Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Rate this post

Tề Khuynh đồng ý, Mặc Huyền Ca liền chở cô đi. Chiếc xe chạy ra xa trung tâm thành phố, băng qua dòng người, vượt lên những tòa cao ốc, cuối cùng rẽ phải vào một con đường không lớn không nhỏ, dừng ngay trước một ngôi nhà gỗ cấp bốn mặt tiền đề ba chữ ‘Mặc Gia Trang’.

Nhìn tấm bảng hiệu cũng được làm bằng gỗ không cũ cũng không mới, ắt hẳn là nó chỉ được xây dựng 5 năm trở lại đây, Tề Khuynh vô cùng tò mò, không biết phía sau căn nhà này chất chứa cái gì. ‘Mặc gia trang’, chắc không phải là một cái trang viên đấy chứ? 

Không ngăn được bản thân đụng chạm, Tề Khuynh đưa tay chạm nhẹ lên cánh cửa gỗ. Cô không phải là người am hiểu về lĩnh vực nghệ thuật điêu khắc gỗ nên không biết được đây chính xác là loại gỗ gì, nhưng dựa theo phỏng đoán của mình, Tề Khuynh nghĩ rằng đây là một loại gỗ tốt, bởi vì tốt nên người ta mới dùng để xây thành trang viên.

Đúng là sở thích của người giàu, đều phung phí như vậy. 

 Mặc Huyền Ca đương nhiên biết thiếu nữ đang tò mò, để không làm gián đoạn sự tò mò đó của thiếu nữ nàng liền tiến lên nắm tay cô đẩy cửa bước vào trong.

Khác với sự tưởng tượng của Tề Khuynh, bên trong Mặc gia trang ấy vậy mà rất đơn giản không phô trương, mặc dù không phải tất cả đều xây bằng gỗ nhưng lại mang đến cho người cảm giác cổ xưa không gì bằng. Sau cánh cửa gỗ chính xác là một hoa viên đầy hoa trăm loại, còn có cả hòn giả sơn trông y như thật nữa chứ. Chính giữa có một bàn gỗ tròn, xung quanh có ba cái ghế gỗ nhỏ, cách đó năm bước chân chính là một ao cá, viền ao được những viên đá to nhỏ khác nhau vây xung quanh, trên mặt nước trôi nổi những lá sen chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, còn có cả những con cá đỏ vàng trắng bơi tung tăng nữa chứ, trông thích mắt vô cùng.

Trong tưởng tượng của Tề Khuynh, trang viên Mặc gia chắc phải to lớn và cầu kì hơn như này nhiều, có người hầu đi qua đi lại dọn dẹp cắt tỉa hoa lá, có quản gia chạy đến hỏi bọn họ có cần gì không rồi bla bla đủ thứ. Nói tóm lại, Mặc Huyền Ca nói riêng hay Mặc gia nói chung trong mắt Tề Khuynh nếu không cầu kì thì cũng sẽ là hoa mỹ, dù không phô trương nhưng cũng đủ để thiên hạ biết bọn họ không tầm thường.

” Em thấy thế nào? ” Mặc Huyền Ca tiến lên trước một bước, tay vẫn giữ tay Tề Khuynh dẫn theo sau.

Tề Khuynh gật đầu, từ lúc bước vào đây nhìn thấy cảnh vật bên trong Mặc gia trang, Tề Khuynh đã không còn từ gì để miêu tả hết nổi vui thích của mình, nói tóm là cô hài lòng, thật sự hài lòng về nơi này.

” Rất thích. ” Cô gói gọn cảm xúc của mình trong hai từ.

Dường như dự liệu được Tề Khuynh sẽ nói như vậy, Mặc Huyền Ca mỉm cười, nàng dẫn cô đến chiếc bàn gỗ, trên bàn đã có sẵn bộ ấm trà và dụng cụ pha trà, nàng kéo cô ngồi xuống. ” Ở đây sẽ không có quản gia hay người làm nào hết, chỉ có hai chúng ta thôi, nên là muốn làm gì đều phải tự làm. “

Tề Khuynh kinh ngạc nhưng không nói, cô im lặng ngồi xem hành động tiếp theo của nàng.

