Không Thịt Không Vui
Tuyết Nhi ngay lập tức được đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch.
Đầu cô hiện giờ vẫn đang chảy máu khá nhiều, Trương Minh Quân thấy vậy mà vô cùng lo lắng cho sự an nguy của cô.
Tuy đã nhanh chóng đưa đến bệnh viện, thế nhưng anh vẫn không thể nào mà hết yên tâm cho được.
Vừa nãy đầu bị va đập rất mạnh, liệu cô sẽ không sao chứ?
Tiếng ồn ào của mọi người xung quanh cùng với mùi khử trùng trong bệnh viện kỳ thực làm anh có hơi khó chịu, dễ khiến cho mạch suy nghĩ càng lúc càng bị gián đoạn hơn, nếu không suy nghĩ thấu đáo, rất có thể lý trí sẽ bị lấn át bởi cảm xúc cá nhân.
Trương Minh Quân đi đi lại lại trong sự lo âu và thấp thỏm, anh cắn răng suy nghĩ một lát.
Trong lúc cô đang được cấp cứu, anh nhanh chóng lấy di động gọi điện cho thư ký của mình.
“Dạ sếp?”
“Cậu lập tức báo với Tiến Hải bảo cậu ta bắt Trịnh Ngọc Phương về đồn cảnh sát để thẩm vấn đi.”
“Sao ạ—”
Không để cho thư ký nói nổi một câu thì anh đã sớm cúp máy, sau đó anh nhanh chóng bấm số điện thoại gọi điện cho Lê Vương để nói về tình hình hiện tại của Tuyết Nhi cho cô ấy biết.
Lê Vương kinh ngạc tới mức đập tay xuống bàn: “Anh nói sao cơ? Cho tôi địa chỉ, tôi lập tức tới đó ngay!”
Gọi điện xong Trương Minh Quân anh liền tắt máy.
Cuộc phẫu thuật đã kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ rồi, giờ không biết người bên trong hiện đang như thế nào.
Anh ngồi xuống chiếc ghế gần đó, hai tay chống lên đùi, anh siết chặt đôi bàn tay lại với nhau, từng khớp ngón tay cảm giác đều run rẩy, cũng giống như trong lòng anh lúc này, không thể nào mà an yên được.
Ngẫm lại lúc đó, vào khoảnh khắc Tuyết Nhi rơi từ trên xuống dưới, anh không nghĩ gì mà lập tức chạy đến thật nhanh, giây phút đó anh tự giục chính mình rằng phải tới đỡ cô kịp thời.
Tuyết Nhi rơi từ trên tầng hai xuống, mọi thứ lúc đó diễn ra chỉ vỏn vẹn trong vài giây. Cho dù anh có ở gần đến mức nào cũng vẫn không thể đỡ kịp, trừ phi anh biến thành siêu nhân tốc độ thì mới có thể đỡ được cô toàn vẹn thân thể mà thôi.
Trương Minh Quân tự trách chính mình, nếu như lúc nãy bản thân chạy nhanh thêm chút nữa là cô sẽ không sao rồi phải không?
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, đời này làm gì có hai chữ “nếu như” ở đây đâu…
Mất một khoảng thời gian dài sau đó, Tuyết Nhi cuối cùng cũng được ra khỏi phòng cấp cứu, Trương Minh Quân thấy vậy liền đứng lên, vội đi tới hỏi bác sĩ: “Vợ tôi sao rồi?”
Bác sĩ nhìn anh một lượt rồi hỏi: “Cậu là chồng cô gái ấy à?”
Anh gật đầu, không nói gì thêm.
Bác sĩ nhìn bệnh nhân của mình đang được đưa đến phòng hồi sức, sau đó ông liền nói: “Vết thương bị va đập mạnh dẫn tới chấn thương sọ não, khá nặng đấy, có thể sẽ có di chứng về sau.”
Nghe bác sĩ nói vậy càng làm cho Trương Minh Quân anh lo lắng hơn: “Di chứng để lại là gì?”
