Hãy Ở Bên Anh
*Lưu ý: Chương này có từ ngữ không phù hợp với trẻ em, vui lòng cân nhắc trước khi đọc và cũng không dành cho những người kì thị cộng đồng LGBTQ+.
Hắn kéo tay áo của cô, khuôn mặt trông nét đượm buồn.
-Vậy tại sao nhân vật đó lại khóc?
Oh no(ôi không)! Hắn ta thật sự còn không biết quan hệ t.ình d.ục là gì. Cô ôm đầu, còn cái gì hắn không biết thì nói ra hết đi, ôi trời, đây chính xác là một đứa trẻ mầm non chứ không phải một tên xã hội đen hai mươi tám tuổi không biết đến t.ình d.ục.
-Anh hãy đọc hết cuốn này đi thì anh sẽ hiểu.- Cô đưa lại cuốn sách cho hắn.- Đọc xong thì chắc anh sẽ biết cách làm người khác mang thai đấy!
Hắn đỏ mặt, cầm lấy cuốn sách cứ vậy mà bỏ đi. Lạc Vân cảm giác như cô đang phải đối mặt với một anh zai còn zin vậy. Mà khoan, hắn không biết cái kia thì dĩ nhiên là hắn còn zin rồi. Không lẽ Lạc Vân sẽ là người bóc tem ông trùm sao? Á trời ơi! Cô cũng đang còn nguyên đây này!
Hắn lật giở từng trang sách, đọc từng từ từng chữ, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao nhận vật lại khóc, thì ra khóc cũng có nghĩa là họ đang cảm thấy hạnh phúc. Cơ mà hai người con trai có thể yêu nhau sao?
Hi Hoa thấy rằng bình thường thì toàn là tình yêu khác giới chứ chưa thấy tình yêu đồng giới bao giờ, vậy nên hắn đang tiếp nhận một thứ vô cùng mới lạ với hắn. Hắn cảm thấy tình yêu của họ, thật đẹp! Thật khác với tình yêu mà hắn từng định nghĩa, một thứ hắn cho là tình yêu hóa ra chỉ là sự ép buộc, hóa ra hắn chưa từng được yêu, hóa ra cô không yêu hắn mà chỉ là do sự ép buộc.
Ngón tay thon dài của hắn lướt qua từng trang sách, và cũng là bàn tay ấy hắn gấp cuốn sách lại, hắn tiến về phía Lạc Vân đang đứng nói chuyện điện thoại.
Cảm thấy có người ở sau mình, cô quay người lại, hắn đang đứng nhìn cô, nhận ra sự khác thường nên cô đã kết thúc cuộc gọi.
-Có chuyện gì sao?
-Em có thật sự yêu tôi không?
Sự bất ngờ lan rộng ra toàn cơ thể khiến cô bất động, cô tiến đến, ôm lấy hắn.
-Tất nhiên là em yêu anh nên em mới ở đây.- Miệng cô mỉm cười.
-Thật không?
-Lời em nói là thật lòng. Mà, anh thấy cuốn truyện thế nào? Hay không?
-Hừm, để mà nói thì nó đã cho anh biết rất nhiều thứ, anh cảm thấy câu chuyện tình yêu của họ thật đẹp, có lẽ anh đã ép em nói lời yêu đúng không?
-Không phải, cái này là em tự nguyện.
Câu nói này của hắn khiến cô khá bất ngờ, không ngờ hắn lại không cảm thấy ghê tởm mà lại thấy câu chuyện ấy đẹp. Quả nhiên, cô không yêu sai người! Hắn giương đôi mắt long lanh lên nhìn cô.
-Thật sao? Vậy, em có muốn mang thai con của anh không?
-Hả?- Lạc Vân đông cứng người, hắn vừa nói gì vậy? Mang thai? Con của hắn?- Em nghĩ là…
-Em nghĩ sao?- Hắn lại dùng giọng nói ấy, cái giọng dễ khiến Lạc Vân đổ gục nhất.
-À thì là, em cũng muốn nhưng mà…
-Nhưng mà sao?
-Em không muốn bị đau.- Cuối cùng Lạc Vân vẫn nói ra, cô muốn chứ, nhưng nghe bảo sinh con rất mệt mỏi nên cô không dám.
-Vậy à?!- Hi Hoa lặng thinh. Hắn. Lại. Dỗi.
-A ý em là em cũng muốn nhưng mà em sợ bị đau, anh muốn nhìn thấy cảnh em bị ốm nghén, không ăn được khi mang thai sao?
Hắn giật mình, nhìn thẳng vào mắt cô. Đó là cảm giác gì vậy? Hắn không muốn nhìn thấy cô đau đớn. Không muốn, không muốn, không muốn đâu! Hắn lắc đầu nguầy nguậy, hắn không muốn nhìn thấy cảnh đó chút nào.