” Vậy em…có muốn uống trà của tôi không? “

Tề Khuynh không tỏ nhưng vẫn gật đầu.

Mặc Huyền Ca dùng chính là loại trà nguyên lá, nàng dùng nước nóng được đựng trong ấm tử sa* rót vào một ấm trà khác và hai chén trà có sẵn trên bàn, đợi khoảng một phút nàng lại đổ nước từ trong ấm và chén trà đó ra khay xong thì dùng khăn sạch lau khô bộ trà. 

*Ấm tử sa: Là một loại ấm pha trà được làm bằng đất sét tím có xuất xứ từ vùng Nghi Hưng – Trung Quốc. Trong tiếng trung ấm có màu tím được gọi là tử, làm từ đất gọi là sa. Nó là biểu tượng của sự sang trọng và tinh tế trong giới trà đạo. 

” Làm ấm bộ trà là bước đầu tiên trong trà đạo. ” 

Tiếp theo nàng cho một lượng lá trà vừa phải vào ấm trà sứ, sau đó thì rót nước nóng từ ấm tử sa ngập phần trà bên trong, lắc đều rồi rót bỏ hết nước ra khay thật nhanh để không làm chín trà. 

” Bước này chính là đánh thức trà và loại bỏ tạp chất. “

Sau cùng nàng rót đầy nước lần hai vào ấm trà sứ, hãm nó trong khoảng 40 – 50 giây thì đổ nó ra chén. Cả một thao tác đều nhanh chóng và chính xác để trà được rót ra sao cho nóng đều và đậm vị ở từng chén con một. 

” Xong rồi, em thử đi. ” Nàng để chén trà trước mặt cô.

Tề Khuynh nhìn chén trà vẫn còn nhiệt độ trên bàn, trong lòng kinh ngạc hết lần này lần khác. Cô biết Mặc Huyền Ca là nữ nhân xuất chúng, nàng xứng đáng với bốn chữ ‘ kinh tài tuyệt diễm ‘, nhưng đây chính là lần đầu tiên cô được chứng kiến một khía cạnh cuộc sống khác của nàng. Nàng, còn cái gì mà cô chưa biết nữa? 

” Chị học trà đạo từ bao giờ thế? ” Tề Khuynh bắt chước động tác uống trà của Mặc Huyền Ca, cầm chén trà lên, xoay xoay một hồi liền nhấp một ngụm.

” Học từ năm 15 tuổi. ” 

Mặc Huyền Ca lúc đó đã được kỳ vọng là một nữ tử tài sắc vẹn toàn, cho nên từ rất sớm nàng đã phải học song song những thứ như nhạc cụ, trà đạo, cắm hoa, kinh tế – chính trị. Nàng định sẵn đã là người thừa kế của gia tộc nên cầm kì thi họa gì nàng cũng buộc phải biết.

Hai chữ ‘ thật giỏi ‘ Tề Khuynh giấu nhẹm trong lòng, cô bỗng cảm thấy có chút tự hào, một người phụ nữ xinh đẹp tài giỏi như thế lại đang yêu mình, mà mình ngoại trừ cái mã ra thì không biết chỗ nào bì được với nàng, thế mà nàng vẫn chấp nhận đi cùng mình đến bây giờ, mình cũng thật là có phúc phần.

” Trà này…rất thơm. ” 

” Vậy sao, phía sau còn có một gian bếp, em có muốn đi nhìn thử không? “

Tề Khuynh nhìn ra phía sau, quả thật là có một cánh cửa, chắc là phòng bếp mà nàng nói.

” Chị cũng biết cả nấu ăn? “

Nếu thật cái này nàng cũng biết, Tề Khuynh chắc sẽ sặc nước trà mất.

Mặc Huyền Ca cũng không biết nên lắc đầu hay gật đầu, nàng nhìn xuống chén trà, nói. ” Có thử nhưng không tốt lắm. “

Tề Khuynh thầm thở phào, như vậy đi, nếu nàng hoàn hảo quá cô sẽ áp lực chết mất.

