Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
Sau lời nói ấy, bên tai cô như vọng lại một hồi chuông ngân dài, vang mãi. Anh nói như thế có nghĩa là sao? Tờ còn lại là tờ nào?
Thắc mắc của cô ngay lập tức được giải đáp, xe đã lăn bánh, ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước tập trung lái xe nhưng giọng nói vẫn vang lên đều đều:
– Sau khi cô sinh con xong, cô và tôi sẽ ly hôn!
Cả người cô lạnh toát, khuôn mặt ngay lập tức tái đi, dường như trong tâm trí dần mường tượng ra kết cục của bản thân sau đó. Anh và cô mà ly hôn, cô buộc phải rời khỏi đó, với thế lực và danh tiếng nhà họ, bé con nhất định không thể theo cô. Anh nói như thế… còn con của cô phải làm sao?
– K… không…
Cố Lăng Phong khi nghe cô từ chối lời đề nghị kia thì cười khẩy một cái, anh nghiêm mặt quắc mắt nhìn cô:
– Con của tôi thà không có mẹ còn hơn là ở với loại người thủ đoạn như cô, cô nghĩ bản thân cô cũng xứng đáng có được những gì tốt đẹp sao? Váy cưới và một hôn lễ đáng giá bạc tỉ, không phải cô thực sự nghĩ là mình thực sự có được diễm phúc đó chứ? Chẳng qua… là vì cô mang trong mình con cháu của Cố gia, mẹ quý nhờ con thôi, cố gắng mà tận hưởng! 6
Bàn tay nhỏ vô thức siết chặt, không thể được, cô lấy anh là có thể để con được bảo vệ, bây giờ anh ta lại muốn sau khi cô sinh con xong sẽ ly hôn, cô không thể.
–
– Tôi không ly hôn!
Ninh Hạ Ngân nhìn anh quả quyết, cô đã từng thà rằng cả đời này sống với một cuộc hôn nhân không viên mãn nhưng bù lại có thể cho bé con được một gia đình trọn vẹn… Cô có thể cả đời này làm một cái bóng lặng lẽ, cả đời này sống ở trong căn nhà đầy xa lạ đó nhưng nếu bắt cô phải xa con, cô biết sống thế nào đây?
Trái với thái độ gấp gáp của cô, Cố Lăng Phong rất bình tĩnh. Có lẽ trong lòng anh cũng ngầm đoán được cô sẽ nói ra câu này.
– Cô Ninh, tôi khuyên cô biết thức thời một chút. Đứa bé trong bụng cô dẫu gì cũng là con cháu của Cố gia, nếu nói không quá thì đúng là vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, người làm cha như tôi sẽ không bao giờ để nó chịu thiệt… Nhưng còn cô, cô nghĩ tôi có thể chấp nhận được cho con tôi có một người mẹ vứt bỏ nhâm phẩm của bản thân để bán rẻ thân xác, tìm mọi cách tính kế để mưu cầu danh lợi không? Nói thật… tôi thà chẳng cần. Nhưng cô cứ yên tâm, mọi đãi ngộ tốt nhất trong quá trình cô mang thai tôi tuyệt đối không để thiếu, sau khi cô kí đơn cũng sẽ cho cô số tài sản đủ sung sướng tới cuối đời. Hơn nữa là cô đề nghị chuyện kết hôn trước, tôi cũng nói tôi có một yêu cầu, bây giờ tôi đưa ra yêu cầu rồi, cô tốt nhất nên giữ lấy lời. Hơn cả, tôi vẫn mong cô Ninh đây là người có liêm sỉ, ly hôn xong xuôi đừng mặt dày bám lấy tôi!
Cái giá phải trả cho quyết định ấy… đắt tới mức này sao?
Mẹ từng nói cô là thứ sao chổi, hóa ra sự có mặt của cô trên cuộc đời này lại gây ra nhiều phiền phức tới vậy, có phải vì thế nên ông trời mới nhẫn tâm chia cách hai mẹ con cô không?
…
Khi trở về nhà đã là giờ trưa, anh lái xe tới nhà ông. Từ ngoài sảnh, anh đã chủ động nắm tay cô bước vào trong.
– Xong việc chưa?
Thấy cháu trai và cháu dâu bước vào, ông lập tức cất tiếng hỏi. Anh không đáp vôi, bước về phía ông rồi đặt tờ giấy đăng kí kết hôn lên bàn. Ông dõi theo hành động của anh rồi gật đầu một cái sau đó quay sang nhìn cô cười hiền từ:
– Đi đường chắc có lẽ con cũng mệt mỏi rồi, ông đã cho người sắp xếp phòng, Hạ Ngân, con nghỉ ngơi chút đi!