“Thường thì sẽ bị mất trí nhớ, nhưng mà đợi vợ cậu tỉnh lại đã thì mới biết được, mong là sẽ không sao.” Bác sĩ vỗ vai trấn an anh: “Nói tóm lại vợ cậu không sao nữa rồi, tạm thời có thể yên tâm, còn giờ cậu hãy làm thủ tục nhập viện cho cô ấy đi nhé.”
Anh gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ.”
Khi bác sĩ vừa mới rời đi được một lát thì từ phía xa kia đã có tiếng vọng lại của người phụ nữ chạy tới gọi anh: “Trương Minh Quân!”
Anh quay đầu lại, hóa ra người đại diện của cô đã tới rồi.
Lê Vương vừa chạy tới nơi thì thở hồng hộc, cô ấy bận thở nhưng vẫn không quên hỏi thăm: “Hiện giờ con bé sao rồi?”
Anh không lạnh không nhạt đáp: “Đã qua cơn nguy kịch.”
Nghe được kết quả tốt Lê Vương liền thở phào nhẹ nhõm: “Ôi, may quá…”
Cô dần thả lỏng người lại, thật may mắn là Tuyết Nhi không sao cả.
Lúc này Trương Minh Quân đi làm thủ tục nhập viện cho Tuyết Nhi trước, sau đó anh cùng Lê Vương đến phòng hồi sức tích cực.
Khi đến nơi, Lê Vương thấy đầu của Tuyết Nhi đã được băng bó xung quanh, hiện cô gái nhỏ vẫn đang trong trạng thái hôn mê.
Thực không biết đến lúc cô tỉnh lại thì sẽ như thế nào.
Lê Vương hỏi chuyện tại sao cô ấy lại ra nông nỗi này, Trương Minh Quân cũng không giấu giếm liền kể lại toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra ở đoàn làm phim.
“Ôi… cái con bé đó…” Lê Vương chậc một tiếng: “Lúc nãy tôi có nghe được tin rằng con bé bị đưa đến đồn cảnh sát, là anh báo đấy à?”
“Ừ.” anh vẫn hướng mắt về phía Tuyết Nhi rồi nói tiếp: “Cô ta đẩy vợ tôi từ trên tầng hai xuống, dĩ nhiên cần phải được mời về đồn uống nước chè rồi.”
Một điều tệ hơn nữa đó là, Tuyết Nhi và Trịnh Ngọc Phương đều là diễn viên trực thuộc cùng một công ty, trước đó công ty đã đau đầu về chuyện của hai người họ rồi, giờ lại thêm chuyện này nữa thì quý công ty lại càng thêm khổ.
Chắc giờ này bọn họ đang chuẩn bị tăng ca mấy ngày liên tiếp để xử lý mớ rắc rối này rồi đây.
Trương Minh Quân lùi lại dựa lưng vào tường, hai tay anh đút túi quần, biểu hiện không rõ ràng: “Giờ bên cô định giải quyết thế nào đây?”
Lê Vương suy nghĩ một lát, lãnh đạm nói: “Chuyện này sớm hay muộn thì cũng sẽ truyền tai đến truyền thông sớm thôi, trước mắt bên tôi sẽ giải quyết chỗ Ngọc Phương trước, còn phía Tuyết Nhi thì phải đợi con bé tỉnh lại rồi mới tính tiếp được.”
Anh ừm một tiếng, song cũng không nói thêm gì nữa.
Nhớ lại giây phút anh chạy đến đỡ lấy cô, nghĩ thế nào cũng cảm thấy hối hận.
Anh lại nghĩ, giá như mình chạy nhanh hơn chút nữa…
Suy nghĩ lập tức bị phá bĩnh bởi tiếng cửa phòng được mở ra, là trợ lý Lê An đang mang đồ cá nhân của Tuyết Nhi đến đây, vô tình bắt gặp Lê Vương, cô ấy vô cùng ngạc nhiên nói: “Ơ chị, sao chị lại ở đây?”
“Chị không được đến đây à?” Lê Vương cao giọng hỏi.
“Không, làm gì có, em chỉ ngạc nhiên khi thấy chị ở đây thôi.” Lê An mang đồ đến rồi đặt xuống đất, khi quay người lại liền thấy Trương Minh Quân đang đứng ngay bên cửa, lúc này cô ấy nhất thời bối rối nói: “Anh! Em mang đồ đạc của chị ấy từ đoàn làm phim đến đây.”