-Với lại em mà sinh con ra thì tình yêu của em không chỉ dành cho một mình anh thôi đâu.
Mắt hắn mở to, trong thâm tâm hắn lại càng không muốn cô mang thai.
-Mà nếu anh muốn thì em cũng…
-Không muốn!
Tiếng hét của hắn vang vọng khắp căn nhà, hắn không muốn chia sẽ tình yêu của cô cho bất kì ai khác ngoài hắn, cho dù đó có là đứa con của hắn.
-Anh rút lại lời nói muốn em mang thai, anh hối hận rồi!
-Ha ha, gì vậy trời! Chắc lúc mẹ sinh anh ra thì bố cũng ghen với anh ha!
-Không có.
-Anh đó, đều nhận được tình yêu từ cả bố và mẹ, vì đó là kết tinh của tình yêu của họ, cả em cũng vậy.
Lại một lần nữa, hắn lại bất ngờ, thì ra những điều đơn giản như vậy hắn lại không nhận ra. Nhưng mà cái thứ tình yêu đồng giới thì họ gọi là gì nhỉ?
-Cái này! Cuốn sách này, thuộc thể loại nào vậy?
-À, nó á, thuộc thể loại boylove, là tình yêu đồng giới giữa nam với nam, còn có cả girllove nữa, thể loại ấy là tình yêu giữa hai người con gái. Còn cả cộng đồng LGBTQ+ nữa, anh có thể search nó trên mạng.
-Ra là vậy!
-Mà anh có cảm giác xấu xí gì khi đọc không? Như là ghê tởm chẳng hạn.- Lạc Vân tràn đầy lo lắng hỏi hắn.
Hi Hoa cầm cuốn sách, hắn hoàn toàn không cảm thấy ghê tởm chút nào, hắn chỉ thấy đó là một tình yêu ngọt ngào, giữa hai người xa lạ mà lại có cùng một cảm xúc, thật kì lạ những cũng thật hay! Hắn lắc đầu để trả lời câu hỏi của cô.
Cảm xúc vui vẻ lan ra khắp cơ thể cô, cô đã xác nhận được thứ cô cần. Lạc Vân nắm lấy tay của hắn, đung đưa qua lại.
-Thật vậy sao?
-Ừm.
Lạc Vân liền đưa cho hắn cả đống truyện, cô nói rằng hắn hãy đọc hết rồi cô chạy tót đi vào phòng bếp. Hi Hoa lại tiếp tục nghiền ngẫm đống truyện mà cô đã đưa cho hắn. Thì ra cách người ta gọi người yêu ngoài “anh, em” ra thì còn có “honey”, “cục cưng”, “tình yêu bé nhỏ”, “bảo bối”, …Ra là vậy, ngoài tên hắn còn có thể gọi cô như thế.
Tiếng của Lạc Vân từ trong bếp vọng ra: “Anh à! Ra ăn tối nào!”. Hắn liền rời khỏi chiếc sô-pha êm ái của hắn. Bước đến bên bàn ăn, Hi Hoa liền kéo ghế ra, ngồi đối diện với cô. Hắn lặng lẽ cầm đôi đũa gắp những miếng thức ăn bỏ vào miệng. Mặn quá! Đó là những gì hắn cảm nhận được từ những thứ mà Lạc Vân nấu.
-Ngon không?- Lạc Vân hỏi với vẻ mong trờ.
-Mặn. Quá!
Hự! Câu đó đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô mặc dù cô biết cô nấu ăn mặn thật.
-Từ sau việc nấu ăn cứ để cho anh.
Lạc Vân tròn mắt nhìn hắn, cô không biết trình độ nấu ăn của hắn như thế nào nhưng linh cảm mách bảo cô rằng hãy để Hi Hoa nấu ăn, nên là cô đã gật đầu rụp cái. Hi Hoa lại nói tiếp.
-Em, sau này có thể gọi anh bằng những từ khác không? Thay vì là “anh” thì…- Hắn do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.- Em có thể gọi là “bảo bối” hoặc khác cũng được.
Mặt hắn giờ đã đỏ lắm rồi! Tưởng gì chứ cái này quá đơn giản với Lạc Vân đây! Mắt cô sáng lên như đèn pha ô tô, chồng sắp cưới của cô dễ thương quá! Cô chắc chắn sẽ không cho ai thấy được sự dễ thương này của hắn ngoài cô.
-Thật sao! Cục cưng đáng yêu quá!
Cách gọi này của cô, hắn vẫn chưa thể quen ngay khiến hắn nghe mà thấy hơi sến. Sau đó thì cách gọi chồng của Lạc Vân cũng đa dạng hơn(như cái cách mà ả đã mong muốn từ lâu).
Hết chương 7.