Hãy Ở Bên Anh
Đám người Lương Thục Ân nán lại thêm một hồi rồi viện cớ ra về, thoáng chốc, căn nhà đầy ắp người nay chỉ còn lẻ tẻ vài người. Ba người Lục Diên Lễ đang thưởng thức mấy món đồ điêu khắc, vừa vuốt ve vừa khen: “Thanh niên tri thức Cố, thẩm mỹ của cô tốt thật.”
Bỗng Lục Trạm chỉ vào thùng tắm lớn, to cỡ ba người ôm, hỏi: “Cái thùng này dùng để làm gì vậy?”
“Mùa đông tắm ngoài trời không tiện, tôi mua thùng nước để trong phòng, đun nóng nước đổ đầy vào, có thể ngâm mình, rất thoải mái đó…”
Cố Yên Nhiên không nhịn được tưởng tượng, cảnh tượng kia, nghĩ thôi đã biết có bao nhiêu thoải mái.
Ba người Lục Diên Lễ nhìn nhau, dường như cũng cảm thấy vậy, bèn hỏi: “Chiếc thùng này cậu mua bao nhiêu tiền?”
“Rẻ lắm, bốn khối mà thôi.”
Lời cô vừa dứt, lại không thấy đám Lục Diên Lễ ho he gì nữa.
Cố Yên Nhiên tỏ vẻ thấu hiểu, điều kiện nhà ba người không được tốt, nhất là Từ Cẩn, cha hắn nghiện rượu, mẹ hắn dựa vào đan len kiếm tiền, thực sự thu không đủ chi. Hắn cũng là người duy nhất trong khu thanh niên tri thức xuống nông thôn với mấy bộ quần áo giống nguyên chủ.
Thần kỳ là, đều trắng tay xuống nông thôn, nhưng điều kiện nhà hai người cách biệt một trời một vực. Lại nhớ đến
Từ Cẩn cũng là ân nhân cho mình cuộc đời mới, Cố Yên Nhiên mở miệng nói: “Nhà thợ mộc Vương có một cái thùng tắm tương tự thế này, nhưng không điêu khắc gì cả, chỉ đơn thuần là thùng tắm lớn mà thôi, hơn nữa bị sứt mẻ một góc, nên họ đang rao bán với giá một khối hai hào.”
“Nếu ba người cảm thấy thích hợp, tôi sẽ hỏi thợ mộc Vương thử xem.”
“Thật?” Lục Diên Lễ hiếm khi nói nhiều mấy câu: “Phiền thanh niên tri thức Cố hỏi giúp, chúng tôi muốn mua!”
“Được.”
Cố Yên Nhiên đồng ý, lại sợ có người nhanh chân hơn mua trước thùng tắm lớn, đành bỏ công việc quét dọn ra sau, đạp xe đuổi theo đám người Lương Thục Ân.
Đợi trao đổi xong, lúc về đến nơi, đồ đạc trong nhà đã được sắp xếp đâu ra đấy, Lâm Hiểu Nhan đang chỉ đạo ba người Lục Diên Lễ sắp xếp số đồ còn lại.
“Ấm nước quân dụng đắt tiền lắm đó, để cẩn thận… Từ Cẩn, ai cho cậu động vào quần áo của Tiểu Nhiên? Có biết đó là đồ riêng tư không hả? Thôi được rồi, để đó tôi cầm cho… Ấy! Lục Trạm, cậu là đồ biến thái!”
Cố Yên Nhiên giật mình ngó vào, chỉ thấy Lục Trạm đang cầm thứ gì đó giống như khẩu trang, chuẩn bị treo lên tường và nhìn Lâm Hiếu Nhan một cách ngờ nghệch.
Mặt cô tối sầm đi… đó không phải kiểu dáng băng vệ sinh của thời đại này sao?
Mặc dù cô không dùng, chỉ dùng băng vệ sinh từ thế kỷ 21 trữ trong không gian, nhưng vì để tránh thím Mân Huệ hoài nghi, cô vẫn mua hai ba cái ném vào trong túi đồ.
“Đồ biến thái!” Cô mắng theo, sau đó chạy vào cướp đi băng vệ sinh trong tay Lục Trạm.
May mắn cô không có ý định dùng, nếu không chẳng phải ngại chết?
Lục Trạm kinh ngạc, định há miệng hỏi, lại bị Lục Diên Lễ và Từ Cẩn nhanh tay bịt miệng lại.
Lục Trạm từ nhỏ đến lớn chỉ biết đọc sách, không hay để ý thế giới bên ngoài, nên dù kiến thức nhiều, cũng chưa chắc hiểu được mấy thứ cong cong quẹo quẹo này.
Nghĩ đến đây, Lục Diên Lễ tức giận trừng mắt nhìn Lục Trạm, sau đó áy náy cười nhìn Lâm Hiểu Nhan và Cố Yên Nhiên: “Hiểu Nhan, thanh niên tri thức Cố, trưa rồi, chúng tôi về khu thanh niên tri thức trước, xin lỗi vì đã làm phiền.”
Nói xong, cùng Từ Cẩn xách một bên tay Lục Trạm, chạy biến.