‘Khụ’ một cái, Tề Khuynh cất giọng. ” Không sao, được cái này mất cái kia, chị dù gì cũng đã giỏi rồi, dở một hai chuyện cũng không sao. ”  Nói rồi cô đứng lên hướng về phía gian bếp đi. ” Đi, chúng ta đi xem thử. “

Nàng ngay lập tức cũng đứng lên đi theo cô.

Nhìn gian bếp không to lớn cũng không chật chội, Tề Khuynh thầm gật đầu vài cái. Cô đi đến cầm lên mấy cái nồi, nhấc lên mấy cái chảo để đánh giá, quả thật đồ đều còn khá mới, chắc là chỉ được sử dụng vài lần.

À há..!

Tề Khuynh vừa phát hiện trong góc nhỏ còn có một cái bếp củi, mà bếp củi này đã lâu rồi cô không còn nhìn thấy nữa, không phải nó biến mất, chỉ là thời đại phát triển quá, đồ điện đồ gas gì cũng có nên giờ ít nhìn thấy người ta sài loại bếp thô sơ này nữa. 

” Sẵn đây rồi chị có muốn thử làm món gì đó không? ” 

Tề Khuynh táy máy tay chân khi vừa nhìn thấy cái bếp củi, cô nhanh chóng lôi nó ra ngoài.

Mặc Huyền Ca khá bất ngờ về lời đề nghị của cô, nàng nhướn mày hỏi lại. ” Em nói thật sao? Ngay bây giờ? ” 

Tề Khuynh đứng lên phủi phủi tay nhìn nàng, gật đầu. ” Phải, chị không muốn hả? “

Mặc Huyền Ca nhanh chóng lắc đầu, ” Ý tôi không phải vậy, nếu em muốn tôi có thể cùng em làm. ” 

Gì chứ, nấu ăn cùng người thương, đây chẳng phải là đang vẽ ra khung cảnh sau hôn nhân sao? 

Nàng cầu còn không được!

Tề Khuynh làm sao nhìn ra được suy nghĩ của nữ nhân, cô bắt đầu loay hoay đi tìm nguyên liệu. 

” Được, vậy hai ta bắt đầu từ cái đơn giản nhất, làm bánh đi. “

Uống trà ăn bánh, không còn gì bằng.

Mặc Huyền Ca cũng đồng ý với Tề Khuynh, cả hai bắt đầu vào việc tìm kiếm nguyên liệu làm bánh, nàng không dám nói nàng cái gì cũng học, chỉ có duy nhất là nấu ăn chưa từng học qua, xem sách thì có, nhưng thực hành chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Sau khi tìm kiếm được nguồn nguyên liệu phù hợp cũng như nghĩ ra loại bánh sẽ làm, Mặc Huyền Ca cùng Tề Khuynh bắt đầu phân chia công việc. Cô sẽ phụ trách làm nhân bánh, còn nàng sẽ làm công việc đơn giản hơn là pha bột, bởi vì loại bánh cũng đơn giản nên khâu chế biến cũng không phức tạp, chỉ đâu đó quanh quẩn 45′ là cả hai đã làm xong công việc của mình, việc còn lại chỉ là cho nhân vào vỏ bột đem đi chiên là xong.

Mặc Huyền Ca cho nhân vào vỏ bánh, nàng xoay xoay nắn nắn một hồi thì dùng màu thực phẩm chấm lên cho nó hai chấm đen, xong thì khoe ra trước mặt cô. ” Nhìn, có phải trông rất dễ thương không? “

Thiếu nữ đang cặm cụi làm cũng buộc phải ngước đầu nhìn, trước mặt cô chính là một cục không tròn lắm màu trắng có hai chấm đen làm mắt, còn có cả hai cái tai nhưng lại bị xệ hết cả hai, trông thì cũng ra hình ra dạng, nhưng tiếc là Tề Khuynh nhìn mãi không ra nó là cái gì. 

” Chắc là con gấu nhỉ? “

Nữ nhân nghe xong liền mím môi thu tay lại, nàng nhìn thành phẩm của mình, trông cũng không đến nổi vậy mà cô cũng không đoán ra, vậy trách cô mắt nhìn kém hay do nàng làm xấu?