Trương Minh Quân nhìn số đồ đạc ít ỏi kia, anh nói một tiếng: “Cảm ơn.”
“Vậy…” Lê An chỉ tay làm dấu hiệu: “Em có thể đến nhà chị ấy lấy thêm đồ được không ạ? Dù sao chị ấy cũng phải ở đây dài dài…”
Đột nhiên Trương Minh Quân đứng thẳng người lên, anh nói: “Không cần, tôi với cô ấy sống chung nhà với nhau nên tôi sẽ tự về lấy.” Trước khi đi anh còn nói thêm: “Hai chị em cô ở lại chăm sóc cô ấy giúp tôi, tôi về lấy đồ trước.”
Nói xong thì anh lập tức rời đi.
Thấy vậy Lê An liền thở phào nhẹ nhõm: “Ôi… vẫn là anh rể đáng sợ!”
Lê Vương nghe thế liền liếc xéo em gái mình: “Này, chị gái cô còn chưa lấy chồng đâu, người ta là chồng của Tuyết Nhi, sao cô lại gọi là anh rể?”
Lê An cũng không khách khí lập tức phản bác lại: “Em coi chị ấy là chị gái thì dĩ nhiên với anh ấy em cũng coi như là anh rể em rồi, em gọi thế cũng không được hay sao?”
Khi mà nói đến chủ đề này thì đột nhiên Lê An cảm thấy có hơi hứng thú trêu chọc, khóe miệng liền nở ra một nụ cười ranh mãnh.
“Chị à, chị cũng sắp ba mươi rồi, còn đợi đến bao giờ mới lấy chồng đây?”
Bị em gái chọc đúng chỗ ngứa, Lê Vương không khỏi tức giận: “Cô còn nói nữa thì chị sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ!”
***
Trương Minh Quân lái xe về nhà để lấy thêm chút đồ đạc cho Tuyết Nhi ở bệnh viện.
Hơn một năm chung sống kể từ ngày kết hôn, đã không còn biết từ lúc nào hai người đã dùng chung một tủ quần áo với nhau rồi nữa, quần áo hai người cứ để xen kẽ lẫn nhau chẳng phân chia ngăn nọ ngăn kia làm gì.
Mà cô cũng chẳng kiêng nể gì cả, thậm chí còn để lẫn đồ lót của mình vào một ngăn tủ nhỏ của anh nữa cơ.
Trương Minh Quân cũng mặc kệ không nghĩ gì nhiều, anh liền tìm một số món đồ cần thiết, dù sao cô sẽ còn ở bệnh viện dài dài, cũng nên lấy ít đồ dùng cá nhân mang theo.
Khi vừa mới lấy khăn tắm xong, anh phát hiện ra bên trong ngăn tủ của cô có cất giấu một bức ảnh nhỏ đã cũ đi theo năm tháng.
Anh cầm bức ảnh ấy lên, đó là hình ảnh của một gia đình đang vui vẻ tạo dáng trước ống kính. Gồm có bà, bố mẹ và hai đứa con của họ một trai một gái.
Nhìn xuống góc bức ảnh, có ghi ngày tháng năm chụp đàng hoàng.
“Ngày 12 tháng 7 năm 2008.”
Mười lăm năm trước, vào thời điểm đó cô mới có mười tuổi đầu.
Nhìn nét mặt bé gái có phần giống cô của hiện tại, anh cho rằng đây chắc chắn là Tuyết Nhi hồi nhỏ rồi.
Trương Minh Quân ngắm nó một lát, sau đó liền cất lại vào trong ngăn tủ.
Hóa ra cô đã từng hạnh phúc bên người thân thiết như thế.
Nhìn đồng hồ đã đến giờ xế chiều, anh lập tức mang số đồ đạc ít ỏi của cô đến bệnh viện.
Khi Trương Minh Quân trở lại thì chỉ còn mỗi Lê An ở đây, được biết Lê Vương đã quay trở về công ty để giải quyết mớ rắc rối do Trịnh Ngọc Phương gây ra rồi.
