Giả Bộ Làm A Còn Đi Đánh Lộn Là Sẽ Mang Thai Đó
Tâm trạng nặng nề của Lục Vĩnh Hi cũng hạ xuống đôi phần khi thấy nụ cười ấy.
Nhóc nhỏ con luôn khiến cậu vô thức thả lỏng tâm tình mỗi khi nhóc ấy cười.
Lục Vĩnh Hi tập trung tinh thần cảm nhận dao động năng lượng tối từ gần đến xa hơn, theo dấu chân những dị năng giả hệ phong. Sở dĩ hệ phong được giao trọng trách này là vì dị năng của họ có thể tăng tốc độ tẩu thoát lên 99%, nhiệm vụ do thám giao cho họ là thích hợp nhất.
Cố Viễn Quân rời khỏi xe, hắn nhìn bầu trời đen kịt chẳng có tí ánh sáng nào, tăm tối âm u hệt như tâm trạng của tất cả mọi người ở đây, đôi mắt nâu trầm lặng chất chứa biết bao ưu tư.
Lục Vĩnh Hi cũng ra bên ngoài đợi tin tức từ những ị năng giả hệ phong, tia tinh thần lực theo chân Lộc Nhung dần truyền về những dao động năng lượng mãnh liệt, mí mắt cậu giật liên tục, não bộ cũng vì năng lượng quá lớn ở đầu đối diện làm cho hỗn loạn.
“Về… về thôi.”
Cố Viễn Quân vốn luôn chú ý đến động tĩnh của người bên cạnh, vừa nghe những lời khó hiểu của cậu hắn đã cất lời hỏi han: “Em sao vậy? Đau đầu nữa rồi?”
Cậu nghe được giọng nói của thiếu tá loáng thoáng bên tai nhưng vẫn lắc đầu liên tục truyền lời bản thân muốn nói đến cậu em nhỏ vừa rời đi cách đây không lâu.
“Đừng đi tiếp nữa, bọn nó tới rồi.”
“Dạ?” Cậu thiếu niên khó hiểu khi nghe giọng điệu gấp gáp vang lên trong đầu mình, giây sau đã không kịp phản ứng bị một vật thể bất ngờ đâm xuyên cả người.
“A…đi đi anh…đi…nhanh lên.”
“Phập…phập…phập.”
Trong nháy mắt khi cậu nhóc trả lời lại cậu, hàng trăm, hàng nghìn dây leo biến dị phá đất mà đến đâm xuyên cả người những dị năng giả nhận nhiệm vụ đi thăm dò căn cứ. Bọn chúng như những con rắn khổng lồ trỗi dậy từ địa ngục âm u quắn chặt lấy cơ thể của những nạn nhân xấu số, cấu xé máu thịt của họ. Tiếng kêu thét thảm thiết hòa cùng với tiếng gió rít vang xa đến tận nơi các chiến sĩ khác đang chờ đợi. Bọn họ trừng mắt không dám tin cơ thể bản thân đã bị một sợi dây leo dễ dàng đâm xuyên, xé tan như thế! Dường như ai cũng hi vọng bản thân có thể sống sót qua thời khắc này, họ muốn níu giữ chút hơi thở đang dần phai đi của chính họ.
Cái chết đến bất ngờ và tàn nhẫn đến như vậy, biến những con người từng đầy sức sống thành những xác chết lạnh lẽo, treo lơ lửng giữa không trung.
Xác sống cảm nhận được mùi máu tươi, mặc kệ ánh sáng đang chậm rãi xuất hiện soi sáng vạn vật. Bình minh lên, nhuộm hồng cả một góc trời, xác sống từ bốn phương tám hướng nhào đến chỗ 10 người đang chết dần chết mòn ở nơi đó.
Lộc Nhung nhìn về một hướng, nở một nụ cười yếu ớt cố gắng nói ra chút lời cuối cùng với cậu: “Anh..Lục…cảm ơn…anh, cũng…tạm…biệt nhé…
Lục Vĩnh Hi không biết cậu lên xe rời đi cùng mọi người bằng cách nào, cũng chẳng biết sao nước mắt cậu lại rơi.
Rõ ràng mới ban nãy thôi cậu còn thấy cậu nhóc cười, thế mà chỉ vài phút ngay sau đó qua tinh thần lực theo đuôi của mình, vĩnh viễn chỉ còn lại tiếng thét đến xé lòng của Lộc Nhung. (1
Bình minh trở lại, chàng trai ấy lại chẳng quay đầu.
Hóa ra cậu cũng chẳng phải người công bằng gì, với những người khác nếu họ phải hi sinh vì nhiệm vụ cậu vẫn chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối mà thôi nhưng… khi bỏ mạng là một người có một chút liên hệ với cậu, tâm trạng cậu sẽ khó chịu thế này.
“Theo phán đoán, căn cứ thành phố B đã hoàn toàn thất thủ, chuyến đi tổn thất hơn 65 người. Sau khi nhận nhiệm vụ mới, dự tính cả đội chúng tôi sẽ trở về căn cứ vào hai ngày sau. Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho những sai sót này”
Thiếu tá sau khi nhận thông tin từ căn cứ A mới nghiêng người nhẹ vươn tay lau đi nước mắt còn đọng trên má cậu. Lục Vĩnh Hi khóc không nhiều, cậu không có thói quen đụng việc sẽ khóc thế mà vẫn khóc vì đau lòng cho một cậu nhóc nói chuyện với nhau không nhiều.
“Xin lỗi em.” Hắn nói với giọng điệu trịnh trọng: “Đáng lẽ tôi không nên bảo họ đi do thám”
“Ngài không cần phải như vậy.” Cậu nhìn vào mắt người nọ, nhấn mạnh:
“Chẳng lẽ bản thân ngài phải đi sao? Tỉnh táo lên ạ! Tôi chẳng là ai hết, không cần phải xin lỗi tôi vì một sự việc xảy ra quá đỗi bình thường trong cái mạt thế mạng người nhẹ bẫng như này đâu ạ”
Lục Vĩnh Hi nhìn đoạn đường bẻ ngoặc qua hướng nam, cậu không nhìn hắn nữa nhưng giọng nói lại vang lên chầm chậm, nhẹ nhàng như văng vẳng bên tai thiếu tá: “Ngài không làm gì sai cả, vậy nên sau này có thể nào ngừng nhận lỗi về bản thân mình được không ạ?”
Sóng lưng người ngồi cạnh cậu vẫn thẳng tấp, chỉ là bờ vai kia dường như đã hạ xuống một chút. Cố Viễn Quân cụp mặt, nhỏ giọng đáp: “Được, nghe em.