” Nó là con thỏ. “

Ể!?  Thiếu nữ sựng người.

Chỗ nào? Chỗ nào giống con thỏ!? 

Con thỏ sẽ có mắt to mắt nhỏ sao? Sẽ có một bên tai lệch lên một bên tai lệch xuống sao!?

” À..thì ra là con thỏ, mắt nhìn em kém quá nên nhìn không ra, chị làm cũng thật khéo đó nha. ” Tề Khuynh cười cười gật đầu như thể cô đang nhìn một tuyệt tác do một giai nhân làm ra, thực tế nét cười của cô lại giả tạo đến mức Mặc Huyền Ca nhìn còn ứa mắt.

Nàng ‘xì’ một cái, ” Diễn cũng nên diễn giống một chút. ” nói rồi nàng bỏ tác phẩm của mình qua một bên, tiếp tục lấy cục bột khác làm cái mới. ” Bỏ đi, không tạo hình tạo ơ gì nữa. “

Tề Khuynh cũng không biết nên làm thế nào để hống nàng, sau mười phút cả hai cũng làm tương đối khá nhiều, cô dừng tay đi đến kiểm tra chảo dầu, đồng thời nói với nàng.

” Chắc là dầu nóng đủ rồi, chúng ta cho bánh vào thôi. “

Mặc Huyền Ca cũng đứng lên đi theo cô nhìn chảo dầu, trên tay nàng chính là đĩa bánh cả hai vừa ngồi nắn, bước tiếp theo cũng chính là bước khó khăn nhất, cho bánh vào chảo dầu để chiên.

” Em có chắc là mình làm được không? “

Bởi vì muốn thử cách dân dã nên Tề Khuynh quyết định không sử dụng bếp gas mà dùng bếp củi, cho nên khi dầu sôi cô cũng không biết làm thế nào để kiểm soát lửa.

” Không sao, chỉ là cho bánh vào chiên thôi, việc này thì em nhìn người ta làm suốt. “

Nhìn..? Người ta!?

Mặc Huyền Ca đứng sau lưng Tề Khuynh, nhìn cô với vẻ mặt đầy mông lung. 

Tề Khuynh là người thực hành trước tiên, cô dùng đồ kẹp kẹp lấy một cái bánh từ trên đĩa rồi tiến gần tới chỗ chảo dầu, rụt rè đưa tay tới chính giữa chảo thì thả xuống một cái ‘bủm’, dầu văng tung tóe.

” Chết, chết, dầu bắn! ” 

Cô nhanh chóng lui ra đằng sau, kéo theo Mặc Huyền Ca chạy cùng. 

Lui được đến khu vực an toàn, Tề Khuynh thở phào một hơi. ” Xém tý thì phỏng. Chị có sao không? Có bị dầu văng trúng không? ” Cô dò xét cánh tay nàng.

Mặc Huyền Ca còn đang bị hành động vừa rồi của Tề Khuynh làm cho khờ ngang, mất vài giây mới có thể trả lời. ” Không có, chỗ tôi với chảo dầu khá xa nên không sao. “

Nếu đổi lại là nàng, nàng chắc chắn cũng sẽ chạy.

Bốn mắt nhìn nhau, nhưng không phải tình nồng ý mặn, cả hai đang thông qua ánh mắt mà nói cho đối phương biết mình cũng sợ dầu nóng nên không dám tiến lên, chỉ có thể đứng nhìn.

Cuối cùng Tề Khuynh ‘khụ’ một tiếng đưa ra quyết định, cô nhấc chảo dầu nóng xuống để qua một bên, còn số bánh còn lại cô sẽ dùng bếp gas để chiên, ít ra như vậy cô còn có thể đảm bảo ngọn lửa để điều chỉnh cho mình và nàng còn có cái bánh để ăn.

” Thôi, cái gì khó quá mình bỏ qua đi. “

Mặc Huyền Ca cũng gật đầu, lúc này nàng đã không nhịn được cười nữa rồi.

***