Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Rate this post

Lúc này, Lạc Vân đang ngồi trong phòng bệnh của Hi Hoa, hắn vẫn đang cần sự giúp đỡ của máy trợ thở. Cô nhìn hắn, anh mắt đượm buồn, ngoài trời hôm nay cũng âm u như tâm trạng của Lạc Vân hiện giờ. Lạc Vân cứ thế thất thần nhìn hắn, đáy mắt sâu thẳm cứ thế nhìn hắn, giờ không còn ai nói với cô mỗi khi cô nhìn chằm chằm vào mặt hắn nữa. (1)

Tâm trạng, thể chất, mọi thứ đều cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Lạc Vân gục đầu xuống bên cạnh cánh tay phải của hắn, cô lấy trong túi áo khoác ra chiếc nhẫn của hắn đã bẹo hình bạo dạng không thể nhận ra được nữa. Lạc Vân giơ chiếc nhẫn lên, nó vẫn lấp lánh nhưng lại không có viên thạch anh hồng nào cả, nhìn xuyên qua chiếc nhẫn là gương mặt nhợt nhạt của Hi Hoa.

Quá mệt mỏi, Lạc Vân dụi đầu vào lòng bàn tay của hắn. Không có động tĩnh gì hết, điều này càng làm vậy lại khiến Lạc Vân càng cảm thấy đau nhói.

Trong khi cô đang chuẩn bị thiếp đi trong lòng bàn tay của Hi Hoa thì cánh cửa phòng bệnh bị mở ra một cách mạnh bạo. Là hai cặp đôi mà Lạc Vân đã biết hôm hôn lễ của bọn họ diễn ra. Lạc Vân mệt mỏi nhìn bọn họ.

-Ồ! Ra là bó hoa bằng vàng và bó hoa bằng kim cương đến đấy à?

-Nhìn mệt mỏi vậy mà vẫn trêu tụi này được hả Lạc Vân!- Hoàng Mỹ Lâm lên tiếng.

Lưu Khải Uy gượng cười nhìn vợ mình.

-Thôi mà vợ, dù sao thì cô ấy cũng đang bị sốc chút.

-Thì đó bị sốc chút còn gì.

Nói vậy thôi chứ Hoàng Mỹ Lâm khá lo sợ rằng Lạc Vân sẽ làm điều dại dột, bởi nhìn Lạc Vân tều tụy thế kia cơ mà. Sau buổi hôn lễ đó thì bọn họ vẫn thường xuyên liên lạc với nhau qua tin nhắn, thỉnh thoảng có đi uống cà-phê cùng nhau. Hoàng Mỹ Lâm biết một Tô Lạc Vân luôn luôn hoạt bát chứ chưa bao giờ biết đến Tô Lạc Vân tều tụy đến vậy cả, cô linh cảm rằng Lạc Vân sẽ làm ra chuyện không hề tốt đẹp một chút nào.

Mỹ Lâm lấy tay, tạo thành nắm đấm rồi xoáy lên đỉnh đầu của Lạc Vân.

-Thôi nào lạc quan lên đi Tô Lạc Vân!- Mỹ Lâm cố gắng khiến tâm trạng của Lạc Vân tốt hơn, nhưng có vẻ nó lại trái ngược hoàn toàn.

-Tớ nghĩ mình trụ nổi nữa. ( 1

Mỹ Lâm nhìn Lạc Vân, quầng thâm mắt của Tô Lạc Vân đã đậm hơn mặc dù đêm qua Lạc Vân đã ngủ rất ngon, tâm trạng của Mỹ Lâm cũng bị Lạc Vân làm cho trùng xuống.

Chu Nhất Long là người lạc quan nhất, anh vừa cười vừa lên tiếng.

-Thôi nào! Nếu cậu mà không lạc quan thì anh Hoa Hoa sẽ buồn lắm đó. Lúc đó, thì anh ấy sẽ trách bọn tôi mất.

Chu Nhất Long giả vờ làm ra vẻ nước mắt lưng tròng nhưng Lạc Vân không đáp lại, thậm trí tâm trạng của cô còn tồi tệ hơn, điều này khiến cho người lạc quan như Chu Nhất Long cũng phải tâm trạng theo. (D)

Lưu Khải Uy thì lại rất dễ bị cảm xúc của người khác lấn át nên anh cũng cảm thấy buồn theo, trong phòng này giờ chỉ còn lại Lý Thanh Nhã là chưa bị tâm trạng của Lạc Vân đánh gục.