Anh nhìn Lê An một cái rồi nói: “Cô về nghỉ ngơi đi, ở đây để tôi chăm sóc cho cô ấy là được rồi.”
Lê An mím môi bối rối, cô cũng cảm thấy không nên ở lại đây lâu nên liền cúi đầu chào anh rồi lập tức rời đi.
Căn phòng hiện giờ chỉ còn có anh và Tuyết Nhi đang nằm trên giường bệnh.
Từ đó đã mấy ngày trôi qua anh vẫn ở bên chăm sóc cô không ngừng nghỉ, việc ở công ty anh đành giao hết cho cấp dưới làm, chỉ khi có việc gì đó quan trọng anh mới quay về công ty để giải quyết.
Về phía đoàn phim sau khi biết được tình trạng hiện tại của cô thì tạm thời cho quay các phân đoạn của nhân vật phụ trước, chuyện còn lại đợi đến khi Tuyết Nhi tỉnh rồi mới nói tiếp được.
Bà Phượng hiện giờ đang ở quê nhà, anh không muốn nói cho bà biết vì sợ bà sẽ bị sốc, huống hồ hiện giờ đó còn là người thân duy nhất của cô trên đời này nữa. Anh không thể để cô buồn phiền hay lo lắng thêm được.
Và cô cũng chỉ có anh là người thân duy nhất ở bên cạnh để được chăm sóc mà thôi.
Thật ra có hai chị em Lê Vương và Lê An cũng đã ngỏ lời chăm sóc cho Tuyết Nhi thay anh, thế nhưng năm lần bảy lượt đều bị anh từ chối. Trừ khi anh có việc vô cùng quan trọng thì mới giao lại việc chăm sóc Tuyết Nhi cho bọn họ. Còn đâu những lúc rảnh rỗi anh vẫn luôn ở đây chăm sóc cho cô.
Lúc này râu dưới cằm đã dài ra hơn một chút, anh dường như không có thời gian để nghỉ ngơi mà cũng chẳng có tâm trạng để chải chuốt cho bản thân cho nên cả người nhìn đâu đâu trông cũng thấy mệt mỏi và thiếu sức sống.
Mấy ngày qua vì sự việc của Tuyết Nhi nên đã làm ảnh hưởng không ít đến công ty của anh, mặc dù cô là diễn viên trực thuộc công ty khác nhưng vì cô là vợ của anh nên ít nhiều cũng khiến cho Giải trí An Dương không khỏi bù đầu tóc rối.
Vì tin tức Tuyết Nhi gặp nạn ở trên phim trường đã thu hút sự quan tâm của cư dân mạng tới vợ chồng bọn họ. Mặc dù đã cố gắng xử lý tin tức nhưng vẫn không thành.
Anh chỉ mong là sẽ không đến tai bà Phượng thôi, anh không dám tưởng tượng lúc bà biết được chuyện thì sẽ như thế nào.
Cho đến một buổi tối nọ, khi Trương Minh Quân đang ngồi xem tài liệu của công ty thì vô tình thấy người trên giường đang có xu hướng tỉnh dậy.
Cặp lông mày dần hơi nhíu lại, ngón tay cô đang cử động, chỉ trong vài giây sau đó cô gái nhỏ lập tức mở mắt.
Trương Minh Quân thấy vậy cả người đều vô cùng khẩn trương, anh vội bỏ tập tài liệu đang đọc xuống ghế rồi lại tới chỗ cô hỏi: “Tuyết Nhi! Em sao rồi? Có đau ở đâu không?”
Cô hướng đầu về phía anh, thậm chí còn mang lại cho anh một chút hy vọng nào đó.
Nhưng ngay giây sau, anh nghe Tuyết Nhi nói: “Anh là ai vậy?”
Giây phút cô nói câu đó giống như tiếng sét đánh ngang tai anh vậy, người đàn ông lập tức cứng họng, không thể nói thêm được bất cứ lời nào.
Điều mà anh không mong muốn nhất giờ đã xảy ra.
Cô mất trí nhớ rồi.