẳng rằng gì đã phủi mông chạy mất, còn uổng công em chờ mất ba ngày.”
“Đúng đấy. Lúc cậu ta mới chuyển trường, em còn tưởng cậu ta muốn tránh mặt em cơ.” Cô huơ huơ cây kẹo, nhìn cậu và nói: “Anh hài lòng chưa? Chẳng có chút mờ ám nào trong đó cả, cũng không có tình cũ nào để nhen nhóm hết. Em còn muốn tẩn cậu ta một trận nữa kìa.”
Cận Dịch Không không nói lời nào, vẫn ngồi bắt chéo chân, yên lặng nhìn cô, hồi lâu sau mới mở miệng: “Nếu hồi ấy anh cũng ở đó thì tốt.”
Cô dừng động tác huơ kẹo lại, nhìn vào màn hình. Cận Dịch Khẳng nhìn cô với ánh mắt nồng nàn khiến trái tim cô đập nhanh hơn: “Nếu hồi ấy anh cũng ở đó thì anh muốn thay đổi điều gì?”
“Thôi bỏ đi, ngôi trường đó của em quá bình thường, không chứa nổi vị Phật lớn như anh đâu.”
Cậu đúng là không đứng đắn được quá ba giây, bầu không khí sến sẩm thoáng cái đã bị phá vỡ. Cô đập bàn, quát: “Phiền chết đi được!”
Nói đoạn, cô kéo giao diện video sang một bên, bực bội gõ bàn phím lạch cạch. Cậu bèn hỏi: “Em đang bận cái gì đấy?”
“Không phải việc của anh.”
Có lẽ cậu đã nhìn thấy cuốn tiểu thuyết bên cạnh tay cô, liền nói: “Em còn bắt đầu đọc tiểu thuyết tiếng Pháp cơ à?”
Ngón tay đang gõ phím bỗng dừng lại.
Cận Dịch Khẳng vẫn ngồi ung dung nhàn nhã ở phía bên kia màn hình.
“Anh nhìn cái đã nhận ra là tiếng Pháp à?”
“Em nghĩ anh mù chữ chắc?”
“Bắc Phiên không có dạy tiếng Pháp mà.”
“Chỉ có học sinh đứng bét mới học những thứ Bắc Phiên dạy.”
Cô ngả người ra sau, lúc này có thể nhìn thấy ánh hào quang của học sinh giỏi tỏa ra từ trên người Cận Dịch Khẳng, cực kỳ lóa mắt. Cậu còn cho câu: “Hồi cấp Ba, anh toàn nghỉ hè ở bên Pháp. Bà ngoại anh còn mang nửa dòng máu Pháp đấy. Tiếng Pháp là ngôn ngữ mẹ đẻ thứ ba của anh. Em còn muốn kiểm chứng gì nữa không?”
“Gần đây anh có bận gì không?”
Chiếc ghế vẫn đang xoay bỗng dừng lại, Cận Dịch Khẳng dừng động tác trên tay, đưa mắt nhìn cô. Cô nói tiếp: “Em có đoạn kịch bản tiếng Pháp, anh không bận gì thì dịch giúp em đi mà.”
Nghe mới êm tai làm sao.
Cận Dịch Khẳng không trả lời mà vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu nhìn cô, rồi cả người lẫn ghế chầm chậm lùi về phía sau. Cậu nhìn cô với vẻ đang cân nhắc xem trong đầu cô lại có suy nghĩ xấu xa gì. Cô đợi đủ ba giây, sau đó vuốt tóc, đổi giọng: “Cận Dịch Khẳng, anh có làm hay không?”
“Em cần gấp à?”
“Anh chỉ cần nói là anh có làm hay không thôi. Không làm thì em cúp máy đây. Em bận lắm.”
Cận Dịch Khẳng bắt đầu cười, lúc cười rộ lên rất đẹp trai. Cậu tiến lại gần màn hình, chậm rãi chống khuỷu tay lên mép bàn, trầm giọng nói: “Làm.”
Sau đó, cậu nhìn thẳng vào mắt cô, lập tức nói tiếp: “Nhưng anh có một yêu cầu, hạn cho em trong vòng ba ngày phải tìm thấy chiếc nhẫn đôi mà anh tặng em, rồi ngày nào cũng đeo nó cho anh. Vậy thì anh mới làm.”
– —–oOo——