Người làm lập tức tiến về phía cô rồi dẫn đường, dinh thự này không những rộng lớn mà cách bố trí cũng vô cùng đẹp mắt và sang trọng. Nếu căn biệt thự của Cố Lăng Phong là thiết kế theo kiểu hiện đại, mọi thứ hầu hết tự động và đa số là robot thì căn dinh thự của Cố gia lại được xây dựng theo lối cổ điển với tông chủ đạo là màu nâu gỗ trầm. Đặc trưng của màu sắc này đó là mang lại cho người ta cảm giác ấm cúng, từng bậc thang gỗ được phủ bóng, trần nhà, bàn ghế được điêu khắc tinh xảo. Mới chỉ nhìn thoáng sẽ thấy bắt mắt còn nếu nhìn kĩ sẽ thấy vô cùng khâm phục tài năng của những người thợ lành nghề bởi sự hoàn hảo không kẽ hở.
Ninh Hạ Ngân rụt rè bước đi, cảm giác của cô lúc này là chơ vơ lạc lõng, kèm theo đó là nỗi lo lắng và áp lực vô hình. Mọi thứ đối với cô lúc này như không có định hướng, mông lung vô định. Cô chưa tốt nghiệp đại học, mang thai con của người lạ chưa từng quen biết, làm dâu trong một gia đình hào môn nức tiếng… Nghe qua cũng thấy phi thực tế rồi…
Cố Lăng Phong nói đúng, cô nào có xứng… căn bản không xứng!
Cánh cửa lớn được mở ra, người làm cúi đầu cung kính mời cô vào trong. Hành động này của cô ấy khiến cô luống cuống:
– Cô đừng làm vậy, tôi thực sự rất ngại! Cô cứ gọi tôi bằng lên là được rồi…
Vừa nói cô vừa đỡ cô gái kia lên nhưng cô ấy nhất quyết cúi đầu:
– Cô chủ nghỉ ngơi đi ạ, tôi xin phép lui trước!
Cô gái ấy lùi lại về sau mấy bước sau đó mới rời đi. Ninh Hạ Ngân nhìn theo bóng lưng đó rồi quay trở về phòng. Cô bây giờ không người quen biết, không có phương tiện liên lạc, không có bất cứ thứ gì trong người, cảm giác này thực
sự rất bất lực.
Không gian rộng lớn vắng lặng như tờ, mình cô đứng ở đây như cánh chim lạc bầy, cô đơn và tủi thân bủa vây lấy. Xoay người vào trong định đóng cửa nhưng thiết kế khóa chốt kiểu này cô chưa từng nhìn qua, loay hoay vài lần vẫn không biết xử lý kiểu gì cuối cùng đành khép hờ.
Nội thất bên trong căn phòng vô cùng đầy đủ và tiện nghi, tuy nhiên thứ làm cô ấn tượng nhất lại chính là bộ nhạc cụ nơi góc phòng. Đó là sự kết hợp của nhạc cụ cổ điển và hiện đại. Một chiếc đàn piano cỡ lớn hướng ra phía cửa sổ, đàn ghita, vĩ cầm, sáo trúc và đa dạng rất nhiều loại nhạc cụ khác được sắp xếp và treo lên gọn gàng.
Tựa như một thế lực nào đó thôi miên, cô ngồi trước những phím đàn đen trắng đưa tay lên nhịp thử một số giai điệu quen thuộc. Trước đây cô từng lén tham gia câu lạc bộ âm nhạc hồi cấp ba, cô giáo dạy cho cô rất nhiều. Ngày đó âm nhạc là thứ duy nhất giúp cô chữa lành tâm hồn vậy nên những gì học hỏi được cô đều rất nghiêm túc.
Bản nhạc nhẹ nhàng vang lên, trong giai điệu ấy phảng phất nỗi ưu tư chất chứa, thoáng một nỗi buồn không tên. Ninh Hạ Ngân tập trung đàn lại bản nhạc cũ, đôi mắt hướng về đằng xa. Khi được sống cùng với âm nhạc, cô dường như bỏ quên hiện tại, chẳng quan tâm với mọi thứ xung quanh, hòa mình với chúng một cách thuần nguyên nhất.
Cố Lăng Phong đứng ở bên ngoài dõi theo hành động của cô, vốn dĩ anh nghĩ cô sẽ tìm được một món đồ đắt giá rồi táy máy tay chân, chỉ là chẳng ngờ không có gì ngoài một bản nhạc. Đôi mắt anh khẽ dao động, nơi đáy tim có gì đó âm ỉ, bản nhạc này vô tình đưa anh tới những năm tháng tuổi thơ xưa cũ chẳng mấy vui vẻ. Tuy mang nét buồn nhưng lại xoa dịu đi những vết xước của quá khứ, nếu không phải đặt tâm toàn tâm toàn ý vào nó có lẽ sẽ khó mà đàn ra được bản nhạc có hồn như thế này…Ban nhạc đọt nhiên bị dưng giữa chừng lập tức keo anh về thực tại, anh lam rồi… người như cô ta, giỏi nhất là đóng kịch kia mà!