Cô ấy nhẹ nhàng đến bên cạnh Tô Lạc Vân rồi đặt một tay lên vai cô.

-Chắc hẳn chị rất buồn nhỉ! Đừng kìm nén cảm xúc nữa, nếu chị muốn khóc thì hãy cứ khóc đi.

Tô Lạc Vân tròn mắt nhìn Lý Thanh Nhã, rồi cô ôm chặt lấy Lý Thanh Nhã, Thanh Nhã cũng vòng tay ôm lấy bờ vai của Lạc Vân. Lạc Vân bắt đầu rưng rưng, những giọt nước mắt liên tục trượt xuống gò má cô. Giọng của Lạc Vân đã lạc đi, cổ họng nghẹn ứ lại.

-Thanh Nhã ơi! Lỡ như, anh ấy rời bỏ chị thì chị biết phải làm sao đây? Dù cho đây có là cuộc hôn nhân chớp nhoáng, thì chị vẫn rất yêu anh ấy. Chị nguyện đánh đổi tính mạng của mình vì anh ấy, nếu anh ấy thật sự chết thì…

-CHỊ TÔ LẠC VÂN!!! Chị đừng nghĩ tiêu cực như vậy, anh ấy nhất định sẽ tỉnh lại thôi!- Lý Thanh Nhã siết chặt vòng tay của mình, sợ rằng nếu mình thả ra sẽ có chuyện chẳng lành sảy ra.

Trong phòng không còn một lời nói nào, chỉ có tiếng rưng rức của Lạc Vân. Nếu biết trước sẽ có chuyện này sảy ra thì cô đã không uống rượu. Nếu biết trước thì cô cũng sẽ không chạy sang nhà bố mẹ chồng để mách tội anh. Nếu biết sẽ vậy thì cô sẽ níu kéo anh ở lại. Nếu vậy thì có phải bây giờ cô cũng sẽ được cùng anh tận hưởng chiếc bánh kem do chính tay anh làm cho ngày sinh nhật của cô đúng không? Đừng có chết! Nếu anh mà chết thì em nguyện đi cùng anh xuống tận địa ngục đẩy!!!

Tay Lạc Vân chợt bám chặt vào vạt áo của Lý Thanh Nha, rồi cô đẩy Thanh Nhã về phía của Chu Nhất Long. Chu Nhất Long đỡ lấy trong sự ngỡ ngàng, còn Lý Thanh Nhã thì hét lên.

-MAU! MAU CẢN TÔ LẠC VÂN LẠI!!

Lưu Khải Uy và Hoàng Mỹ Lâm đuổi theo nhưng với sự nhạy bén và máu liều của mình thì Lạc Vân đã nhảy qua khung cửa sổ và thành công thoát khỏi sự truy đuổi của hai người họ.

Đến khi Lưu Khải Uy và Hoàng Mỹ Lâm xuống được hầm để xe thì đã không thấy xe của Lạc Vân ở đâu, và cho dù họ có đi tìm thì cũng không thể biết được Lạc Vân đã đi đâu nên họ chỉ đành ngậm ngùi quay trở lại phòng bệnh của Hi Hoa.

Hoàng Mỹ Lâm nói với Lý Thanh Nhã.

-Xin lỗi, chúng tôi đã để Lạc Vân chạy thoát.- Hoàng Mỹ Lâm cúi gằm đầy, vẻ mặt mang đầy nét tội lỗi.

Chân Lý Thanh Nhã run lên rồi mất sức mà ngồi sụp xuống nền nhà lạnh lẽo, mặt cô trắng bệch. Chu Nhất Long hết sức hoảng loạn bế Lý Thanh Nhã ngồi lên một chiếc ghế rồi cố trấn an cô vợ của mình.

-Vợ ơi! Em bình tĩnh lại đi! Chắc là Lạc Vân sẽ không sảy ra chuyện gì đâu.

Lý Thanh Nhã không đáp lời, cô thẫn thờ nhìn vào không gian. Chu Nhất Long nhìn thấy vợ như vậy liền cảm thấy đau lòng mà ôm lấy cô, dùng lời nói để trấn an lại tinh thần đang dần dần sụp đổ của Lý Thanh Nhã.