Khó Dỗ Dành

Rate this post

Cô với lấy cái mũ, đội lên đầu, cầm theo đèn pin mò đến nhà Hồ Thúy Loan.

“Hiểu Nhan, Hiểu Nhan… Cô vòng qua sau nhà, tìm đến trước cửa sổ phòng Lâm Hiểu Nhan, vừa gõ cửa vừa gọi.

Lâm Hiểu Nhan đang ôm mặt khóc, nghe thấy có người gọi tên mình, trái tim nhỏ giật mình đập loạn.

Mở cửa sổ ra, đập vào mắt là Cố Yên Nhiên đội mũ cao bồi, nửa người núp trong bóng tối, nhưng ánh mắt tựa như sao trên trời, lấp lánh sạch trong.

“Này..” Cố Yên Nhiên một phát bắt được tay Lâm Hiểu Nhan, run giọng nói: “Tôi có tiền, chúng ta cùng nhau xây một căn nhà đi!”

Cô tính kỹ rồi, ở nhờ nhà đến khi về thành phố không phải ý hay. Hơn hai năm nữa kỳ thi đại học mới khôi phục, phải ở nhờ đến hai năm, thử hỏi có bao nhiêu bất tiện, bao nhiêu gò bó?

Chẳng bằng chi mạnh tay, tự xây cho mình một căn nhà. Cố Yên Nhiên không phải người sẽ ủy khuất bản thân, cô muốn sống thật thoải mái.

Có điều tiền xây nhà hơn trăm khối, một mình cô tuy có thể chi trả, nhưng cô là người, vẫn xót ví tiền nha.

Chẳng bằng cùng nữ chính xây một căn nhà, hai phòng ngủ một phòng bếp một phòng tắm, hơn trăm khối một chút, chia ra mỗi người tầm sáu mươi khối thôi.

Cố Yên Nhiên nói ý tưởng này cho Lâm Hiểu Nhan nghe, chỉ thấy hai mắt Lâm Hiểu Nhan sáng bừng, vội vàng nói: “Trong người tôi có hơn ba mươi khối, số còn lại tôi có thể xoay sở trong nửa tháng, cậu chờ tôi được không?”

Cha mẹ Lâm Hiểu Nhan là công nhân nhà máy, ở thời đại này, đây là công việc rất có thể diện, mỗi tháng hai người kiếm được ít nhất ba mươi khối. Để dành chi tiêu trong nhà, có thể gửi cho Lâm Hiểu Nhan mỗi tháng tám khối.

Nhưng Lâm Hiểu Nhan thực sự không đợi được, cô ấy tính xin cha mẹ hai mươi khối trong tháng này, mười khối còn lại có thể đi vay. Ba tháng tiếp theo, cha mẹ cô ấy không cần gửi tiền cũng được.

Nhìn ra suy nghĩ của Lâm Hiểu Nhan, Cố Yên Nhiên vội nói: “Tôi có thể bù phần của cậu, cậu chậm rãi trả, tôi không vội.”

“Thật?” Cố Yên Nhiên không biết, bây giờ cô trong mắt Lâm Hiểu Nhan chẳng khác nào tiên nữ hạ phàm, quanh người có vầng sáng mờ ảo, chói mắt: “Tiểu Nhiên, cậu chính là ân nhân của tớ!”

“Không không..” Cố Yên Nhiên xua tay, cô sao dám làm ân nhân của nữ chính? Chẳng qua mùa đông sắp đến, cô muốn dọn vào nhà mới trước mùa đông, nên đưa ra đề nghị như vậy.

Bàn bạc xong, cô mò theo đường cũ trở về. Thẩm Đại Thắng đang ngồi đọc báo trong sân, liếc mắt nhìn cô, hỏi: “Vừa đi đâu đó?”

Cố Yên Nhiên nói ra dự định của mình, cứ tưởng Thẩm Đại Thắng sẽ có ý kiến, ai ngờ ông thở phào, nhìn cô với ánh mắt tán thưởng: “Thanh niên tri thức Cổ, ý tưởng này của cô quá tốt, tôi nghĩ cô nên tuyên truyền ý tưởng này cho cả khu thanh niên tri thức biết. Còn về chuyện xây nhà, cô không cần lo, đất trống trong thôn tùy cô chọn, tôi cũng có thể giới thiệu thợ xây cho cô, chỉ cần cô có tiền…”

“Cháu có tiền.” Cố Yên Nhiên khẳng định.

Đại đội trưởng càng cười tươi hơn, ông liên tục nói: “Tốt tốt tốt.”

Thì ra, ông đã đau đầu vấn đề chỗ ở của thanh niên tri thức từ lâu rồi. Khu thanh niên tri thức sắp không nhét nổi nữa, mà đám thanh niên tri thức lại không tự thân vận động, chỉ trông chờ vào ông. Nhưng ông làm gì có tiền xây nhà cho bọn họ? Nói đúng hơn, không ai trong cái thôn này nguyện ý làm việc không công cả!

Bây giờ Cố Yên Nhiên và Lâm Hiểu Nhan hợp sức xây nhà, ông giơ hai tay hai chân ủng hộ. Cố Yên Nhiên xoa cánh mũi, cười ha ha nói: “Vậy sáng mai cháu cùng chú và Hiểu Nhan đi xem đất?”